Vây Giữ


"Lão đại,...cô ấy...?".

Trợ thủ đắc lực của Lục Hàn là Tuân Duật lên tiếng hỏi.

Lúc Dĩ Đan còn ở dinh thự của Lục Hàn, Tuân Duật chính là người đã cho cô lời khuyên tốt nhất ấy.
Lục Hàn cư nhiên vẫn chăm chăm dán ánh mắt sắt đá lên gương mặt mỹ miệu đang sợ hãi của cô.
"Mộc tiểu thư, thay vì cái cách quyết đoán cao ngạo của cô lúc đó thì tôi thích dáng vẻ sợ hãi của cô bây giờ hơn!"
"Xử đi!".

Lục Hàn cất giọng đanh thép, Dĩ Đan vừa nghe, xác vẫn còn nguyên mà hồn vía đã ở tận mây xanh.

Hừm...chầu trời thật rồi...chầu ông bà thật rồi.

Lục Hàn, tên vô sỉ nhà anh, vậy mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì, còn ra lệnh xử lí tôi!
Thôi rồi, kiếp này coi như cô đoản mệnh, chỉ có thể sống được hai mươi năm...chết trong tay hắn thì còn luyến tiếc gì nữa chứ?
Lúc này, Tuân Duật lấy một con dao sắt nhọn, nâng cằm và chỉa thẳng đến miệng của Dĩ Đan.
Cái gì chứ...cắt lưỡi cô thay vì cho cô nếm thử cảm giác bị tiền đè tiền đập ư? Thế quái nào mà hắn có ý định rợn người vậy chứ?

Mũi dao sắp chọc vào miệng cô thì...
Phựt! Choảng.
Dĩ Đan thật sự đã hất mạnh tay làm con dao kia văng ra.

Tuân Duật thật không hiểu nổi hành động của cô lúc này, không phải vừa nãy cô còn là con mồi yếu ớt trong tay Lục Hàn sao? Cậu ta vừa thả lỏng cảnh giác thì liền bị cô phản kháng.
Dĩ Đan chẳng ngần ngại, liền đứng dậy, lấy lại hình tượng rồi xả giận.
"Lục Hàn, chó chết nhà anh, lương tâm của anh cho tha rồi...!"
Cái gan nào của cô mà lớn đến thế chứ, nói gì thì nói dù cho hôm nay cô có chết cũng phải nói ra nỗi lòng mình.
Lục Hàn nhíu chặt hai mày, nó như muốn dính liền vào nhau vậy, nội tâm hắn bị cô khiêu khích.
"Anh muốn giết tôi, được...hôm nay có chết ở đây tôi cũng không luyến tiếc gì nữa, bởi tôi biết chỉ cần là anh...chỉ cần là anh, tia hy vọng sống sót cuối cùng của tôi cũng bị dập tắt!".

Dĩ Đan hạ giọng, âm điệu cô trầm thấp tuyệt vọng.
"Biết rõ như vậy, cô cũng có não đấy!".

Lục Hàn cười lạnh, chỉ thấy trong nụ cười ấy là sự tàn nhẫn muôn vàng không đếm xuể.
"Vô sỉ!".

Dĩ Đan lớn tiếng chửi.
"Cứ xem như là tôi có sắc nhưng bạc mệnh đi! Chết thì sao? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh giết tôi, chiếc vòng trong tay anh cũng sẽ vỡ vụn, bởi vì nó chỉ hoạt động khi tôi còn sống!".

Dĩ Đan đưa ánh mắt quyết đoán rành rạch nhìn hắn.
Lục Hàn trừng mắt nhìn cô:"Nói!"
"Hừ..."
"Nhịp tim của tôi chính là năng lượng để nó hoạt động, nếu tôi chết thì đồng nghĩa nó cũng sẽ chết, không bao giờ có thể hoạt động lại lần nữa! Anh nói xem, anh có hứng thú với chiếc vòng như vậy, chẳng lẽ anh nỡ ra tay hủy hoại nguồn sống của nó?".
Lục Hàn nhếch mép, gật gật vài cái rồi hầm hừ:"Mộc Dĩ Đan, cô tính uy hiếp tôi?"
"Tôi uy hiếp anh? Làm gì có bản lĩnh đó?".

Dĩ Đan đứng khoang tay trước ngực, tác phong như đang "gợi đòn".
"Cô không có gan đó! Nhưng rất thông minh!"
Lục Hàn tiến lại gần cô, áp sát vào cô, theo bản năng nhìn cô như đang nhìn người đẹp, nhưng dường như trong ánh mắt đó vẫn có cái gọi là kiên định đến phát cuồng.

"Cô thấy cái vali đó chứ? Có muốn nếm thử không?"
Lục Hàn, đồ tàn nhẫn, đáng lí anh không nên sinh ra mới phải, người như anh sinh ra chỉ trở thành mối nguy của nhân loại, thật phiền phức.

Dĩ Đan chỉ có thể mắng trong lòng thôi, cô mà nói ra thật chắc cô sớm đã bay cái mạng nhỏ rồi.
"Mộc Dĩ Đan, đúng là cô thông minh, nhưng cô vừa chạm vào giới hạn của tôi!" Lục Hàn lúc này mặt hắn đã đen như con chí cồ rồi, đúng là cô vừa mới chửi hắn là ..."chó chết".
Dĩ Đan cảm thấy nguy hiểm đang tiến gần mình, "thoát thân", trong đầu cô hiện tại chỉ có hai chữ "thoát thân", cô lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng tiếc quá, khoảng cách giữa cô và hắn quá gần, hắn đã dễ dàng bắt lấy tay cô, giật mạnh về phía mình, tay còn lại khó chặt eo cô.
"Lục....Lục Hàn, anh mau buông tay!".

Dĩ Đan run lên kịch liệt, hắn nắm chặt tay cô làm cô đau điếng.
"Dĩ Đan!".

Giọng nói của Mộc Tiêu vang lên, anh đang đứng ở đằng sau cô thấp giọng gọi.
Dĩ Đan như lấy lại được sức sống, đáy mắt cô hiện lên tia vui mừng, liền đẩy mạnh Lục Hàn, quay lưng định chạy nhanh về phía Mộc Tiêu.

Thế nhưng cô lại không ngờ tới bản thân chỉ vừa bước một bước đã bị Lục Hàn nắm eo kéo mạnh về phía hắn.
"Ah!".

Dĩ Đan bực dọc thốt lên, lưng cô hiện đang dính chặt trên bờ ngực rắn chắc của hắn.
Mẹ kiếp, có chết anh cũng không tha cho tôi ư?
Dĩ Đan cố bức tay Lục Hàn ra khỏi người mình nhưng sao sức người có thể đọ lại sức quái thú kia chứ? Phải, hắn chính là quái thú, vừa hung tàn vừa vô sỉ!

"Mộc Tiêu, cứu em!".

Dĩ Đan chẳng biết làm gì ngoài việc chờ đợi cứu viện.

Mộc Tiêu mà bỏ mặc cô thì có mà cô nhảy sông cho vừa.
Trầm mặc một lúc, Mộc Tiêu cũng tiến lại gần: "Lục lão đại! Nó là em gái của tôi, nếu nó có làm gì bất kính với anh thì chỉ mong anh thứ lỗi cho con bé!"
Lục Hàn thế mà chẳng hề hấn gì, cứ ghim ánh mắt sắt đá về phía Mộc Tiêu, tay hắn vẫn ghì chặt eo cô như đang ghì chặt con mồi.
Mộc Tiêu vẫn lạnh nhạt, tuy lời nói vô cùng tử tế, còn có ý xin tha cho cô nhưng anh vẫn rất giữ vẻ mặt lạnh nguyên tác của bản thân.

Thấy Lục Hàn vẫn cứ trầm mặc không hé răng, anh lại nói:
"Dĩ Đan chỉ là một đứa chưa hiểu chuyện, Lục lão đại chắc sẽ không so đo với nó nhỉ?"
"Thế nào là không hiểu chuyện?".

Lục Hàn cuối cùng cũng lên tiếng.
Dĩ Đan sững sốt, cả người bất động như pho tượng nhỏ trong tay Lục Hàn.
"Cô ta đắc tội với tôi, đương nhiên cũng sẽ không thể thoát!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận