Vây Giữ Em Một Đời FULL


Bầu trời mùa đông tuyết rơi trắng trời trắng đất, gió rít lên từng cơn nghe mà não lòng, Tôn Tử Hàn đã mặc ba lớp áo mà vẫn thấy lạnh đến tận xương tủy, anh mơ hồ nhìn xung quanh và đang đặt dấu chấm hỏi mình đang làm gì ngoài trời đông lạnh như thế này chứ.

Đột nhiên Tôn Tử Hàn nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hạ Tiểu Vũ truyền đến từ phía sau mình: “Tử Hàn vĩnh biệt…”.

Tôn Tử Hàn xoay người lại thì thấy một người con gái xinh đẹp, gương mặt thanh tú mặt một bộ đầm trắng nhìn cô tựa như một thiên thần mới giáng trần nhưng ánh mắt của cô trông rất buồn bã nụ cười cũng yếu ớt nhợt nhạt nhìn anh mà nước mắt rơi xuống.

Tôn Tử Hàn liền bước nhanh về phía của Hạ Tiểu Vũ với vẻ mặt ngơ ngác anh hỏi: “Tiểu Vũ em đang nói cái gì vậy? Vĩnh biệt là sao chứ?!”.

Hạ Tiểu Vũ nhếch môi mỉm cười rồi nói: “Tôn Tử Hàn tôi không còn yêu anh nữa cho nên sau này hy vọng không gặp lại”.

Tôn Tử Hàn ngẩn người một lúc rồi mới lắp bắp lên tiếng: “Hạ…Tiểu Vũ…em…”.

Hạ Tiểu Vũ liền quay người bỏ chạy Tôn Tử Hàn cũng vội đuổi theo phía sau nhưng vừa mới chớp mắt một cái người con gái kia đã biến mất không để lại bất kỳ dấu vết gì hết.

Tôn Tử Hàn hoang mang nhìn khắp nơi tìm Hạ Tiểu Vũ như thằng ngốc, nhiệt độ xuống còn 10 độ C tìm kiếm một người trong vô vọng, Tôn Tử Hàn mệt mỏi quỳ xuống nền tuyết trắng lạnh buốt dùng hết sức lực còn lại của mình hét lên thật to ba chữ “Hạ…Tiểu…Vũ” nhưng đáp trả lại anh chỉ có âm thanh của ba chữ Hạ Tiểu Vũ vọng lại mà thôi.

Tôn Tử Hàn giật mình ngồi bật dậy mồ hôi trên trán nhuễ nhoãi rơi xuống, anh đảo mắt nhìn xung quanh, ánh sáng màu vàng nhạt hắt ra từ chiếc đèn ngủ giữa trần nhà rất mờ nhưng vẫn có thể giúp Tôn Tử Hàn nhận ra đây là phòng của mình.

Tôn Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm lấy tay quẹt mồ hôi trên trán xuống lẩm bẩm: “Hóa ra chỉ là mơ nhưng giấc mơ này thật đáng ghét thi thoảng cứ lập đi lập lại vài lần hành hạ tâm can người ta”.

Tôn Tử Hàn là nhị thiếu gia của Tôn gia nổi tiếng giàu có ở Đông Đô, ba năm trước anh sang nước ngoài du học và quen được một cô gái xinh đẹp tên là Hạ Tiểu Vũ anh đã từng vẽ ra bức tranh về tương lai tươi đẹp của hai người, tiếc là Hạ Tiểu Vũ đột nhiên rời xa Tôn Tử Hàn làm cho anh tiếc nối, hụt hẫng thậm chí là bị tổn thương sâu sắc.

Sau hoàn thành việc học trở về Đông Đô, Tôn Tử Hàn như trở thành một con người bất trị, anh dần dần trở thành một tay chơi khét tiếng mà đến nỗi gia đình anh ngăn cản cũng không được.

Giấc mơ kia là cho Tôn Tử Hàn không tài nào chợp mắt được nên mở cửa đi ra ban công, một cơn gió lạnh thổi tới khiến người ta rùng mình, anh châm một điếu thuốc lên hút hơi rồi nhả ra một lượn khói lượn lờ mờ ảo với đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy.

Tôn Tử Hàn đưa mắt nhìn xa xăm thầm nghĩ “Hạ Tiểu Vũ nếu một ngày nào đó vô tình gặp lại tôi nhất định khiến em hối hận vì dám phụ bạc tôi”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ là tam tiểu thư của tập đoàn Hoa Kỳ Liên danh giá bậc nhất Đông Đô sinh ra đã ngậm thìa vàng ở vạch đích ai cũng nghĩ là cô có cuộc sống rất là vui vẻ hạnh phúc nhưng sự thật lại không phải như thế.

Đang du học ở London thì Kỳ Liên Tuyết Vũ đã bị ba của mình là Kỳ Liên Thời Nhân gọi về nước gấp rồi bắt ép phải kết hôn với nhị thiếu gia của Tôn gia danh giá môn đăng hộ đối với Kỳ Liên gia nên đã bỏ trốn.

Tại biệt thự của Kỳ Liên gia mới sáng sớm quản gia Lạc Bối Linh đã nhấn chuông báo động tập hợp tất cả gia nhân trong nhà lại ở đại sảnh.

Đại thiếu gia Kỳ Liên Thời Cung đang ngủ cũng phải ngồi dậy chạy xuống lầu xem có chuyện gì lúc đi xuống cầu thang anh nghe quản gia Lạc Bối Linh nói với các gia nhân khác: “Sáng nay, lúc thức dậy tôi đã phát hiện tam tiểu thư bỏ nhà đi rồi, lúc 7 giờ tối nay lão gia sẽ đáp chuyến bay từ Bắc Kinh về cho nên chúng ta có khoảng 13 tiếng đồng hồ để tìm tam tiểu thư và mang cô ấy trở về nhà.

Mọi người chia nhau ra dù phải tìm từng ngóc ngách ở Đông Đô này thì cũng phải tìm cho ra tam tiểu thư và đưa cô ấy về nhà.

Lập tức thi hành ngay cho tôi”.

Các gia nhân đồng thanh trả lời: “Dạ”, rồi vội vàng ra ngoài đi tìm.

Kỳ Liên Thời Cung bước đến gần hỏi quản gia Lạc Bối Linh: “Sao bà biết Tiểu Vũ bỏ nhà ra đi vậy quản gia Lạc?”.

Quản gia Lạc Bối Linh đưa cho Kỳ Liên Thời Cung một mẫu giấy rồi nói: “Lúc sáng nay tôi đi ngang qua phòng của tam tiểu thư thì thấy cửa mở nên đi vào xem cô ấy thế nào thì thấy mẫu giấy này trên bàn trang điểm của cô ấy”.

Kỳ Liên Thời Cung mở tờ giấy ra xem nội dung bên trong [Gửi ba! Con xin lỗi vì bỏ đi mà không nói trước tiếng nào hết, từ nhỏ đến lớn ba nói gì con cũng đều nghe theo nhưng chuyện hôn sự với Tôn thiếu gia thì con không thể nghe theo lời của ba được.

Con muốn đi tìm tình yêu chân thực của cuộc đời mình mong ba cho con toại nguyện
Kỳ Liên Tuyết Vũ”.

Kỳ Liên Thời Cung khẽ thở dài nếu như ngày xưa không để lạc mất Kỳ Liên Tuyết Dao thì người có hôn ước với Tôn thiếu gia là Kỳ Liên Tuyết Dao chứ không phải là Kỳ Liên Tuyết Vũ, tự nhiên Kỳ Liên Tuyết Vũ trở thành con cờ thế thân cho người khác cũng thật là đáng thương, bản thân anh luôn phản đối chuyện hôn sự này.

Cánh tay cầm mảnh giấy mà Kỳ Liên Tuyết Vũ để lại buông thỏng xuống, Kỳ Liên Thời Cung nhíu mày thầm nghĩ “Nếu như không có những chuyện như thế có lẽ cuộc đời của Tiểu Vũ đã khác, Tiểu Vũ không có tuổi thơ vui vẻ như những đứa trẻ khác bây giờ còn phải trốn chạy như thế mình phải làm cái gì đó để giúp cho Tiểu Vũ mới được”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ mặc quần jean xanh áo thun trắng, áo khoác da màu đen và đội nón lưỡi trai màu đen nhìn rất cá tính ngồi chờ ở trạm tàu điện ngầm, cô vừa mới từ London về nước được mấy ngày thì nghe ba của cô – Kỳ Liên Thời Nhân đề cập đến chuyện hôn sự với Tôn thiếu gia nên có chút bất mãn.

Bản thân của Kỳ Liên Tuyết Vũ không chấp nhận chuyện kết hôn mà không có tình yêu hơn nữa cô mới có 19 tuổi thôi cô còn biết bao ước mơ dang dở và biết bao việc chưa làm xong thì sao có thể ký tên vào bản án chung thân mang tên hôn nhân được chứ.

Nhân lúc Kỳ Liên Thời Nhân đi nước ngoài công tác cho nên Kỳ Liên Tuyết Vũ nắm bắt cơ hội này để bỏ trốn.

Nơi mà Kỳ Liên Tuyết Vũ đến đầu tiên là nhà của Lạc Vy Vy cô bạn thân từ nhỏ ở nhà mình nay dọn ra ngoài sống tự lập, nhưng Lạc Vy Vy không có ở nhà nên Kỳ Liên Tuyết Vũ quyết định đi tham quan Đông Đô một vòng dù gì thì cũng 5 năm rồi cô mới quay lại đây.

Sau một ngày thăm thú chứng kiến những sự thay đổi trong lúc mình vắng mặt Kỳ Liên Tuyết Vũ quyết định đi ăn mì hoành thánh chỗ gần trường học cấp 2 cũ của cô, đây là nơi mà trước đây cô và Lạc Vy Vy vẫn thường đến ăn mỗi lúc được điểm cao.

Cô bán hoành thánh mang ra một tô đặc biệt đặt trước mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ và mỉm cười nói: “Lâu lắm rồi không thấy cháu đến đây nên hôm này cô làm cho cháu một tô đặc biệt đấy nhé”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ hí hởn nói: “Con cảm ơn cô” rồi cầm muỗng lên thưởng thức hương vị quen thuộc.

Kỳ Liên Tuyết Vũ giơ ngón tay cái lên tán thưởng cô bán hoành thánh: “Đúng là hương vị quen thuộc mà, cô biết không con ra nước ngoài đi từng đi ăn ở nhiều nơi nhưng mà chẳng tìm thấy được hương vị ở quán này hết”.

Cô bán hoành thánh mỉm cười: “Vậy ăn nhiều vào nhé cô bé, hôm nay cô đặc biệt giảm giá cho con 50% nha”.

“Vậy cảm ơn cô nha”.

Lúc ăn xong Kỳ Liên Tuyết Vũ đứng dậy tính tiền cô vừa đi được vài bước thì thấy những người vệ sĩ mặc áo đen xếp hàng dài chờ mình: “Tam tiểu thư mời cô lên xe theo chúng tôi về nhà”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ cười một cách ma mảnh rồi nói: “Muốn đem tôi về nhà vậy thì phải xem bản lĩnh của các anh thế nào rồi”, nói xong Kỳ Liên Tuyết Vũ liền quay đầu bỏ chạy tất cả vệ sĩ lại hì hục đuổi theo phía sau cô.

Tôn Tử Hàn chạy một chiếc moto màu đen nhìn rất ngầu nhưng vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như tản băng ở Nam Cực, Tôn Tử Hàn thích đi dạo nhìn thành phố về đêm bằng xe moto, anh có thể thả hồn mình vào những ánh đèn lung linh đủ màu sắc vừa có thể cảm nhận được làn gió mát tự nhiên.

Đang suy nghĩ vu vơ thì Tôn Tử Hàn lại nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đuổi theo một cô gái ở phía trước, lúc anh chạy xe ngang qua đám người đó còn nghe họ nói: “Nhất định phải bắt cho được cô ấy đem về lão gia sẽ trọng thưởng cho chúng ta”.

Tôn Tử Hàn thoáng nghĩ “Dù là chuyện gì đi nữa mà một đám người cao to lực lưỡng lại đuổi theo bắt nạt một cô gái nhỏ bé yếu đuối là điều không thể chấp nhận”.

Cũng rãnh rỗi không có chuyện làm nên Tôn Tử Hàn quyết định sẽ cứu cô gái kia xem như hôm nay anh làm việc tốt đi, nghĩ là làm nên anh tăng tốc rồi đón đầu Kỳ Liên Tuyết Vũ.

Xe thắng gấp nên tiếng bánh xe ma sát với mặt đường làm cho Kỳ Liên Tuyết Vũ có chút giật mình.

“Chạy xe cũng nên nhìn đường một chút chứ cái tên điên này, làm hết cả hồn à” Kỳ Liên Tuyết Vũ trợn mắt lên mắng.

Tôn Tử Hàn không thèm nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ lấy một cái liền đưa mũ bảo hiểm cho cô và nói ngắn gọn: “Lên xe”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Hả? Muốn bắt tôi về nhà sao đâu có dễ như vậy, nằm mơ đi rồi tôi lên xe”.

Tôn Tử Hàn vẫn nhìn thẳng về phía trước lạnh lùng nói: “Tôi không phải đồng đảng của bọn họ, chẳng qua thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui