Váy Hạ Thần


Triệu Trì Ý đi ra phòng họp, cửa tự động đóng lại.

Tất cả âm thanh bị chặn lại ngoài cửa.

Thẩm Đường vẫn còn nhìn về phía cửa, nghĩ rằng đó là ảo giác của mình.

Sao anh có thể đúng lúc ở Thượng Hải, lại còn có thể trong mười mấy phút đến đây chứ.

Nếu là anh thì đã vào lâu rồi.
Trợ lý chắc chắn người bên ngoài là Tưởng Thành Duật nên rất kích động, cô ấy bỗng nhiên cầm cánh tay Thẩm Đường, "Quá tốt rồi."
Thẩm Đường quay mặt xác nhận với trợ lý: "Lúc nãy không phải chị bị ảo giác à?"
Trợ lý lắc đầu liên tục.

Thẩm Đường mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật: [Có phải là anh không?]
Không trả lời.

Lần thứ hai cửa được đẩy ra.
Triệu Trì Ý hỏi han rồi dẫn tổng giám đốc Tưởng kia đi vào.

'Oa' nữ diễn viên im lặng mở tròn miệng ra.

Trong giới giải trí đã quen nhìn các anh chàng đẹp trai, nhưng mắt của người đàn ông này, cho dù là khí thế mạnh mẽ của ông chủ Triệu Trì Ý thì trong nháy mắt cũng bị hạ xuống.

Ánh mắt của Tưởng Thành Duật tìm kiếm một vòng bàn hội nghị rồi nhìn về phía Thẩm Đường.

Thẩm Đường cũng không lên tiếng mà nhìn anh.

Hai người vừa mới đối diện vài giây thì Tưởng Thành Duật có điện thoại gọi đến.

"Sao cậu mới nhận được một cuộc gọi đã vứt bỏ một phòng người rồi?" Nghiêm Hạ Vũ chẳng hiểu ra sao, anh ta vừa mới đến phòng bao thì mọi người nói Tưởng Thành Duật có việc nên đi rồi.

Tưởng Thành Duật: "Xử lý chút chuyện, về rồi nói sau."
Nghiêm Hạ Vũ không hề hỏi rõ, "Có cần tôi gọi viện trợ cho cậu không?"
"Không cần."
"Được.

Vậy bọn tôi đánh bài chờ cậu."
Tưởng Thành Duật vừa mới cúp điện thoại thì Điền Thanh Lộ gửi tin nhắn đến: [Tình huống gì vậy? Tôi vừa mới đi toilet về đã không thấy cậu đâu rồi, không sao chứ?]
Tối nay bọn họ có hẹn, hẹn người để nói chuyện hợp tác.
Tưởng Thành Duật: [Không có gì, các cậu nói chuyện trước đi.]
Sốt ruột muốn biết Thẩm Đường thế nào nên anh cất điện thoại đi.

"Anh Tưởng, đã lâu không thấy nha." Trữ Nhiễm ra sức làm cho bản thân không kích động.

Cô ta biết Tưởng Thành Duật còn có vinh hạnh được một lần ăn cơm cùng anh.

Tưởng Thành Duật nắm cổ phần GR và có hợp tác với nhà thím Hai, lần đó đúng dịp cô ta ở Bắc Kinh nên được chú Hai cho đi tham gia bữa tiệc.


Cô ta suy nghĩ, chắc là chú Hai đau lòng cho cô ta, để Triệu Trì Ý xử lý làm cô ta không thoải mái nên mời Tưởng Thành Duật lại đây một chuyến.

Triệu Trì Ý cũng không ngờ Trữ Nhiễm quen biết Tưởng Thành Duật.

Vừa rồi ở ngoài cửa, Tưởng Thành Duật đã nói rõ ý đồ đến đây.

Nói tiểu cô nương không nghe lời nên đánh người ta, anh qua đây để dẫn người đi.

Trữ Nhiễm đúng là có thể gây sức ép, ngay cả Tưởng Thành Duật cũng mời tới rồi.

Tưởng Thành Duật đối với sự nhiệt tình tiếp đón của Trữ Nhiễm ngoảnh mặt làm ngơ, quan sát cô ta, giọng nói không có một chút độ ấm nào: "Cô là Trữ Nhiễm?"
"........" Trên mặt Trữ Nhiễm không nén được giận vì nhục.

Cô ta nói đã lâu không gặp nhưng mà anh còn không nhớ rõ cô ta.

Cho dù chưa thấy qua mặt thì cô ta tốt xấu gì cũng là minh tinh đấy.

Cô ta cảm nhận được vài ánh mắt chế nhạo dừng trên người cô ta.
Cũng có thể do Tưởng Thành Duật bận quá nên bình thường không xem tivi, không xem tin tức giải trí.

