Kỳ Liên Thời Cung tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán lớn tiếng quát: “Hôm nay con phải đánh chết cái thằng bạc tình phụ nghĩa này, hiện giờ Tuyết Vũ ở đâu còn chưa rõ tung tích vậy mà nó đi đăng ký kết hôn với người khác đúng là tên khốn nạn mà”.
Mộ Dĩ Mai liền không vui nói: “Người khác nào chứ, Tuyết Dao cũng là em gái con mà Thời Cung khó khăn lắm em con mới tìm được người như ý trao gửi cuộc đời sao con lại không ủng hộ chứ? Hơn nữa Tử Hàn cũng đã ly hôn với con nhỏ độc ác kia rồi”.
Kỳ Liên Thời Cung liền quay sang Hạ Tiểu Vũ rồi lớn tiếng quát: “Cô thật sự không có liêm sĩ hay sao vậy hả? Cô là chị mà lại đi phá hoại hạnh phúc của em gái mình bây giờ con mặt mũi đứng ở đây khoe giấy đăng ký kết hôn được sao? Hiện giờ Tuyết Vũ không rõ tung tích mà cô lại ở đây ăn mừng đứng là cái loại vô nhân tính mà”.
Hạ Tiểu Vũ nghe thấy Kỳ Liên Thời Cung quát mắng mình thì liền giả vờ yếu đuối đáng thương: “Anh hai em xin lỗi, em không cố ý chia rẽ Tử Hàn và Tuyết Vũ đâu tại vì trước đó em gặp Tử Hàn trước, em cũng không biết là Tuyết Vũ sẽ yêu Tử Hàn đến như vậy”.
Kỳ Liên Thời Cung liền nhếch môi cười lạnh: “Cô không cố ý mà cố tình có đúng không hả? Ngay khi biết Tử Hàn và Tuyết Vũ đã kết hôn có cuộc sống hôn nhân viên mãn thì cô nên tránh xa Tử Hàn ra như thế mới là tốt cho cả ba người”.
“Em xin lỗi… hu hu hu lỗi đều là tại em”.
Tôn Tử Hàn liền chen vào: “Anh Thời Cung nếu muốn trách thì cứ trách em đi đừng đổ lỗi cho Tuyết Dao”.
Kỳ Liên Thời Cung liền quay sang trừng mắt với Tôn Tử Hàn: “Đây là chuyện của gia đình tôi không liên quan đến cậu, nếu cậu và Tuyết Vũ đã ly hôn thì mời cậu ra khỏi đây từ nay chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa”.
Mộ Dĩ Mai liền cau mày ngẩng đầu nhìn Kỳ Liên Thời Cung rồi lên tiếng: “Cái gì mà người ngoài chứ, Tử Hàn bây giờ chồng hợp pháp của Tuyết Dao rồi”.
Kỳ Liên Thời Cung nghe thấy như vậy càng tức giận quay sang hỏi Kỳ Liên Thời Nhân: “Ba cũng chấp nhận chuyện này hay sao hả?”.
Kỳ Liên Thời Nhân cúi đầu hồi lâu rồi lên tiếng: “Tuyết Dao và Tử Hàn là thật lòng yêu nhau vì vậy ba mẹ mới tát hợp cho hai đứa nó”.
Gân xanh nổi đầy trên trán của Kỳ Liên Thời Cung, lần đầu tiên anh giận đến mức như thế anh quát lớn: “Con thật không hiểu ba đang làm cái trò gì nữa? Sao ba có thể gả cả hai đứa con gái của mình cho cùng một người đàn ông được chứ? Lúc không có Tuyết Dao ở đây thì ba tìm mọi cách đem Tuyết Vũ gả cho Tử Hàn vì cái sĩ diện hảo của ba con bây giờ Tuyết Dao trở về rồi thì Tuyết Vũ hết giá trị lợi dụng hay sao hả?”.
Kỳ Liên Thời Nhân cũng khá bất ngờ vì thái độ tức giận của Kỳ Liên Thời Cung: “Con đừng có nói như vậy ba chưa từng lợi dụng Tuyết Vũ”.
Kỳ Liên Thời Cung dùng ánh mắt tức giận hằn lên tia máu nhìn thẳng vào Kỳ Liên Thời Nhân rồi lên tiếng hỏi: “Ba dám nói cuộc đời này ba chưa từng lợi dụng Tuyết Vũ không hả? Ba làm những gì con nghĩ bản thân ba rõ hơn ai hết, ba nợ Tuyết Vũ những gì bản thân ba là người rõ nhất…chuyện đi đến nông nỗi này đều là tại ba mà ba vẫn dửng dưng bỏ mặc Tuyết Vũ như vậy hay sao hả?”.
Mộ Dĩ Mai tức giận quát lớn: “Con quậy đủ chưa hả Thời Cung? Hôm nay con dám vì đứa con hoang đó mà dám ăn nói với ba con như thế hay sao mẹ nói cho con biết nó không phải em gái ruột của con đâu, Tuyết Dao mới là em gái của con đây này.
Con ở nước ngoài mấy hôm nay nên đâu có biết trong tiệc sinh nhật nó đã đẩy Tuyết Dao xuống lầu sảy thai sau này không còn khả năng làm mẹ được nữa, nó còn hơn độc ác hơn cả loài cầm thú nữa đó con có biết hay không vậy hả?”.
Kỳ Liên Thời Cung chắc nịch lên tiếng đáp: “Con tin trong chuyện này còn có uẩn khúc gì đó, con không tin là Tuyết Vũ lại làm như vậy đâu”.
Hạ Tiểu Vũ đứng một bên nghe Kỳ Liên Thời Cung nói vậy thì cảm thấy rất khó chịu, từ lúc cô về Kỳ Liên gia này thì hình như rất khó gần với người anh trai này bởi vì Kỳ Liên Thời Cung là người bề ngoài lạnh lùng ít nói chứ không có dễ mềm lòng nhu nhược như Mộ Dĩ Mai.
Hạ Tiểu Vũ liền khóc lóc thương tâm: “Tất cả là lỗi của em, anh hai và ba mẹ đừng có cãi nhau nữa mà, nếu vì con mà gia đình mình đấu đá lẫn nhau thì con sẽ không hạnh phúc đâu”.
Kỳ Liên Thời Cung quay sang nhìn Hạ Tiểu Vũ bằng ánh mắt tức giận rồi lạnh lẽo lên tiếng: “Tôi giá mà không tìm được cô thì Tuyết Vũ đã không phải khổ sở như thế này rồi”.
Hạ Tiểu Vũ ngớ người ra khi nghe Kỳ Liên Thời Cung nói vậy, còn Mộ Dĩ Mai thì liền xù lông lên: “Con điên rồi Thời Cung, em gái ruột lại không bênh vực đi bênh vực cái đứa lòng lang dạ thú kia”.
Hạ Tiểu Vũ lại giả vờ đau khổ thương tâm lên tiếng: “Em biết là bao nhiêu năm em lưu lạc bên ngoài nên tình cảm không nhiều với anh như Tuyết Vũ, anh bên vực Tuyết Vũ em có thể hiểu em cũng giá mà em đừng trở về thì mọi người đâu có khó xử như bây giờ”.
Mộ Dĩ Mai liền lên tiếng an ủi Hạ Tiểu Vũ: “Con đừng có nghĩ như vậy, Thời Cung nhất thời nghĩ không thông thôi”.
Kỳ Liên Thời Cung quay sang nhìn Kỳ Liên Thời Nhân rồi lên tiếng: “Đây là kết cục mà ba muốn đó sao?”.
Cả nhà đang xào xáo thì nhận được điện thoại của Liên Cẩm Hoa ở bệnh viện gọi về báo rằng Kỳ Bá Giai đã được vào phòng cấp cứu tình trạng khá nguy cấp nên mọi người liền tất tốc chạy đến bệnh viện.
Từ lúc được trả tự do đêm nào Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng rất khó ngủ cứ mỗi lần nhắm mắt lại cô lại nhớ tới ánh mắt khinh miệt tức giận của mọi người trong nhà nhìn mình, trong đầu cô lại vang lên những lời cay độc của Mộ Dĩ Mai nên cô ngày càng hốc hác đến đáng thương.
Hoàng Kỳ Long ngồi bên cạnh an ủi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Em mau nằm xuống ngủ đi, sức khỏe của em đã xuống dốc thấy rõ rồi đó”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ thở dài: “Nhưng em không ngủ được”.
“Yên tâm đi đây là nhà của anh mà, Hoàng Kỳ Long này tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm em tổn thương đâu, ngoan nằm xuống ngủ đi anh sẽ ở bên cạnh em mà”.
Khó khăn lắm Kỳ Liên Tuyết Vũ mới nằm xuống ngủ được một chút thì nghe điện thoại reo lên, Hoàng Kỳ Long cau mày tính tắt máy thì Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi dậy hỏi: “Là ai gọi tới vậy?”.
Hoàng Kỳ Long đưa điện thoại của Kỳ Liên Tuyết Vũ cho cô xem, cô thấy chữ “ba” hiện lên trên màn hình, cô do dự một lúc rồi bắt máy nhưng không nói gì, cô nghe tiếng của Kỳ Liên Thời Nhân vang lên: “Mau đến bệnh viện đi bệnh tình của ông nội con có chuyển biến xấu, ông muốn gặp con lần cuối đó”.
.