Vậy Cùng Anh Về Nhà

Hàng Y Bạch hiếm khi nghe Đoạn Chước chủ động gọi mình, bởi vì kể từ quen biết Đoạn Chước, anh luôn phớt lờ cô ta.

Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị cũng như giọng nói lạnh băng của người đàn ông, trong lòng sửng sốt.

Nhận ra được cảm xúc khó chịu của anh, trong lòng cô ta như bị biển sâu nuốt chửng, chột dạ.

Đoạn Chước để lại một tiếng "lại đây", rồi xoay người rời đi.

Hàng Y Bạch đáp lại, do dự một lát rồi đứng lên, mỉm cười với Trang Gia Vinh và Dụ Linh: "Anh Đoạn Chước có chuyện tìm cháu, cháu xin phép đi trước."

"Đi đi..."

Hàng Y Bạch thấp thỏm và khó hiểu mà bước ra khỏi phòng khách, nhìn thấy Đoạn Chước ở cuối hành lang, hai tay đút túi quần, dựa vào cửa sổ kính. Nghe thấy tiếng, anh nâng mắt, nhìn về phía cô ta, ánh mắt thờ ơ phóng tới, mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Hàng Y Bạch lo sợ, đi về phía anh, cho đến khi đến trước mặt, cô ta khẽ gọi. "Anh Đoạn Chước —--"

Ánh mắt Đoạn Chước rơi vào người cô ta, môi mỏng phun ra mấy chữ:

"Tôi và cô rất quen thân sao? Sao cô lại gọi tôi là anh?"

Hàng Y Bạch sững sờ, cụp mắt xuống, giọng điệu nũng nịu. "Nhưng chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi, về tình về lý, thì em đều phải gọi anh một tiếng anh mà."

Người đàn ông giễu cợt. "Có mấy lời, tôi chưa nói đủ rõ ràng với cô sao?"

"Dạ?"

"Tôi vốn lười động đến cô, nhưng hôm nay, cô lại tìm vợ tôi nói chuyện, động tới tôi."

Hàng Y Bạch sững sờ.

Đoạn Chước nói: "Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của cô đi, từ đầu đến cuối, tôi đều không hề có chút hứng thú nào với cô. Mẹ nó, cô tưởng mình ưu tú lắm à?"

Sắc mặt Hàng Y Bạch tái nhợt.

Người đàn ông đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn cô ta: "Vợ tôi sinh con trai hay gái liên quan cái mẹ gì đến cô? Cô ấy hiện đang mang thai, rất nhạy cảm. Nếu cô còn dám nói gì với cô ấy, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, thì cứ đợi đó cho tôi."

Hàng Y Bạch nắm chặt hai tay, nước mắt tích tụ trên mi, cắn chặt môi, cuối cùng ấm ức nói vài câu: "Em biết rồi, về sau em sẽ không dám nữa..."

Đoạn Chước lười biếng nhìn cô ta giả vờ làm hoa sen trắng nhỏ. "Mấy tháng tới, đừng có tới nhà tôi nữa, đừng có khiến tôi khó chịu."

Anh nói xong, xoay người rời đi.

Hàng Y Bạch nhìn bóng lưng anh, yếu ớt dựa vào tường một lúc lâu, sụt sịt, đau lòng mà rơi lệ.

Cô ta vốn là vẫn còn ôm chút hy vọng, nhưng hiện tại, tất cả đều đã bị Đoạn Chước bóp tan thành mây khói.

Cô ta biết, Đoạn Chước hoàn toàn không coi trọng mình.

—-------

Tri Miên nghỉ ngơi trên lầu hai cả buổi chiều, chiều tối, cô bị tiếng mở cửa đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy Đoạn Chước bước vào phòng ngủ.

Người đàn ông thấy cô thức dậy, đi đến giường của cô, ngồi xuống.

"Ông xã..." Cô lười biếng vươn vai, gương mặt bị nhéo nhéo, Đoạn Chước nghiêng người nhìn cô: "Rốt cuộc thì heo nhỏ cũng tỉnh rồi sao?"

Tri Miên dụi dụi mắt. "Em ngủ rất lâu sao?"

"Gần 6 giờ rồi."

Tri Miên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng sắp tối, cô lẩm bẩm vài tiếng, định ngồi dậy, Đoạn Chước ôm cô ngồi dậy, kéo cô vào lòng, hôn lên mặt cô.

Tri Miên gục đầu trên vai anh, cong môi: "Có phải tối nay ở nhà làm rất nhiều đồ ăn ngon không?"

"Ừm, đều là đồ ăn em thích. Lão Trang vừa kêu anh lên gọi em xuống ăn."

Hôm nay là Tết Trung thu, ba mẹ Đoạn Chước bận việc không về được, Hàng Y Bạch còn mặt mũi nào để ở lại, cùng Dụ Linh về sớm. Tuy nhà chỉ có ba người, nhưng vẫn nên vui vẻ.

Tri Miên mỉm cười, chỉ vào bụng mình, tinh nghịch sửa lại. "Không phải ba, mà là bốn người."

Đoạn Chước cong môi. "Đúng vậy, còn cả nhóc nghịch ngợm nhất nữa."

Tri Miên ôm cổ người đàn ông, chủ động hôn anh, Đoạn Chước giữ gáy cô, nhanh chóng đảo khách thành chủ, cuốn lấy cô, môi răng triền miên, khiêu khích, lại có chút l.ỗ mãng, sắ.c tình, làm tim Tri Miên đập nhanh hơn, cảm nhận Đoạn Chước hơi thở tràn đầy hormone nam tính của anh, tai Tri Miên chuyển sang màu hồng nhạt.

Dù đã kết hôn lâu như vậy, nhưng cô vẫn rung rinh vì một nụ hôn của anh.

Cũng giống như nụ hôn khi cô tỏ tình vào đêm sinh nhật thứ 18, sau đó, anh đã dùng nụ hôn để thể hiện thái độ của mình.

Đoạn Chước dừng lại, thở hổn hển, dựa vào trán cô, ánh mắt đầy ẩn ý, ​​khóe miệng cong lên ý cười. "Thích ông xã hôn em vậy sao?"

Tri Miên ngại ngùng, huých nhẹ anh một cái: "Mau lên, cậu ở dưới lầu đợi lâu quá rồi..."

"Hôn chưa đủ, đêm nay tiếp viện cho anh, nha?"

Tri Miên cười nhẹ, bĩu môi. "Xem biểu hiện của anh."

"Muốn nhìn biểu hiện gì?"

"..." Tri Miên lập tức hiểu ngay, dỗi anh một câu, xấu hổ buồn bực mà muốn xuống giường. Đoạn Chước cười cười, không trêu chọc cô nữa, ngồi xổm xuống giúp cô mang tất mỏng và giày vào, sau đó nắm tay cô.

Hai người đi xuống cầu thang.

Cơm tối, tiệc Trung thu tại nhà vô cùng phong phú, không chỉ quan tâm đến dinh dưỡng cho Tri Miên, mà còn cho cô ăn những món mà bình thường cô không được ăn ở mức vừa phải.

Tuy rằng không có cha mẹ Đoạn Chước, nhưng cuộc sống của họ vẫn vô cùng náo nhiệt. Sau bữa tối, ba người cùng nhau ra sân sau ngắm trăng, ăn bánh trung thu.

Vầng trăng sáng vằng vặc như khối ngọc, treo cao đến tận trời.

Đoạn Chước và Tri Miên call video cho Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn, trò chuyện một lúc, quan tâm Tri Miên và cục cưng.

Sau khi cúp điện thoại, ba người tiếp tục trò chuyện, buổi tối, Trang Gia Vinh có uống chút rượu, nhớ lại nhiều năm trước, khi vừa biết Đoạn Chước nhận nuôi một bé gái, cười, cảm thán: "Lúc ấy, thằng nhóc thúi này dọa cậu sợ chết khiếp, to gan như vậy, nói muốn nuôi một cô gái nhỏ là phải nuôi cho bằng được. Khi cậu vừa nhìn thấy Tiểu Cửu, vóc dáng Tiểu Cửu còn nhỏ như này này, nhìn thấy cậu không biết nên xưng hô thế nào, chỉ đành phải sợ hãi mà trốn phía sau Tiểu Đoạn…"

Tri Miên và Đoạn Chước không nhịn được cười.

Chuyện khi đó, họ vẫn nhớ rõ ràng.

Khi đó, Đoạn Chước là chỗ dựa duy nhất của Tri Miên, còn cô là người duy nhất mà anh muốn bảo vệ.

Trò chuyện hồi lâu, Trang Gia Vinh cảm thấy có chút buồn ngủ, nên trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại hai người họ ngồi ở bên ngoài.

Tri Miên như chú hamster nhỏ ăn bánh trung thu, Đoạn Chước nhìn cô, nghĩ đến điều gì đó, cong môi cười: "Bé con, lúc trước em trực tiếp cùng anh về nhà, em không sợ anh là người xấu sao?"

Khi đó, Tri Miên nói là sẽ đi theo anh thì lập tức đi theo anh, cũng không sợ anh có ý đồ khác.

Tri Miên cười hỏi anh. "Vậy anh là người xấu sao?"

"Có phải người xấu không thì anh không biết." Đoạn Chước cười, liếm môi, móc tay cô. "Cho dù là người xấu, thì người nào đó vẫn rất thích anh."

Tri Miên liếc mắt một cái, khinh thường sự tự luyến của nh, nói đùa. "Lúc trước không cùng anh về nhà thì tốt rồi, đỡ phải bị anh bắt nạt mỗi ngày."

"Không phải em thích anh bắt nạt em sao?"

"Ai thích..."

Đoạn Chước cười tủm tỉm, ôm cô vào trong lòng. "Nếu không cùng anh trở về, thì em sẽ không có chồng đâu."

"Đoạn Chước, nếu như khi đó em không gặp anh... thì hiện tại, có phải mọi chuyện sẽ khác không?"

“Không nếu như.” Giọng điệu của người đàn ông nghiêm túc hơn một chút. "Đời này, em đã được sắp đặt là của ông đây.”

Anh không thích phỏng đoán như vậy, tưởng tượng cuộc sống mà không có cô sẽ như thế nào.

Tri Miên dựa vào người anh, nhìn trăng tròn phía chân trời, âm thầm cong môi: "Hoa thắm, trăng tròn, người dài lâu... Đoạn Chước, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau lâu thật lâu, đúng không?"

“Đúng vậy." Anh xoa đầu cô.

"Anh hứa."

—--------

Ngày tháng trôi qua, bụng của Tri Miên ngày một lớn.

Thành phố Lâm từ từ bước vào mùa thu, rồi đến mùa đông ẩm ướt, lạnh giá nhất.

Mặc dù nằm ở phía nam, nhưng trang viên được đặc biệt trang bị hệ thống sưởi cho Tri Miên, để cô không bị đông cứng mà cảm lạnh. Năm nay, bọn họ không về quê Đoạn Chước, bọn họ đã đồng ý với ông nội Đoạn Chước, đợi đến khi đứa bé ra đời, thì một thời gian sau sẽ đưa chắt nội về cho ông xem.

Đoạn Chước hoãn các cuộc thi EA vì Tri Miên, định ở cùng cô gái nhỏ, đợi cho đến khi cô sinh con rồi mới thi đấu.

Ở giai đoạn giữa - cuối thai kỳ, Tri Miên ngày càng vất vả. Nhưng may mắn là, mọi mệt mỏi đã bị tình yêu và sự đồng hành của người đàn ông triệt tiêu.

Đôi khi, cô muốn ăn món gì đó, khẩu vị kén chọn, mà anh vẫn cố gắng hết mức có thể, tự mình chạy vặt cho cô. Buổi tối, khi cô khó ngủ, Đoạn Chước cũng không ngủ trước, mà dỗ cô ngã ngủ trước. Có khi cô kiêu căng, làm mình làm mẩy, nhưng người có tính tình đại thiếu gia như Đoạn Chước, lại cực kỳ bình tĩnh trước mặt cô, chỉ còn lại sự dịu dàng và cưng chiều.

Cô đã nghe rất nhiều tin không tốt, trong thời gian vợ mang thai, chồng đã làm những chuyện ghê tởm gì, nhưng Đoạn Chước lại sẵn sàng buông bỏ sự nghiệp, đặt cô lên trên hết, thực sự đặt cô trong lòng bàn tay mà chiều chuộng.

Họ càng yêu nhau hơn.

Cả Trang Gia Vinh và cha mẹ Đoạn Chước đều nói, bởi vì Tri Miên mang thai, mà Đoạn Chước đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Bụng ngày càng to, khi Tri Miên kiểm tra sức khỏe thai sản, thì bệnh viện phát hiện, đứa con trong bụng hình như là con trai.

Đoạn Chước nói, dù Tri Miên sinh con trai hay con gái, thì anh đều thích, nhưng Tri Miên dần dần phát hiện, dường như người đàn ông thích con gái hơn.

Có một lần, Tri Miên và Đoạn Chước cùng nhau đến trung tâm mua sắ m để mua đồ cho em bé, đi ngang qua khu quần áo của trẻ 1-2 tuổi, ánh mắt của người đàn ông rơi thẳng vào quần áo của bé gái. Sau đó, Tri Miên còn nhìn thấy Đoạn Chước xem video về trẻ con trên điện thoại, bên trong chính là bé gái.

Nằm ở trên giường, Tri Miên không khỏi trêu chọc: "Quả nhiên, người nào đó vẫn thích con gái hơn đúng không? Nhưng mong ước của anh xa vời lắm, trong bụng em, 8 - 9 phần là con trai rồi."

Đoạn Chước quay đầu nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Không sao, đây chỉ là lần đầu tiên thôi."

"Cái gì? Bây giờ anh đã muốn em sinh đứa thứ hai sao? Còn không suy xét đến việc em vất vả như vậy..."

Người đàn ông mỉm cười bất lực. "Trêu em thôi, không sinh nữa, một đứa là đủ rồi."

"Tại sao anh lại thích con gái vậy?"

"Có một Tri Miên nhỏ, không phải càng dễ thương hơn sao?"

Tri Miên suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy chua xót, lẩm bẩm nói: "Con gái và ba thân nhau, nếu sau này có Tri Miên nhỏ, thì Tri Miên lớn sẽ không được thích nữa."

Đoạn Chước mổ vào mặt cô, ánh mắt lưu luyến: "Sao vậy chứ, người anh yêu nhất vĩnh viễn là cục cưng nhà ta."

Cô gái cười. "Vậy thì tốt."

Cô cũng tin rằng, dù có con, thì họ vẫn là người đối phương yêu nhất.

...

Khi ăn Tết, Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn trở về, mọi người đoàn viên, đón năm mới, đứa trẻ trong bụng Tri Miên trở thành cục cưng được mong đợi nhất.

Trang Thư Lan và Đoạn Tu Viễn xin nghỉ đông, ở nhà cùng Tri Miên vượt qua kỳ sinh sản.

Tháng 2, Tri Miên mang thai được chín tháng.

Cơ thể cô đã được điều dưỡng đến khỏe mạnh, nên khi chuẩn bị “dỡ hàng”, cô không hề cảm thấy khó chịu, mà còn cảm thấy tràn đầy năng lượng, vô cùng phấn khích.

Cuối tháng 2, ngày dự sinh đến gần, một ngày nọ, Tri Miên vỡ ối ở nhà, Đoạn Chước vội vàng đưa cô đến bệnh viện, sau vài giờ, thì các cơn co thắt bắt đầu.

Chờ đến khi cơn đau đạt đến một mức độ nhất định, mới có thể bắt đầu sinh.

Bệnh viện và trung tâm ở cữ đã được chuẩn bị từ trước, ba người lớn trong nhà cũng thay phiên nhau làm bạn với cô trong bệnh viện. Lúc đầu, Tri Miên còn cảm thấy cơn đau có thể chịu đựng được, nhưng khi các cơn co thắt dần dần tăng lên, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, hoảng sợ.

"Ông xã..."

Khi đợt đau kết thúc, mắt cô đỏ hoe, nắm chặt tay anh, tủi thân.

Đoạn Chước ngồi xổm trước mặt cô, thở ra một hơi thật sâu, nhìn thấy cô đau đớn, lòng anh quặn thắt. "Không sao, anh ở đây."

"Khi nào mới có thể sinh? Hu hu hu..."

Cô khó chịu muốn chết rồi.

“Bác sĩ nói là sẽ nhanh thôi, chịu khó một chút, nha?” Đoạn Chước thấp giọng dỗ dành cô, nói về những việc cô có thể làm sau khi sinh em bé, còn hứa là sau này, cô muốn đến bất cứ nơi nào chơi, thì anh đều sẽ đi cùng; cô muốn ăn gì anh cũng không cản, muốn phân tán sự chú ý của cô.

Cuối cùng, Đoạn Chước cũng nhìn thấy nỗi đau của người phụ nữ khi sinh con, đau lòng muốn chết, muốn xua tan nỗi đau của cô nhưng lại bất lực. Anh nhớ tớ, cô gái nhỏ vẫn còn nhỏ, vốn dĩ muốn đợi thêm vài năm nữa rồi sinh tiếp, nhưng bây giờ lại không muốn cô vất vả như vậy nữa.

Sau gần một ngày, cuối cùng Tri Miên cũng được chuyển vào phòng sinh.

Đoạn Chước cùng cha mẹ đợi ở bên ngoài.

Lòng nóng như lửa đốt, như đứng đống lửa, ngồi đống than, vừa mong đợi vừa lo lắng.

Cho đến vài giờ sau, tiếng khóc nỉ non của em bé trong phòng sinh vang lên, lập tức như thắp sáng pháo hoa, niềm vui bùng nổ.

Cửa phòng sinh được mở ra, y tá ôm đứa trẻ trên tay, cười với Đoạn Chước: "Chúc mừng anh Đoạn, phu nhân sinh một bé trai nặng 3,15 kg, phu nhân sinh rất thuận lợi, em bé cũng rất khỏe mạnh!"

Mọi người ùa lên chào đón, vui vẻ ra mặt, Đoạn Chước nhìn thằng nhóc cả người đỏ bừng trong tã lót, khóe môi cong lên ý cười.

Anh cũng không nhìn nhiều, ngay sau đó, quay người đi về phía phòng sinh.

Tri Miên nằm nửa, nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào người anh, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng lại ẩn chứa ý cười.

Anh nhanh chóng bước tới, nắm tay cô. "Miên Miên, em có khỏe không?"

“Em không sao… sao anh không nhìn cục cưng nhỏ nhiều một chút?” Cô không ngờ anh lại xông vào xem cô trước.

Anh cong môi: "Nhìn một cái là được. Đã biết là con trai rồi, không có gì ngạc nhiên hết."

Cô tức quá hóa cười: "Nếu là con gái thì anh mới vui phải không, thiên vị ghê..."

"Thật ra, anh không thiên vị con trai hay con gái gì hết." Đoạn Chước hôn tay cô, dịu dàng, mãn nguyện nhìn cô. "Anh chỉ thiên vị em thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui