Bởi vì kiệt sức, nên Tri Miên chỉ nói chuyện với Đoạn Chước một lúc, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mấy giờ sau, cô mới tỉnh dậy.
Tri Miên được đẩy vào phòng sinh vào ban đêm, khi cô tỉnh dậy, thì nắng ban mai đã chiếu qua cửa sổ, ánh sáng vàng rực rỡ.
Tri Miên mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy vẫn là Đoạn Chước.
Người đàn ông cả đêm không ngủ, muốn đợi cô tỉnh lại, nhìn cô một lúc, rồi lại đi ngắm em bé, thậm chí còn kích động hơn cả khi vô địch thế giới.
"Dậy rồi sao? Đã ngủ đủ chưa?"
Đoạn Chước nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy, Trang Thư Lan cũng ở trong phòng bệnh nghe tiếng, đi tới. "Tiểu Cửu? Thế nào rồi?"
Tri Miên nhìn họ, cong nhẹ khóe miệng. "Con không sao..."
"Nào, dậy uống nước đi."
Đoạn Chước nâng đầu giường cô lên, Tri Miên cầm lấy ly nước, uống mấy ngụm, Trang Thư Lan bên cạnh nhìn cô, cười cười. "Nhìn qua thì trông trạng thái cũng không tệ lắm, còn rất có tinh thần. Lúc trước, khi mẹ sinh Tiểu Đoạn thì suy yếu hơn con nhiều, thằng nhóc này quậy lắm."
Người đàn ông cong môi: "Xem ra con trai con ngoan hơn con một chút."
Tri Miên mỉm cười.
“Bây giờ em có mệt không?” Anh hỏi.
Tri Miên lắc đầu. "Ngủ một giấc, cảm thấy tốt hơn nhiều, ôi, cuối cùng em cũng được thư giãn."
Đoạn Chước nắm tay cô, nhướng mày: "Đúng vậy, em bé đã nghịch ngợm trong bụng mấy tháng, cuối cùng em cũng được giải thoát rồi."
Tầm mắt Tri Miên rơi vào cái nôi bên giường. "Em muốn nhìn cục cưng..."
Cô cũng chỉ mới nhìn thoáng qua khi bé chào đời, bây giờ điều cô muốn chính là được nhìn thấy em bé.
"Để anh ôm đến."
Người đàn ông đứng dậy đi qua.
Sau khi sinh, em rất khỏe mạnh, nửa đêm qua đã được bế về phòng.
Đoạn Chước bế em bé qua, động tác của anh vẫn có chút mới lạ, là tối qua Trang Thư Lan đã dạy anh. Vẻ mặt Tri Miên đầy chờ mong, cẩn thận ôm lấy bé.
Cảm giác đầu tiên, chính là nhẹ.
Thằng nhóc mềm đến nỗi cô không dám dùng sức, sợ làm bé đau.
Da cục cưng đỏ ửng, mặt nhăn nheo, mũi, miệng, tai đều nhỏ, bây giờ chưa mở mắt, rất im lặng.
Mặc dù em bé mới sinh đều xấu, nhưng trong mắt Tri Miên, đây là miếng thịt rơi từ trên người cô xuống, càng nhìn càng yêu.
Trang Thư Lan nói: "Đứa nhỏ này gần giống hệt như Tiểu Đoạn khi mới sinh, nhưng lúc Tiểu Đoạn mới sinh thì xấu hơn nhóc con một chút..."
Người đàn ông ở bên nghe vậy, xì một tiếng. "Sao con có thể xấu hơn nhóc này được?"
Nhìn giá trị nhan sắc của anh hiện tại, không còn nghi ngờ gì nữa, thằng nhóc này xấu trai hơn hẳn.
Tri Miên không thể nhịn được cười, hừ nhẹ một tiếng. "Con trai xấu bởi vì giống ba."
"..."
Tri Miên ôm một lúc, rồi nói chuyện với Trang Thư Lan về ngoại hình của em bé. Mẹ chồng nàng dâu hai người rất hợp ý nhau. Tri Miên ôm đủ rồi, phát hiện mình không thể độc chiếm nhóc con, hỏi Đoạn Chước. "Cho anh ôm một cái nha?"
Anh không nhận lấy. "Bây giờ anh không muốn ôm, em cứ ôm thêm một lát đi."
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của anh, Tri Miên nhớ tới, sau khi cô sinh con, anh không quá ngạc nhiên khi thấy con trai, trêu chọc: "Sao, anh không thích à?"
Đoạn Chước còn chưa kịp lên tiếng, thì Trang Thư Lan đã trực tiếp vạch trần: "Nó thích muốn chết luôn. Tiểu Cửu, con không biết đó thôi, tối hôm qua, sau khi con ngủ, nó là người ôm em bé lâu nhất, người khác mới ôm một lát mà nó đã muốn giành lại rồi."
Đoạn Chước im lặng vài giây. "Con chỉ là nhàn rỗi buồn chán thôi."
Tri Miên cố nén nụ cười trên khóe miệng, biết anh chỉ là kiêu ngạo đến mức không muốn thừa nhận tình yêu của mình dành cho con trai.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, Tri Miên mới biết, tối hôm qua Trang Gia Vinh và Đoạn Tu Viễn đều đã về nghỉ ngơi trước, Trang Thư Lan không yên tâm về hộ sĩ, nên nhất quyết muốn ở lại bệnh viện. Tri Miên bảo Trang Thư Lan về nghỉ ngơi trước, Đoạn Chước cũng khuyên nhủ, Trang Thư Lan đồng ý, nói đi về nghỉ ngơi một lát, hẳn là chút nữa Đoạn Tu Viễn cũng sẽ tới đây.
Sau khi Trang Thư Lan đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tri Miên và Đoạn Chước. Cô gái ôm em bé, dựa vào người Đoạn Chước, một tay người đàn ông ôm eo cô.
"Ông xã, sinh con mệt mỏi quá đi..." Cô bĩu môi, làm nũng với anh.
Đoạn Chước nhìn xuống cô, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, đau lòng nói: "Sau này không sinh nữa. Tối hôm qua, anh ở cửa phòng sinh, chưa từng cảm thấy lo lắng đến vậy. Sao người chịu khổ chỉ có mình em chứ."
Tri Miên mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên cằm anh. "Không sao, tuy mệt, nhưng em rất sẵn lòng."
Trước đây, khi cô thích anh, cùng anh bước vào cung điện hôn nhân, sinh con dưỡng cái cho anh, là nguyện vọng sâu nhất trong đáy lòng cô.
Nhưng khi đó, cô luôn cảm thấy đó là hy vọng xa vời.
Bây giờ, ôm trên tay kết tinh của tình yêu của họ, cô vẫn cảm thấy hoảng hốt, bởi quá tốt đẹp, cứ ngỡ như một giấc mơ vậy.
Cô cúi đầu, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại của cậu nhóc, cười nói: "Đoạn Chước, lúc chưa mang thai, em luôn cảm thấy mình không cần sinh con quá gấp, cũng không thích đến vậy. Nhưng bây giờ, em cảm thấy rất thích cục cưng."
Tình thương của mẹ là trời sinh, hiện giờ, cô cảm thấy, mười tháng mang thai vất vả đều xứng đáng.
Đoạn Chước siết chặt cánh tay ôm cô, giọng nói trầm thấp khó chịu: "Thích con nhiều hơn thích anh đúng không?"
Tri Miên quay lại nhìn anh, cong khóe môi. "Sao có thể? Em yêu anh nhiều hơn."
Đoạn Chước cà lơ phất phơ mà hừ một tiếng. "Nhớ kỹ, anh quan trọng hơn thằng nhóc này."
"Con trai mới được sinh ra thôi, mà anh đã ghen với con rồi."
Anh nâng cằm cô, nụ hôn mạnh mẽ, mang theo dụ.c vọng chiếm hữu sâu sắc rơi xuống, giọng nói hơi khàn khàn: "Không ăn dấm cũng được, nhưng em phải ngoan một chút, có con trai thì đừng quên ông xã."
Nụ hôn kết thúc.
Mắt Tri Miên cong lên.
