Nói rồi Triệu Ái Na vội vàng quay người đi, một giọt nước mắt từ khóe mi cô rơi xuống, cô đã đem lòng yêu thích Kỳ Liên Thời Cung từ lâu rồi nên lúc anh tỏ tình thì cô đã rất hạnh phúc trao gửi đời con gái cho anh nhưng rốt cuộc anh đã vợ sắp cưới rồi lại còn là thanh mai trúc mã nữa.
Triệu Ái Na cảm thấy con tim mình đau thắt lại đến không thở nỗi, cô khóc rất nhiều vì nghĩ rằng mình yêu lầm người rồi.
Lạc Vy Vy nhìn thấy Triệu Ái Na vừa chạy đi vừa lau nước mắt thì cảm thấy rất áy náy cô nhìn theo thầm nghĩ “Xin lỗi chị nhưng mà tôi không thể trơ mắt đứng nhìn Thời Cung cưới người khác được”.
Lạc Vy Vy không hề hay biết những chuyện mà mình vừa làm với Triệu Ái Na đều thu hết vào tầm mắt của Hạ Tiểu Vũ, cô ta liền nhếch môi cười lạnh với ánh mắt đầy mưu mô gian xảo.
Hạ Tiểu Vũ đứng chờ ở phòng nghỉ của Lạc Vy Vy cuối cùng cũng chờ được cô đi đến, cô ta liền bước tới chỗ Lạc Vy Vy rồi lên tiếng: “Chờ lâu như vậy cuối cùng cũng chờ được cô đến rồi Lạc tiểu thư”.
Lạc Vy Vy nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, bởi vì trong mắt cô thì cô ta là loại phụ nữ trở trẽn vô liêm sĩ đã biết Tôn Tử Hàn kết hôn cùng em gái rồi nhưng vẫn cố tình giả vờ yếu đuối để câu dẫn anh.
Lạc Vy Vy lạnh giọng lên tiếng: “Thật không biết Tuyết Dao tiểu thư cất công đứng chờ tôi ở đây là vì chuyện gì vậy hả?”.
Hạ Tiểu Vũ nở một nụ cười âm hiểm trên môi rồi lên tiếng đáp: “Tôi muốn nhờ Lạc tiểu thư đây giúp tôi một chuyện đó mà”.
Lạc Vy Vy liền lạnh lẽo đáp lại: “Thật ngại quá tôi nghĩ là một sinh viên tầm thường như tôi không thể giúp nổi nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia đâu ạ, thiết nghĩ chị nên đi tìm người khác giúp thì hơn chẳng hạn như em rể Tôn Tử Hàn”.
Hạ Tiểu Vũ vốn không thích nghe thấy cụm từ em rể, chị vợ bởi vì cô ta vẫn luôn tìm cách để giành giật lại Tôn Tử Hàn từ tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ.
Ngày trở về Kỳ Liên gia nghe Mộ Dĩ Mai kể lại toàn bộ biến cố năm đó và biết Kỳ Liên Tuyết Vũ không phải em gái ruột của Kỳ Liên Tuyết Dao thì Hạ Tiểu Vũ đã đem lòng đố kỵ ganh ghét cô nghĩ rằng tại sao Kỳ Liên Tuyết Vũ lại may mắn như thế còn cô ta từ nhỏ đã phải chịu khổ.
Hạ Tiểu Vũ tự mặc định mình chính là Kỳ Liên Tuyết Dao cô ta sẽ sống cuộc sống của nhị tiểu thư Kỳ Liên gia nên đã đem lòng thù hận quyết tâm khiến cho Kỳ Liên Tuyết Vũ sống không bằng chết để trả lại thời gian mười mấy năm lưu lạc bên ngoài của mình.
Hạ Tiểu Vũ nhếch môi cười nhạt nói với Lạc Vy Vy: “Ai nói Tử Hàn là em rể của tôi chứ, Tử Hàn vốn là vị hôn phu của tôi nếu không phải vì Kỳ Liên Tuyết Vũ năm đó hại tôi lưu lạc bên ngoài thì có lẽ bây giờ chúng tôi đã là vợ chồng rồi.
Hoặc là nếu tôi trở về sớm hơn một chút thì cũng không tới lượt nó gả đến Tôn gia làm nhị thiếu phu nhân đâu, tất cả những gì mà Kỳ Liên Tuyết Vũ đang hưởng thụ hiện tại đều là của tôi, nay tôi đã trở về rồi nó cũng nên biết điều mà trả lại hết cho tôi chứ”.
Lạc Vy Vy tỏ vẻ tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Vũ: “Chị bị điên thật rồi Kỳ Liên Tuyết Dao, dù bây giờ chị đã trở về thì anh Tử Hàn vẫn sẽ chọn Tuyết Vũ mà thôi bởi vì anh ấy yêu Tuyết Vũ rồi”.
Hạ Tiểu Vũ trợn mắt lên, trong mắt cô ta hằn lên tia máu vô cùng đáng sợ: “Cô im đi cô là người ngoài cuộc cô biết gì mà nói chứ?! Cả đời này Tử Hàn chỉ yêu một mình tôi mà thôi, tất cả đều tại Kỳ Liên Tuyết Vũ mà ra, chỉ cần nó biến khỏi Đông Đô này thì mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo cũ mà thôi”.
Lạc Vy Vy nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt cảnh giác: “Chị lại tính làm gì để chia rẽ Tuyết Vũ và anh Tử Hàn đây hả?”.
Hạ Tiểu Vũ khẽ nhếch môi cười lạnh: “Lần này tao sẽ không chia rẽ nó và Tử Hàn nữa mà tao sẽ làm cho nó mất đi tất cả kể cả mày đó Lạc Vy Vy à”.
Lạc Vy Vy kiên định lên tiếng đáp: “Kỳ Liên Tuyết Dao chị có nằm mơ cũng không bao giờ nhìn thấy tôi trở mặt với Tuyết Vũ đâu, dù có chết tôi cũng nhất định không đánh mất tình bạn giữa tôi và Tuyết Vũ”.
Vẻ mặt của Hạ Tiểu Vũ hiện lên nét tán thưởng Lạc Vy Vy nhưng sau đó liền trở nên nham hiểm: “Vậy sao? Đúng là đáng ngưỡng mộ nhưng mà mày sẽ phải đứng về phe của tao chống đối lại nó mà thôi”.
“Không đời nào đâu”.
Hạ Tiểu Vũ không hề quan tâm tới thái độ coi thường khinh rẻ mà Lạc Vy Vy đối với mình mà cô tiếp tục nói: “Ngày hôm nay là tiệc chúc mừng sinh nhật của tao và Tuyết Vũ, Kỳ Liên gia đã mời rất nhiều họ hàng và quan khách đến dự, tới lúc đó tao sẽ diễn cảnh bị Kỳ Liên Tuyết Vũ đẩy ngã xuống cầu thang xảy thai để mọi người chứng kiến.
Lạc Vy Vy à, mày cũng không cần làm bất cứ chuyện gì hết chỉ cần phối hợp với tao nói rằng mày tận mắt nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ đẩy tao ngã xuống lầu là được rồi”.
Lạc Vy Vy cảm thấy sợ hãi khi nghe kế hoạch hại người tàn nhẫn của Hạ Tiểu Vũ nên liền phản bác lại: “Tôi không ngờ chị là con người mưu ma chước quỷ như thế có thể nghĩ ra một kế hoạch quá độc ác để hại em gái của mình như thế”.
“Tao chịu khổ nhiều năm bên ngoài còn chẳng phải vì nó hay sao? Nhiêu đó thì có đáng là gì đâu”.
Lạc Vy Vy khẽ lắc đầu: “Không đâu, tôi sẽ không bao giờ bắt tay với loại ác quỷ như chị để biến Tiểu Vũ thành kẻ sát nhân đâu”.
Hạ Tiểu Vũ nhướng mày tỏ vẻ tinh ranh: “Chưa hết đâu nha, nếu Tử Hàn biết đứa bé trong bụng tao là con của anh ấy còn bị Kỳ Liên Tuyết Vũ hại chết thì liệu anh ấy có còn tình cảm với đứa con gái độc ác nhẫn tâm như thế hay không?”.
Lạc Vy Vy trợn mặt lên: “Cái gì cơ chị có thai với anh Tử Hàn hay sao?”.
Hạ Tiểu Vũ liền gật đầu đưa tay sờ nhẹ bụng của mình một cái: “Phải đó, cái thai này đã được hơn ba tháng rồi, từ đầu tới cuối Tử Hàn đều không thể cưỡng lại tình cảm dành cho tao nên mới làm tao có thai đó thôi”.
Lạc Vy Vy nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt câm phẫn: “Chị đúng là đồ khốn nạn mà, sao có thể lên giường với chồng của em gái được chứ?”.
Hạ Tiểu Vũ tỏ vẻ đắc ý: “Sau hôm nay Tử Hàn sẽ trở về bên cạnh tao là chồng của tao mới đúng”.
Lạc Vy Vy liền lên tiếng: “Chị luôn miệng nói yêu anh Tử Hàn nhưng lại muốn hại chết con của anh ấy để đổ tội cho người khác cô mới là người tàn nhẫn nhất”.
Hạ Tiểu Vũ ngẩng đầu lên ánh mắt mang theo ý cười: “Nếu không hy sinh cái nhỏ thì làm sao mà đạt được cái lớn hơn”.
Lạc Vy Vy quay người đi: “Tôi không giúp chị hại Tiểu Vũ đâu, tôi sẽ đi nói với mọi người âm mưu độc ác của chị”.
.