"Anh bỏ tay ra...trước rồi nói!"
Cánh tay Lục Hàn nới lỏng dần rồi rời khỏi cái cổ trắng ngần đã hằn ấn dấu tay của hắn, Dĩ Đan lấy lại nguồn sống, cô ho vài cái rồi hơi thở cũng dần ổn định.
"Nói! Là ai?".
Lục Hàn gằng giọng, dường như tính kiên nhẫn của hắn đã đạt đến cực giới, chẳng thể hơn nữa.
Dĩ Đan ngước nhìn gương mặt lạnh lẽo kia, lòng dấy lên một cảm giác không an toàn.
Nếu hôm nay cô không nói rõ cho hắn, có khi chưa tới vài phút nữa cô sẽ nằm ngay cánh cửa chuồn hổ rồi.
"Tôi không biết...chỉ giao dịch qua điện thoại, họ chưa bao giờ lộ diện cả!"
"Không biết rõ là ai mà cô vẫn đồng ý trao đổi?".
Lục Hàn đăm đăm nhìn Dĩ Đan, lóe lên một tia không hài lòng.
Cô biết chứ, cô cũng biết bản thân đang chịu thiệt nhiều hơn.
Nhưng...cô còn cách nào chứ? Bọn chúng có thứ cô đang cần.
Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội đó được, món đồ đó rất quan trọng, thế nào cô cũng sẽ không để người khác cướp mất.
Thế nhưng chẳng phải hắn chính là kẻ phá đám cô hết lần này đến lần khác sao?
Chần chừ một lúc thì Dĩ Đan cũng lên tiếng: "Bất đắc dĩ thôi!"
"Thứ cô cần?"
"Tôi không thể nói!"
"Nói!"
Ngữ điệu của Lục Hàn rất quyết đoán, hắn ghét nhất là những kẻ thích dong dài, cự tuyệt lời hắn.
Nếu là người khác thì hắn đã một tay bẻ cổ chúng, nhưng sao đối với cô hắn lại kiên nhẫn đến vậy?
"Tôi...".
Cũng có ý định phản lại lời của Lục Hàn, thế nhưng Dĩ Đan đã khựng lại.
Cô đương nhiên hiểu rõ, nếu mình còn cự tuyệt hắn lần nữa thì đồng nghĩa với việc đầu lìa khỏi cổ, dù không chết thì cũng sống trong địa ngục.
"Tuyền Chỉ !".
Dĩ Đan cố ép bản thân nói ra, thật sự cô chẳng muốn chút nào.
"Tuyền Chỉ?".
Lục Hàn vẫn lạnh như băng, dường như trong nét mặt hắn có chút dao động, như rất nhanh nó liền biến mất.
"Đúng vậy!"
Tuyền Chỉ là bảo vật của gia tộc đứng đầu giới hắc đạo của bảy mươi năm về trước có tên là Trì Hoạn Tam Luân.
Gia tộc này từng xưng bá tứ phương, thế lực vô cùng mạnh, núi không thể đè, biển không thể ngập.
Có thể nói so với thế lực của Lục Hàn bây giờ thì còn mạnh hơn gấp ba lần.
Họ bước tới đâu thì ở đó đều là những đàn kiến nhỏ rối rít dưới chân mà cung kính.
Năm đứa con gái đầu lòng của người đứng đầu gia tộc Trì Hoạn Tam Luân chào đời, họ đã xây tạo một Trấn Địa Giang ở Italy, địa danh này rất cao thượng, từng chấn động toàn giới hắc đạo nhưng lại mang trong mình một hiềm ẩn kì lạ.
Sau khi Trấn Địa Giang được xây dựng hoàn thành thì luôn bị đóng giữ nghiêm ngặt, chưa từng có ai khai phá được bên trong, cũng chẳng ai biết rốt cuộc họ xây dựng nơi đó là có mục đích gì.
Năm cô con gái đó lên ba, trên cổ có đeo một miếng ngọc, đó chính là "Tuyền chỉ" - thứ quý giá nhất của Trì Luân.
Trong miếng ngọc có chứa thứ ấn văn kì lạ có thể mở được cánh cửa Trấn Địa Giang - nơi chứa đầy những bí ẩn của gia tộc.
Nhưng điều không may xảy đến là lần sinh nhật thứ mười sáu, đứa con của họ đã mất tích.
Cũng vì vậy mà đại bộ Trì Hoạn Tam Luân đã lật tung cả địa cầu, tung hoành toàn giới để tìm tung tích đứa con.
Vậy mà đứa con họ như bốc hơi khỏi trái đất, cho dù họ có khuấy càn mọi ngóc ngách cũng hoàn toàn không có bất kì dấu vết nào.
Quá phẫn nộ, Trì Luân gia tộc đã cho bùng nổ chiến tranh trong giới hắc đạo quy mô lớn, tất cả các thế lực nhỏ hơn đáng nghi đều bị tra tấn đến dã man.
Lúc đó, thời thế loạn lạc, sự tàn khốc nổ ra trong phút chốc, nhưng thế nào cũng là con người, cũng muốn sống...vậy mà tất cả toàn bộ đều bị cuốn vào trong đống máu tàn đó.
Vỡ vụn...sau cuộc thảm khốc đó, tàn dư chỉ còn đống tro xám xịt , hoàn toàn sụp đổ.
Cho đến ngày nay giới hắc đạo đã được hình thành trở lại trên cương vị mới.
Nhưng lịch sử giới hắc đạo năm xưa vẫn được con người khai thác, Trấn Địa Giang vẫn được rất nhiều người muốn khám phá, sau bao nhiêu năm nó vẫn như vậy, vẫn kiên cố như ngày nào.
Có được Tuyền chỉ thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng, nhưng làm sao để có được tuyền chỉ thì...
Dĩ Đan trước giờ rất muốn tìm tòi điều bí ẩn bên trong Trấn Địa Giang, Tuyền chỉ là thứ duy nhất.
Bởi vậy cô cần nó, muốn nó.
Bên giao dịch có Tuyền chỉ trong tay, chắn chắn lai lịch không tầm thường, cô nhất định phải tìm danh tính của họ, chắc chắn họ có liên quan đến vụ việc năm ấy.
"Mộc Dĩ Đan, cô có hứng thú với Trấn Địa Giang?".
Lục Hàn lạnh giọng hỏi.
Dĩ Đan thản nhiên đáp: "Khám phá bí ẩn trong Trấn Địa Giang ước mơ của tôi bao năm nay, tôi sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào!"
Lục Hàn cười lạnh, ánh mắt hằn sâu một cảm xúc hiếu kì nào đó.
Hắn nhìn Dĩ Đan không rời, lòng suy nghĩ cô gái này vậy mà cũng có hứng thú với Trì Hoạn Tam Luân - một gia tộc khủng bố.
"Lục Hàn, bộ anh không có hứng thú với Trấn Địa Giang sao? Người như anh chắc sẽ không bỏ qua thứ đó đâu nhỉ?".
Dĩ Đan lại gần hắn, đôi mắt hướng thẳng đôi mắt của hắn.
"Cô muốn tôi phù trợ?"
"Tôi không dám!".
Cô cười cười rồi quay người đi, miệng vẫn ung dung nói: "Tôi tin anh sẽ có hứng thú!".
Lục Hàn nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, lòng đầy ẩn ý.
Cô đã từng phó mặc tất cả để muốn được thứ mình có nhưng đây là nhiệm vụ khó nhất của cô.
Đúng, cô đã không hoàn thành bằng thực lực của mình, đây là do Lục Hàn ra tay, sợ rằng cô sẽ không thể có được Tuyền chỉ, cô đã đánh mất một cơ hội tốt..