Trong lòng cô đã biết, về sau hũ giấm này tranh giành tình cảm với “tình địch nhỏ” này như thế nào.
Ánh nắng ấm áp tràn vào từ khung cửa sổ, những ngọn cây vươn những chồi non xanh mới, tràn ngập sắc xuân. Tri Miên ôm lấy cậu nhóc, hạnh phúc mà tựa vào vòng tay của người đàn ông.
Vào mùa xuân thứ mười quen biết Đoạn Chước, đứa con đầu lòng của họ chào đời.
—-----
Tri Miên vào trung tâm ở cữ tốt nhất ở thành phố Lâ m để ở cữ.
Việc này đã được Đoạn Chước sắp xếp từ trước, có trang thiết bị y tế tốt nhất, môi trường sống, chuyên gia dinh dưỡng, huấn luyện viên phục hồi chức năng, y tá giúp đỡ, và cả bác sĩ tâm lý…, đầy đủ mọi thứ. Họ sẽ cung cấp cho Tri Miên và cục cưng thực đơn khoa học lành mạnh, hoặc phương thức sinh hoạt hàng ngày, vì vậy, gánh nặng của người nhà cũng sẽ bớt đi.
Có chuyên gia phục vụ, lại không có áp lực tài chính, Tri Miên cực kỳ thoải mái, hơn nữa, cơ thể đang hồi phục rất tốt, cô khôi phục sau khi sinh rất nhanh.
Khi Tri Miên có thời gian thì đều cùng Đoạn Chước học cách chăm sóc em bé, Đoạn Chước ở bên cô và em bé gần như cả ngày.
Cậu nhóc rất thích uống sữa, có khi bú sữa mẹ, có khi là uống sữa bột. Buổi chiều, ngủ trưa xong, Tri Miên thức dậy, cho cậu nhóc bú, sau đó Đoạn Chước ôm lấy em bé.
Tri Miên định ra ngoài đi dạo một chút, nên Đoạn Chước ôm em bé đi dạo bên ngoài cùng cô.
Buổi chiều, nắng không quá gắt, cơn gió nhẹ thoảng qua mặt, cả nhà ba người theo làn gió nhẹ, đi dạo ven sông, rặng liễu bên cạnh rủ xuống, đung đưa.
Anh bước đến băng ghế, ngồi xuống, Tri Miên bế em bé, miệng cậu nhóc thổi bong bóng, đôi mắt láo liên.
“Ông xã, con đáng yêu quá.” Cô cười.
Đoạn Chước liếc bé một cái, mấy giây sau mới phun ra mấy chữ: "Xấu."
"..." Tri Miên trừng mắt nhìn anh. "Bây giờ cục cưng nhỏ còn chưa lớn mà? Khi vừa mới sinh anh cũng sâu."
"Nếu lớn mà không đẹp thì sao?"
"..."
Tri Miên nhìn anh như một kẻ ngốc. "Không thể nào, con của hai người có nhan sắc ngút trời như chúng ta sinh ra không thể xấu được."
Đoạn Chước cười khẽ. "Hy vọng là vậy."
"Anh im đi."
Tri Miên cúi đầu hôn cậu nhóc, ngửi thấy mùi sữa trên người bé, vẻ mặt thỏa mãn: "Chỉ cần con không khóc không quấy, thì em rất muốn ở bên con mỗi ngày, trẻ con đúng là chơi rất vui."
Đoạn Chước nói: "Mẹ nói, lớn lên một chút, sẽ càng vui hơn."
Đến lúc cậu nhóc bắt đầu tập tễnh học đi, bập bẹ học nói, chính là thời điểm chơi vui nhất.
“Thật mong bé lớn nhanh, nhưng lại không muốn bé lớn lên quá nhanh.” Tri Miên cảm thán.
Đoạn Chước cong môi. "Lớn lên một chút thì tốt hơn, nếu không, mỗi ngày anh sẽ phải chăm sóc hai đứa nhỏ."
Tri Miên sửng sốt một chút, lập tức nhận ra anh đang nói mình là trẻ con, tức giận nói: "Chăm sóc hai đứa nhỏ khiến anh mất kiên nhẫn đúng không?"
Anh cười càng sâu. "Sao vậy được."
Tri Miên trêu cục cưng một lúc, nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, ba mẹ bảo chúng ta nghĩ tên của bé cưng đó? Anh đã nghĩ chưa? Tên là gì?"
Anh lười biếng nhìn lên bầu trời. "Không muốn nghĩ."
Tri Miên nắm lấy tay anh, nói: "Anh nghĩ đi, cho anh đặt tên cho."
"Tại sao?"
"Là con trai anh, anh không đặt thì ai đặt?"
Thực ra, Tri Miên muốn cho người đàn ông có cảm giác được tham gia nhiều một chút, cũng để anh thích em bé hơn.
Đoạn Chước liếm răng hàm sau, không lên tiếng, Tri Miên nhìn thấy vẻ lơ đễnh của anh, cũng đoán chắc người này không quan tâm.
Thôi đi, vẫn là để cô nghĩ thì tốt hơn.
Đi ra ngoài một lúc, Đoạn Chước và Tri Miên ôm nhóc con quay lại.
Buổi tối, sau khi Tri Miên ăn xong, ở cung con một lúc, rồi đi tham gia lớp học tạo hình để phục hồi cơ thể.
Hơn 9 giờ, hoạt động kết thúc, Tri Miên bước ra khỏi cửa phòng khiêu vũ, nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào tường, đợi cô.
Tri Miên cười chạy tới, đã bị anh nửa ôm trong lòng. "Có mệt không?"
“Cũng bình thường, bây giờ chủ yếu là thả lỏng và giãn cơ thôi.” Tri Miên vòng tay qua eo anh, cười. "Nhớ ông xã lắm luôn.”
Anh hơi nhướng mày, ôm cô trở về. "Là nhớ anh hay nhớ thằng nhóc kia?"
"Đương nhiên là nhớ anh hơn rồi..."
Tri Miên hỏi tình hình của bé cưng tối nay, Đoạn Chước câu được câu không mà đáp lại, rồi lặng lẽ cúi đầu hôn cô, bộ dáng không hề để ý.
Tri Miên bất lực với chuyện này.
Trở lại phòng, Tri Miên đổ rất nhiều mồ hôi nên đi tắm trước.
Sau khi tắm xong, cô về phòng, nhưng bên trong không một bóng người, cô đi hỏi hộ sĩ, hộ sĩ nói là em bé vừa khóc quấy. Tri Miên bỗng nhiên lo lắng, muốn chạy đến, nhưng hộ sĩ lại nói: " Anh nhà vừa đi dỗ, giờ em nhỏ đã được dỗ xong rồi."
Tri Miên ngạc nhiên: "Anh ấy dỗ sao?"
"Không biết tại sao, bé cưng vừa được ba ôm, thì tiếng khóc lập tức trở nên nhỏ hơn." Hộ sĩ cười. "Hai ngày nay, buổi tối, sau khi cô ngủ, em rất dễ khóc quấy. Thực ra, đều là anh nhà đứng dậy để đi dỗ bé cưng, không cho đánh thức cô."
Tri Miên không khỏi ngạc nhiên.
Cô luôn cho rằng Đoạn Chước không quan tâm đến em bé, nhưng thật ra, ở những nơi cô không nhìn thấy, anh đã trả giá rất nhiều, khiến cô bớt lo lắng hơn.
Cô yêu cục cưng, và tình yêu của anh cũng không kém cô.
Tri Miên đi đến phòng bé, cánh cửa khép hờ, cô nhẹ nhàng mở ra, thấy Đoạn Chước đang ngồi trên thảm, quay lưng về phía cô, trước mặt là cậu nhóc yên lặng.
Người đàn ông nhìn con trai, giơ tay nhéo nhẹ mặt bé, ngân giọng nói: "Tuy rằng con trông rất xấu, chênh lệch nhan sắc với ông đây rất lớn, còn thích khóc nhè, cả ngày đều gây phiền bức cho ba."
"Nhưng xem xét mẹ con đã mang thai con vất vả như vậy, ba cũng miễn cưỡng không chê con."
Tri Miên: "..."