Khi hay tin xảy ra vụ việc không hay thì Kỳ Liên Thời Nhân vội vàng chạy sang nhưng ông lại đến muộn một bước khi không kịp ngăn cản Mộ Dĩ Mai chửi bới Kỳ Liên Tuyết Vũ.
Kỳ Liên Thời Nhân bước qua nắm lấy tay của Mộ Dĩ Mai rồi lên tiếng khuyên can bà: “Đủ rồi, đừng có nói nữa mọi chuyện đang rối lên chuyện quan trọng là phải đưa Tuyết Dao đến bệnh viện”.
Mộ Dĩ Mai liền đẩy Kỳ Liên Thời Nhân ra rồi lớn tiếng nói: “Ông sợ cái gì chứ hôm nay tôi phải nói ra hết sự thật”.
Mộ Dĩ Mai chỉ tay vào mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lớn tiếng quát: “Mày tưởng mày là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia này sao? Hôm nay tao nói cho mày biết sự thật luôn mày là đồ con hoang ngoài giá thú được tao mở rộng lòng từ bi thu nhận về nuôi.
Điều tao hối hận nhất trong cuộc đời chính là nuôi mày bằng sữa của tao để rồi mày hại con gái tôi từ nhỏ đến tận bây giờ”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ hoang mang tột độ: “Mẹ…mẹ đang nói gì vậy hả? Con là con của mẹ mà”.
Mộ Dĩ Mai lạnh giọng lên tiếng đáp: “Mày không phải là con của tao, mày là đồ tai tinh ở đâu có mày là họa tới mà, Kỳ Liên Tuyết Vũ mày là đồ ăn cháo đá bát sống sung sướng bao nhiêu năm ở Kỳ Liên gia lại hãm hại con tao như thế”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gào lên: “Con không có mà, con không có đẩy chị ấy xuống cầu thang mà”.
Mộ Dĩ Mai liền giơ tay lên giáng vào mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ một cái tát thật là mạnh khiến cho cô chao đảo ngã ngồi xuống đất, trên mặt cô truyền đến cảm giác nóng rát năm dấu tay in lại trên mặt đỏ quạch lên.
“Hôm nay tao đánh chết cái thứ độc ác như mày để đòi lại công bằng cho con tao”.
Kỳ Liên Thời Nhân liền kéo Mộ Dĩ Mai lại: “Thôi đi đủ rồi”.
“Sợ gì chứ dù sao cũng chẳng còn gì để giữ gìn nữa, danh tiếng nhà này bị đứa con hoang này của ông phá hủy hết rồi”.
Hạ Tiểu Vũ giả vờ làm người tốt lên tiếng khuyên can Mộ Dĩ Mai: “Mẹ à, em còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện mẹ bỏ qua cho em đi mà”.
Mộ Dĩ Mai đau lòng nhìn Hạ Tiểu Vũ: “Con xem nó là em gái nhưng nó có xem con là chị gái đâu, mẹ nhất định bắt nó phải trả giá đắc cho vụ này”.
Xe cấp cứu tới, nhân viên y tế đặt Hạ Tiểu Vũ nằm lên băng ca rồi đẩy ra ngoài Mộ Dĩ Mai và Kỳ Liên Thời Nhân cũng vội đi theo.
Trước khi rời đi Hạ Tiểu Vũ đã đưa mắt nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ khổ sở giải thích với từng người nhưng không có ai tin hết thì liền nhoẻn miệng cười đắc ý vì kế hoạch thành công mỹ mãn, không những biến Kỳ Liên Tuyết Vũ thành kẻ giết người còn khiến cho Mộ Dĩ Mai công khai thân phận con ngoài giá thú của cô nữa.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đứng dậy níu lấy cánh tay của Tôn Tử Hàn, đôi mắt cô ngấn lệ giọng nghẹn ngào lên tiếng hỏi: “Tử Hàn anh tin em được không, em thật sự không có làm gì hết mà”.
Tôn Tử Hàn tức giận đến độ gân xanh nỗi đầy trên trán, anh gỡ từng ngón tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ ra: “Anh thật không ngờ em lại là con người tàn nhẫn như thế”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ uất ức lên tiếng giải thích: “Em không có mà…em có thể thề với anh là em không hề đẩy chị ấy xuống mà”.
“Đủ rồi, mọi người đều nhìn thấy ngay cả Vy Vy cũng không thể chịu được hành động độc ác của em mà tố giác tội lỗi của em nữa mà” Tôn Tử Hàn lớn tiếng quát.
Mọi người đều tin rằng Kỳ Liên Tuyết Vũ là kẻ độc ác mặc dù cô không có làm gì hết nhưng mà cô giải thích khan cả cổ cũng không có ai tin hết.
“Em không biết tại sao Vy Vy lại nói như vậy nhưng mà em vô tội mà”.
Tôn Tử Hàn nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt giận dữ rồi lên tiếng: “Người vô tội là Tuyết Dao là đứa bé trong bụng cô ấy kia kìa, ngày hôm nay anh đúng là được mở rộng tầm mắt rồi đó Tiểu Vũ à, anh thật không ngờ em lại là kẻ độc ác nhẫn tâm như thế đó”.
Tôn Tử Hàn cũng vội chạy theo xe cấp cứu chở Hạ Tiểu Vũ đi, bỏ lại một mình Kỳ Liên Tuyết Vũ oan ức đứng ngây ngốc ở đó nhìn theo.
Sau đó, Mộ Dĩ Mai gọi cảnh sát đến, Kỳ Liên Tuyết Vũ bị nhốt vào đồn cảnh sát một ngày một đêm mọi người đều lo cho Hạ Tiểu Vũ nên chẳng còn để ý đến chuyện của Kỳ Liên Tuyết Vũ nữa.
Theo lịch thì Kỳ Liên Thời Cung sẽ bay về dự sinh nhật hai cô em gái của mình nhưng hợp đồng với đối tác lại xảy ra vấn đề, cộng thêm chuyến bay của anh bị hoãn do bão tuyết nên đành phải ở lại Mỹ mấy hôm.
Mọi người đều không nói cho Kỳ Liên Thời Cung nghe chuyện xảy ra ở nhà nên anh cũng chẳng biết Kỳ Liên Tuyết Vũ đang bị bắt tạm giam.
Báo đài đua nhau giật tít về gia đình thượng lưu bậc nhất Đông Đô như “Em gái vì ghen tuông hãm hại chị gái sảy thai”, “Tam tiểu thư của Kỳ Liên gia là con ngoài giá thú”, “Kỳ Liên Tuyết Vũ kẻ sát nhân”.
Mọi người ở Đông Đô ai cũng có thể lên tiếng mắng chửi Kỳ Liên Tuyết Vũ là kẻ súc sinh không bằng cầm thú ngay cả chị gái mà cũng hãm hại, một đứa trẻ vô tội cũng không buông tha nhưng mà không một ai biết từ đầu tới cuối trong vụ việc xảy ra cô chỉ là một nạn nhân của Hạ Tiểu Vũ mà thôi.
Một mình Kỳ Liên Tuyết Vũ bị nhốt trong phòng giam cô khóc hết nước mắt vì oan ức nhưng không có chứng cứ minh oan cho chính mình, hai mắt cô sưng to lên trông thấy, cô cảm giác là mình bị cả thế giới này bỏ rơi thật rồi.
Chuyện thân thế Kỳ Liên Tuyết Vũ không phải con ruột của Mộ Dĩ Mai đã khiến cô chịu một cú sốc tâm lý lớn lại cộng thêm chuyện vu oan hãm hại Kỳ Liên Tuyết Dao từ chính người bạn thân khiến cho cô khó mà vượt qua được.
Lạc Vy Vy biết Kỳ Liên Tuyết Vũ sợ nhất là cảm giác cô đơn nên đã đến phòng giam ở sở cảnh sát thăm cô.
Lạc Vy Vy đem theo túi lớn túi nhỏ vào rồi tỏ vẻ lo lắng lên tiêng: “Tiểu Vũ à cậu ăn cơm nha mình có làm những món cậu thích đây, ở trong này có ai làm khó cậu không? Trời mấy hôm nay lạnh lắm mình có mang theo chăn bông cho cậu đây”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ vẫn im lặng ngồi dựa vào góc tường, quần áo cô bẩn hết, tóc tai thì rối bù, mặt mày lắm lém nước mắt, sắc mặt trắng bệch mệt mỏi, ánh mắt cô trong veo nhưng vô hồn đến đáng thương.
Lạc Vy Vy lại nói tiếp: “Cậu đừng lo anh Thời Cung sẽ nghĩ cách đưa cậu ra khỏi đây sớm thôi”.
Trong mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ bắt đầu có tiêu cự cô nhìn về phía của Lạc Vy Vy đang ngồi bên ngoài song sắt của phòng giam bằng ánh mắt lạ lẫm.
Lạc Vy Vy biết Kỳ Liên Tuyết Vũ đang rất sợ và giận mình nên cô lên tiếng nhận lỗi trước luôn: “Tiểu Vũ à mình xin lỗi mình cũng bị tình thế ép buộc thôi…mình thật sự không muốn vu oan cho cậu đâu huhuhu…”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đột nhiên cười lạnh: “Hahaha…ai cũng nói vì tình thế ép buộc vậy thì tôi là cái gì? Có ai nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không chứ? Từ đầu tới cuối tất cả các người…đều không có ai nghĩ đến cảm nhận của tôi hết”, nước mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ rơi xuống từng giọt, vẻ mặt cô chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
.