Trữ Nhiễm ở trong lòng tìm cho mình mười tám bậc thang để đi xuống, cô ta không thể chịu nổi người khác nhìn cô ta rồi cười nhạo nên phải cưỡng ép lấy lại địa vị: "Anh Tưởng, anh...."
Tưởng Thành Duật không lưu tình chút nào mà cắt ngang lời nói kế tiếp của cô ta, "Cô trả lời phải hay không phải?"
Trữ Nhiễm cảm giác hướng gió sai sai, mặt cô ta biến sắc, gật đầu.

Tưởng Thành Duật không nói chuyện nữa mà quay lại nhìn về phía Thẩm Đường, chìa tay, "Đường Đường, em qua bên cạnh anh này."
Mũi Thẩm Đường đau xót.

Lần thứ hai nghe anh gọi cô như vậy, lần này còn ở trước mặt nhiều người như vậy nữa.

Rõ ràng anh ăn mặc cũng không khác gì ngày thường, đen trắng phối hợp trước sau như một, bên ngoài áo sơ mi trắng là chiếc áo gió đen, nhưng hôm nay thì chỗ nào của anh cũng không giống với trước nay.

Cô cũng điên cuồng một hồi.
Hoàn toàn không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, Thẩm Đường đứng lên, đẩy ghế dựa ra, không có sự tao nhã như bình thường mà giẫm giày cao gót bước nhanh về phía Tưởng Thành Duật.

Cảm giác vẫn chưa đủ nhanh, dưới chân cô không nghe sai khiến mà từ bước nhanh rồi không tự giác mà đi ba bước chạy hai bước, đi thẳng vào trong lòng Tưởng Thành Duật.

Bản thân Tưởng Thành Duật cũng lấy làm ngạc nhiên, yêu nhau ba năm nhưng Thẩm Đường chưa lần nào chạy về phía anh như vậy.
Anh giang hai tay ra, vững vàng ôm được cô.

"Gấp cái gì, anh ở đây còn chưa đi mà."
Hai tay Thẩm Đường chen vào trong áo gió màu đen rồi ôm thắt lưng của anh.

Mặt chôn vùi trong ngực anh, một câu cũng không muốn nói.
Nếu lúc trước cô đến trường, khi bị bạn học bắt nạt mà có cái ôm như này thì thật tốt.

Tưởng Thành Duật không nhúc nhích, tùy ý cho Thẩm Đường ôm anh.


Tính khí cô kiêu ngạo cũng không yếu thế trước mặt người ngoài nhưng hôm nay là ngoại lệ.

"Ngại quá tổng giám đốc Triệu, gây thêm phiền phức cho anh rồi." Tưởng Thành Duật tỉnh bơ đem lực chú ý ném về phía Triệu Trì Ý.

Triệu Trì Ý còn đang nhìn cảnh này chưa thoát ra, kết quả đảo ngược khiến cho ông chủ công ty giải trí là anh ta đây kinh ngạc không thôi.

"Không có gì phiền toái cả, là tôi tiếp đãi không chu toàn."
Anh ta phản ứng chậm vài giây rồi nói bổ sung một câu khách sáo.

Hóa ra Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật sớm ở bên nhau rồi.

Giấu diếm cũng kín thật, ngay cả anh ta cũng chưa nghe được người khác bát quái một câu.

Quá trình biến đổi bất ngờ, đại kết cục như thế nào khiến cho ai cũng không đoán ra được.

Nữ diễn viên không khỏi thẳng lưng, hoàn toàn thể hiện ra tinh thần ăn dưa*.

(Ăn dưa: ngôn ngữ mạng chỉ nhóm dân mạng thích hóng hớt drama, bình phẩm chuyện của người khác và hay hùa theo đám đông đó.

Nguồn: dembuon.vn)
Cô ấy không biết thân phận của người đàn ông trước mắt này, nhưng có thể ở nơi xảy ra chuyện mà ăn dưa đầu tiên thì việc ký hợp đồng với giải trí Thường Thanh cũng không uổng phí nhỉ.

Trữ Nhiễm cứ sững sờ mà nhìn Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường ở trong lòng anh, không thể tin được, từ chối tiếp thu chuyện thật này.

Vốn dĩ cô ta còn ngây thơ nghĩ Tưởng Thành Duật đến đây là thay cô ta bênh vực kẻ yếu.

Cái tát này rất đau.

Thẩm Đường từ từ bình tĩnh trở lại nhưng cô vẫn chưa ngẩng đầu lên, nói bằng giọng mũi: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Tưởng Thành Duật rũ mắt nhìn cô nhưng chỉ nhìn thấy ngọn tóc dày, mềm mại và thơm mùi dầu gội đầu của cô.

Anh khẽ nói: "Em và người bị đánh đều đến đây rồi, anh không được đến đây xem sao? Muốn đến xem có phải xin lỗi hay bồi thường tiền thuốc men cho người bị đánh không.

Nếu như em không sai thì cũng không để em mang một bụng ấm ức về nhà, đúng không?"
Tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn Thẩm Đường, bao gồm cả Triệu Trì Ý.

Thẩm Đường bình phục hô hấp, cố gắng để cho giọng nói của mình nghe không có gì bất thường, "Trên video giám sát là em sai."
Trước khi đến Tưởng Thành Duật không biết trong phòng họp đã xảy ra chuyện gì, anh vẫn chưa kịp hiểu rõ.

Anh muốn biết: "Vậy em có xin lỗi không?"
Thẩm Đường lắc đầu, "Không." Cô nói: "Trên video giám sát là em không đúng, vậy thì để cho Thẩm Đường trên video giám sát xin lỗi, đâu liên quan gì đến em."
Những người khác: "......."
Tưởng Thành Duật nở nụ cười, "Chiêu này của em bình thường chỉ dùng để đối phó với anh, không có tác dụng với người khác đâu."
Triệu Trì Ý không hé răng mà kéo ghế ngồi xuống.


Làm như là nơi quay phim, anh ta chỉ đến tham ban, vừa lúc đến cảnh nam nữ chính diễn.

Tưởng Thành Duật không coi ai ra gì: "Vậy đối phương có yêu cầu gì?"
Thẩm Đường: "Bảo em tát mình một cái, lại còn xin lỗi thì chuyện này coi như qua."
Tưởng Thành Duật bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa lúc Trữ Nhiễm nhìn về phía anh bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh làm cho sợ tới mức ngưng thở một chút, cô ta giả vờ bình tĩnh, "Cô ấy kéo tóc em, còn nắm tay đẩy em ngã xuống đất, em đây không thể yêu cầu xin lỗi sao?"
Cô ta đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng Tưởng Thành Duật sẽ không gây khó dễ cho cô ta.

"Giày của cô ấy bị trượt nên ngã sấp xuống thế mà còn vu vạ cho em.

Cũng vì em không so đo với cô ấy, chứ đổi thành người khác vô cớ bị cô ấy đánh, anh xem có thể dễ nói chuyện giống như em không.

Trên video giám sát đã rõ ràng, em trước sau đều không đẩy cô ấy, luôn nói chuyện cùng với trợ lý."
Trữ Nhiễm ăn không nói có biện bạch cho bản thân.

Việc đã đến nước này, cô ta sẽ không thừa nhận đẩy Thẩm Đường.

Dù sao còn có Triệu Trì Ý, vừa nãy anh ta nói rõ phía bên đường dốc không có video giám sát.

Cho dù có cũng đã xóa rồi.

Lấy video giám sát không được, Thẩm Đường phải xin lỗi cô ta.

Tay phải Tưởng Thành Duật nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Đường, làm đi làm lại động tác an ủi.

"Cô nhất định muốn để Thẩm Đường xin lỗi cô?" Giọng điệu của anh càng giống như uy hiếp.

Trữ Nhiễm ngồi thẳng, cho dù trong lòng lo lắng nhưng cũng không thể thua khí thế.

Phía sau cô ta có Trữ gia và Triệu gia, còn có một Tiêu gia nữa.

Tưởng Thành Duật không thể không chừa một chút mặt mũi cho nhà bọn họ.

Lại nói, gia đình kia của Thẩm Đường đời này cũng không vào được Tưởng gia.

Có lẽ Tưởng Thành Duật nhất thời cảm thấy mới mẻ nên mới mượn việc này làm ầm lên cho Thẩm Đường vui vẻ mà thôi.

Chắc không xem nhẹ việc hợp tác giữa GR và nhà thím Hai đâu.
Suy nghĩ một phen, Trữ Nhiễm liền quyết định.

Cô ta không đáp mà hỏi lại: "Làm chuyện sai không phải nên xin lỗi sao?"
Tưởng Thành Duật gật gật đầu: "Bây giờ cô gọi điện thoại cho Trữ Nhạc Lễ, nói Tưởng Thành Duật muốn thay mặt Thẩm Đường xin lỗi.

Cô hỏi chú Hai cô một chút, xin lỗi như thế nào mới có thể cho vị đại tiểu thư của Trữ gia này vừa lòng."
Trữ Nhiễm sửng sốt, anh thật sự nghiêm túc sao?
Lúc này Thẩm Đường ghé vào trong lòng Tưởng Thành Duật, yên ổn không muốn nghĩ đến cái gì hết.

Ngoài ông bà nội, anh là người đầu tiên bảo vệ cô không điều kiện như vậy.

Tưởng Thành Duật không có kiên nhẫn, "Còn không gọi? Cô không có số của chú Hai cô à, tôi có này."
Môi Trữ Nhiễm giật giật, câm như hến.

Cô ta biết chuyện này có liên quan đến lợi hại, nếu cô ta gọi điện thoại cho chú Hai thì cô ta sẽ đặt chú Hai và tình huống khó xử.

Ngộ nhỡ cô ta chữa lợn lành thành lợn què, ảnh hưởng đến hợp tác của nhà thím Hai và Tưởng Thành Duật, hậu quả này cô ta gánh không nổi.


Suy cho cùng chú Hai và thím Hai không giống nhau, chú Hai là thật tâm đau lòng cho cô ta nhưng thím Hai thì thiếu một tầng quan hệ huyết thống với cô ta.

"Trữ mỹ nữ, cho cô thời gian một phút suy nghĩ, tôi bắt đầu tính thời gian đây."
"......."
Vừa nãy nói chuyện mỉa mai châm chọc chính là trợ lý của Thẩm Đường.

Lúc nãy Trữ Nhiễm uy hiếp Thẩm Đường, cô ấy nuốt không trôi cái giọng điệu kia, đến bây giờ vẫn còn tức giận, bất bình thay Thẩm Đường.

Dù sao Tưởng Thành Duật đã đến đây, cô ấy sợ gì.

Trợ lý lập tức mở app tính thời gian.

Âm thanh 'tích – tích –' quen thuộc như tiếng hòa thượng gõ mõ, ở phòng họp yên tĩnh chợt nổ tung.

59, 58, 57....!
Nghe âm thanh đếm ngược như sợi giây câu bạc quấn quanh cổ Trữ Nhiễm.

Cái siết ngày càng chặt hơn, chặt đến nỗi cô ta thở không ra hơi.

Cô ta ngàn tính vạn tính, không tính đến Tưởng Thành Duật sẽ nổi điên.

Người đàn ông này có bệnh sao, không quan tâm đến lợi ích mà chỉ vì niềm vui của phụ nữ.
"Anh Tưởng, em là cho anh thể diện."
Bất đắc dĩ, Trữ Nhiễm chỉ có thể nén giận mà nhượng bộ từng bước.

"Cho dù em gọi cho chú Hai, chú Hai chắc chắn sẽ cho anh thể diện.

Không phải em tha thứ cho Thẩm Đường mà chỉ là em cho anh thể diện thôi."
Cô ta chỉ là thua Tưởng Thành Duật, không phải Thẩm Đường!
Mọi người cho rằng đến đây gần như là kết thúc chuyện này.
Nhưng mà, bây giờ mới là mở đầu.

Tưởng Thành Duật nói: "Bây giờ cô nên xin lỗi Thẩm Đường."
"Cái gì?" Trữ Nhiễm không khống chế được âm thanh mà la to.

Tưởng Thành Duật lặp lại lần nữa với Trữ Nhiễm, "Bây giờ cô xin lỗi Thẩm Đường."
Trữ Nhiễm không có tính tình tốt, không thể nhịn được nữa.
Cô ta cười lạnh: "Cô ta đánh em, em còn phải xin lỗi cô ta sao?"
Hôm nay mấy người kia ở đây, lúc về không biết cười nhạo cô ta như thế nào, cô ta làm sao có thể cúi đầu xin lỗi Thẩm Đường chứ.

Cho dù người khác thấy cô ta đẩy người thì có làm sao?
"Anh Tưởng, bây giờ em nói cái gì anh cũng sẽ không tin.

Em muốn nói là em không đẩy chắc chắn anh sẽ cho rằng em nói xạo." Cuối cùng Trữ Nhiễm nói, "Như vậy đi, nếu có chứng cứ chứng minh là em đẩy Thẩm Đường thì em sẽ xin lỗi."
Tưởng Thành Duật lười phải phí lời: "Chỉ yêu cầu cô xin lỗi thôi, tôi tự mình đến đây còn muốn chứng cứ gì."
Mẹ nó!
Trữ Nhiễm một búng máu thiếu chút nữa nhổ ra, ngực không ngừng phập phồng, tức giận đến mức muốn lấy điện thoại nện lên mặt Tưởng Thành Duật.

Cô ta chưa bao giờ thấy người đàn ông nào kiêu ngạo như vậy, không biết xấu hổ như này, đàn ông thế này không ai bì nổi!
—-
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad @bunnthitnuong
Đọc đúng nơi là tôn trọng công sức của người khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận