Kỳ Liên Tuyết Vũ trở về Nam Giang Cảnh Đế, Hoàng Kỳ Long và Thương Thiên Vân cùng nôn nóng hỏi: “Cuộc họp hội đồng quản trị của Hoa Kỳ Liên sao rồi?”.
“Ổn hết, Tống Minh cứ tưởng lần này hắn thuận lợi ngồi vào vị trí chủ tịch rồi ai ngờ phút cuối em lại xuất hiện với số cổ phần nhiều nhất còn tự ứng cử chức danh chủ tịch chắc là hắn đang tức điên người lên đó”.
Thương Thiên Vân nhíu mày lo lắng: “Bên Kỳ Liên gia có ai ủng hộ em không hả Tuyết Vũ, chắc hẳn là mẹ và cô Tuyết Dao giả mạo kia không vui vì xuất hiện của em phải không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhướng mày: “Mẹ vì tưởng cô ta con gái ruột nên đã chuyển nhượng hết số cổ phần cho cô ta từ lâu rồi, Hạ Tiểu Vũ lại chuyển cổ phần cho Tống Minh nên hắn mới trở thành một cổ đông đương nhiên của Hoa Kỳ Liên đó, 5% cổ phần cuối cùng trong tay cô ta chính là bán cho em vì vậy hai người bọn họ hiện tại không hề có tiếng nói ở Hoa Kỳ Liên nữa”.
Hoàng Kỳ Long gật đầu: “Kỳ Liên phu nhân và Hạ Tiểu Vũ mất hết cổ phần lại càng hay, họ không thể làm khó em được”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tán đồng: “Phải, hiện tại anh Thời Cung và bà nội em đều ủng hộ cho em với 51% cổ phần thì vị trí chủ tịch em nắm chắc rồi, ngày mai đến họp là xem bọn họ diễn hề mà thôi để xem bọn Tống Minh đang tính diễn tuồng gì đây”.
Thương Thiên Vân nhíu mày tỏ vẻ lo lắng: “Tuyết Vũ à, em đừng có chọc giận Tống Minh quá nếu không hậu quả khó lường hắn là kẻ rất nguy hiểm em à”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cho Thương Thiên Vân một ánh mắt trấn an: “Chị cứ yên tâm đi, em không để bọn chúng đạt được dã tâm thâu tóm Hoa Kỳ Liên đâu, nợ máu của chúng ta lần này nhất định bắt bọn chúng trả đủ”.
Hạ Tiểu Vũ đi về nhà thì bị mấy gia nhân xì xầm bàn tán vì những chuyện mà cô ta hãm hại Kỳ Liên Tuyết Vũ năm xưa đã được chiếu rộng rãi ở quãng trường Đông Đô cả ngày hôm nay, ai ai cũng biết Hạ Tiểu Vũ là kẻ giả dối không có tình người tự hại chết con mình còn đổ lỗi cho người khác hãm hại em gái mất hết lương tâm.
Hạ Tiểu Vũ nhìn thấy ánh mắt coi thường khinh rẻ của gia nhân trong nhà thì bực dọc quát lớn: “Mấy người các người tỏ thái độ gì với tôi vậy hả?”.
Mấy gia nhân dù sao cũng là hạng thấp cổ bé họng nên đâu dám cãi tay đôi với nhị tiểu thư đành im lặng rồi đi.
Lúc Hạ Tiểu Vũ đi ngang bếp thì nhìn thấy Lạc Bối Linh tát vào mặt Lạc Vy Vy một cái rồi gắt giọng mắng: “Con điên rồi sao Vy Vy? Sao con có thể bắt tay với nhị tiểu thư hãm hại Tuyết Vũ tiểu thư được chứ? Chuyện tày trời như thế mà cũng làm được con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Từ nhỏ tam tiểu thư đã xem con như một người bạn thân thiết vậy mà con nở đối xử với cô ấy như thế con có thấy lương tâm mình cắn rứt hay không hả?”.
Lạc Vy Vy cúi đầu rủ mắt: “Con sợ chuyện cô làm bể cái bình cổ bị phát hiện nên mới phải nghe theo lời của Kỳ Liên Tuyết Dao mà thôi”.
Lạc Bối Linh cau mày: “Con đâu chỉ vì cô mà còn vì bản thân con nữa đúng không? Cô biết con đem lòng yêu thích đại thiếu gia nhưng mà chúng ta là phận tôi tớ không thể mơ cao như thế con không hiểu sao? Con làm ra những chuyện như thế đúng là làm cô thất vọng quá mà”.
Khóe mắt của Lạc Vy Vy đỏ hoe lên: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nói gì cũng vậy thôi”.
“Mọi người ở Đông Đô này đang chửi rủa nhị tiểu thư và con đó, làm sao mà sống nổi trước dư luận như thế đây”.
Lạc Vy Vy bất lực: “Không sống được thì cũng phải sống chứ biết làm sao được”.
Hạ Tiểu Vũ nắm chặt tya thành nắm đấm, vẻ mặt nhăn nhó khó coi mọi chuyện xấu cô ta làm bây giờ cả Đông Đô đều biết cô ta làm sao mà sống được nữa đây.
Cuộc họp cổ đông bất thường lại tiếp tục diễn ra vì chưa thống nhất bầu chọn được chủ tịch mới của Hoa Kỳ Liên, không khí hôm nay còn căng thẳng hơn cả hôm qua nữa.
Kỳ Liên Thời Cung, Triệu Ái Na và Kỳ Liên Tuyết Vũ cùng đi tới phòng họp thì đụng mặt đám người Tống Minh đi tới, cả hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn nồng nặc mùi thuốc súng.
Vào phòng họp rồi Kỳ Liên Tuyết Vũ lấy điên thoại ra nhấn số gọi đi vài giây sau có tiếng của Khúc Thần trả lời: “Tôi nghe đây Cindy”.
“Cô tới đâu rồi?”.
“Dạ tôi đang đứng trước trụ sở của Hoa Kỳ Liên đây”.
“Tốt, tiến hành như kế hoạch đã bàn trước”.
“Dạ tôi biết rồi”.
Trong phòng hợp đã có đầy đủ văn võ bá quan, thư ký Triệu Ái Na tuyên bố lý do của cuộc họp: “Hôm nay tất cả chúng ta có mặt ở đây để tiếp tục chủ đề bầu chủ tịch của tập đoàn bị gián đoạn từ lần họp trước, bây giờ là 2 giờ 30 phút tôi tuyên bố cuộc họp hội đồng quản trị thứ 312 chính thức bắt đầu”.
Triệu Ái Na quay về chỗ của mình, không khí trong phòng họp bắt đầu căng thẳng.
Dương tổng lên tiếng trước: “Chúng tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của mình bầu chọn Tống tổng lên chức chủ tịch lãnh đạo tập đoàn”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng lên tiếng: “Tôi cũng giữ nguyên quan điểm của mình tự ứng cử vị trí chức danh chủ tịch”.
Kỳ Liên Thời Cung liền nói: “Tôi ủng hộ Tuyết Vũ giữ chức danh chủ tịch tân nhiệm”.
Hà tổng đứng dậy nổi giận ra mặt: “Cô có tư cách gì mà ở đây làm theo ý mình chứ cô phải tôn trọng ý kiến của mọi người, đừng tưởng cô có nhiều cổ phần thì có thể lên mặt nha”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nâng mí mắt lên nhìn Hà tổng: “Tôi lấy tư cách là một cổ đông của công ty để nói lên mong muốn của mình tôi có làm gì sai các vị ở đây đều có quyền đưa ra ý kiến của mình thì tôi cũng có cái quyền đó vậy, hơn nữa hiện tại có 51% cổ phần ủng hộ tôi ngồ vào vị trí chủ tịch, bản thân nắm giữ 36% cổ phần đương nhiên tôi có quyền quyết định ai là người lãnh đạo công ty này”.
“Cô thật là ngang ngược được thôi nếu cô muốn làm vậy cũng không sao tôi muốn rút vốn đầu tư phiền cô trả lại tiền cho tôi ngay bây giờ”.
“Được”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn qua Triệu Ái rồi nói: “Phiền cô đi gọi giám đốc phòng tài chính lên đây gặp tôi “
Hà tổng lại lên tiếng: “Tôi không muốn ngân phiếu cái tôi muốn là tiền mặt ngay bây giờ cơ”.
Lão phu nhân cùng Kỳ Liên Thời Cung tỏ vẻ ái ngại trước quyết định liều lĩnh của Kỳ Liên Tuyết Vũ bởi hai người đều biết vốn của công ty đều bị chôn trong các dự án hiện tại không còn nhiều không đủ để trả lại tiền đầu tư cho cổ đông.
Kỳ Liên Tuyết Vũ thoáng cười như có như không lấy điện thoại ra gọi đi, mọi người đều tò mò nhìn về phía cô, Kỳ Liên Tuyết Vũ chỉ nói đơn giản mấy chữ” Vào được rồi” sau đó liền cúp máy.
Cửa phòng họp mở ra một cô gái mặc đồ vest màu trắng đi vào, phía sau Khúc Thần còn có mấy người khiêng theo mấy cái rương to đi vào.
Kỳ Liên Tuyết Vũ chỉ tay vào góc tường rồi nói: “ Để bên đó”.
Khúc Thần làm theo lời Kỳ Liên Tuyết Vũ nói, sau khi để mấy cái rường vào gốc tường Khúc Thần xua tay có ý bảo mấy người khiêng rương đi ra ngoài sau đó cô tới đóng của phòng họp lại rồi quay vào đứng bên cạnh Kỳ Liên Tuyết Vũ nói vừa đủ để cô nghe.
“Cindy tôi đã làm đúng những gì cô dặn dò”.
“Tốt”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn về phía Hà tổng rồi hỏi: “Hà tổng đây thật sự muốn rút vốn đầu tư thật sao?”.
“Phải tôi đã nói rồi cô nghe không hiểu sao?!”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu rồi nhìn sang luật sư của tập đoàn cũng đang có mặt trong phòng họp: “Được lắm, luật sư Trương phiền ông làm giấy hoàn trả cổ phần lại cho công ty cho Hà tổng đây giùm tôi”.
Luật sư Trương liền đem giấy tờ qua chỗ Hà tổng: “Hà tổng phiền ông đọc kỹ và ký xác nhận giùm tôi”.
Đám người Tống Minh xôn xao lên: “Cô ta thật sự có tiền trả lại vốn đầu tư sao? chẳng phải ngân sách của công ty đã cạn kiệt rồi sao?”.
“Không thể như vậy được lấy tiền ở đâu mà trả lại chứ?”.
Tống Minh cũng hơi bối rối anh cứ ngỡ kế hoạch của mình thành công ai ngờ lại bi Kỳ Liên Tuyết Vũ phá hỏng quá dễ dàng , anh cố tìm hiểu về Kỳ Liên Tuyết Vũ nhưng không có chút thông tin nào nên không thể đoán được cô đang nghĩ cái gì trong đầu.
Luật sư Trương đưa lại giấy tờ cho Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Tam tiểu thư đã xong”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ xem rồi lên tiếng: “Thư ký Triệu phiền chị giúp thư ký của em đếm tiền trả lại cho Hà tổng đây nhớ đếm cho chính xác vào nhé”.
Triệu Ái Na gât đầu đáp: “Được”.
Khúc Thần và Triệu Ái Na đi qua mở rương đếm tiền bỏ vào vali cho Hà tổng.
Các cổ đông khác có vẻ giật mình khi nhìn thấy cái rương chứa đầy tiền mặt bên trong, Liên Cẩm Hoa và Kỳ Liên Thời Cung cũng ngạc nhiên vô độ khi cái rương được mở ra.
Lão phu nhân thì thầm với Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Con lấy ở đây ra nhiều tiền như vậy hả?”.
“Không cần phải lo đâu nội con có cách riêng của con mà”.
Khúc Thần mang vali tiền và máy đếm tiền tới cho Hà tổng: “Hà tổng ông có thể kiểm tra lại”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn Hà tổng rồi nói: “Số tiền đầu tư của ông ngày xưa chỉ bằng một 1 phần 10 số tiền hiện tại thôi, ngày xưa ông có ký cam kết với ông tôi là nếu rút vốn đầu tư thì chỉ lấy lại đúng số tiền đầu tư ban đầu mà thôi nhưng bây giờ Kỳ Liên gia của tôi …RỘNG LƯỢNG…mua lại cổ phần của ông đúng giá thị trường, Hà tổng thật đáng tiếc từ nay chúng ta không có cơ hội làm ăn cùng nhau rồi”.
Hà tổng giận tím mặt ông thầm nghĩ “Không biết con ranh đó lấy đâu ra mà nhiều tiền như thế chứ vốn định làm khó bức nó đồng ý cho Tống tổng làm CEO không ngờ lại nó hất cẳng ra khỏi công ty”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lại nở một nụ cười rồi nói: “Thư ký Triệu bây giờ Hà tổng không còn là người của công ty nữa nên không có tư cách tham gia cuộc họp hội đồng quản trị của công ty cô còn không mau tiễn khách”.
“Dạ”.
.