Váy Hạ Thần


Bữa tiệc đêm nay của Tưởng Thành Duật là ở nhà hàng gần sông trên một con đường khác, đây là do Điền Thanh Lộ lựa chọn.
Các món ăn của nhà hàng rất thanh đạm, mỗi phòng đều có ban công riêng.

Nếu uống rượu bị đau đầu thì có thể ra ban công để ngắm nhìn cảnh sông nước, rồi hóng gió.
Điền Thanh Lộ dựa vào trên lan can, không muốn ngắm cảnh đêm, thỉnh thoảng lại nhìn xuống đồng hồ.
Tưởng Thành Duật rời đi đã gần bốn mươi phút mà vẫn chưa trở lại.
Vài người đàn ông đang đánh bài ở phòng riêng, âm thanh cười nói liên tục không ngừng.
Điền Thanh Lộ có vẻ không chút để ý Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh: "Đã gần bảy giờ rồi, không biết Tưởng Thành Duật đang xảy ra chuyện gì, anh gọi điện thoại hỏi anh ấy xem chúng ta có thể giúp gì không."
Nghiêm Hạ Vũ không nhìn cô ta, không mặn không nhạt nói: "Cô tự hỏi đi, tiền điện thoại không nhiều đâu."
Điền Thanh Lộ nhếch môi giễu cợt, cô ta đi một vòng lớn như vậy, nhưng lại lấy Tưởng Thành Duật làm cái cớ để anh ta có thể nói vài câu.
Điện thoại di động của Nghiêm Hạ Vũ có một cuộc gọi đến, Điền Thanh Lộ đã liếc nhìn.
Tiếng rung kết thúc.
Nghiêm Hạ Vũ không trả lời.
“Đòi nợ hả?” Bạn bè trêu chọc.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, lời nói có hơi mơ màng không rõ: "Đòi mạng."
Bên kia không buông tha, tiếp tục gọi cuộc thứ hai.
Điền Thanh Lộ cảm thấy mình ở đây hơi thừa thãi, thế nên cô ta cầm một ly rượu đỏ rồi đi ra ban công.
Có người bên cạnh thuyết phục Nghiêm Hạ Vũ: "Mau nghe đi, nếu không có việc gì quan trọng dì sẽ không gọi điện cho cậu đâu."
Những người khác cũng đã hiểu, thì ra đó là cuộc gọi của mẹ Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ tắt điếu thuốc đi rồi trả lời.
Mẹ anh ta không cằn nhằn như mọi khi, sợ con trai sốt ruột, bà ấy vào thẳng vấn đề: "Hạ Vũ, mẹ có gửi hình vài cặp nhẫn đôi vào điện thoại của con, con nhớ chuyển đến cho Thanh Lộ, hỏi con bé thích cái nào, hai con cứ thảo luận đi nhé."
Nghiêm Hạ Vũ: "Mẹ tự gửi cho cô ấy đi, con đang bận."
"Đây là nhẫn đính hôn của con, mẹ gửi không thích hợp đâu..."
Nghiêm Hạ Vũ ngắt ngang cuộc gọi, ném điện thoại xuống bàn đánh bài, rơi xuống đất một tiếng thật mạnh
“Cái điện thoại xúc phạm đến cậu sao?” Một người bạn nhặt lại đặt trên bàn.
Thông tin Tết Âm Lịch năm nay Nghiêm Hạ Vũ sẽ đính hôn với Điền Thanh Lộ đã được lan truyền trong giới từ lâu, nhưng Nghiêm Hạ Vũ chưa bao giờ bày tỏ thái độ của mình ra.
Gần đây lại nghe nói nhà họ Nghiêm và ba mẹ của Thanh Lộ đã thống nhất xong ngày lành tháng tốt để đính hôn.
Mà bây giờ, Điền Thanh Lộ lại xuất hiện cùng một chỗ với Nghiêm Hạ Vũ.
Người bạn bên cạnh đánh ra lá bài, nhướng mi mắt lên rồi thì thầm: "Thật sự muốn đính hôn sao?"
Lần trước cậu ta hỏi Nghiêm Hạ Vũ, liệu có phải anh ta định đính hôn với Điền Thanh Lộ hay không, Nghiêm Hạ Vũ nói không biết.
Hôm nay, Nghiêm Hạ Vũ chỉ đơn giản là im lặng.
Im lặng là cách tốt nhất vào thời điểm này.
"Còn hơn một tháng nữa là Tết Âm Lịch." Người bạn nói thêm: "Cậu chia tay với Ôn Địch lúc nào vậy? Cho dù là Ôn Địch hay Điền Thanh Lộ, họ đều là những cô gái tốt.

Đừng có lộn xộn đó."
Nghiêm Hạ Vũ vẫn không nói lời nào, 'cộc cộc', anh ta gõ ngón tay lên bàn vài lần, ra hiệu cho người bạn ra bài.
“Anh Tưởng, chào buổi tối.” Nhân viên phục vụ chào những người đi vào.
Vài người nhìn về phía cửa, Tưởng Thành Duật cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ.
“Cuối cùng thì cũng quay trở lại rồi.” Không ai có thể tránh khỏi hóng hớt, Nghiệm Hạ Vũ hỏi Tưởng Thành Duật: “Có chuyện gì vậy?” Tối nay cảm thấy buồn bực, anh ta lại châm một điếu thuốc khác.
Không chỉ Nghiêm Hạ Vũ, tất cả mọi người trong phòng riêng đều muốn biết tại sao Tưởng Thành Duật lại bỏ bọn họ lại.
Tưởng Thành Duật nói với Nghiêm Hạ Vũ một câu: "Tối nay cậu về hỏi Ôn Địch đi."
Chuyện này hẳn là có liên quan đến Thẩm Đường.
Giây tiếp theo, Nghiêm Hạ Vũ nhận ra Thẩm Đường đang ở Thượng Hải, Ôn Địch cũng ở đó.
Tưởng Thành Duật liếc nhìn Điền Thanh Lộ đang ở ngoài ban công, trầm giọng cảnh cáo Nghiêm Hạ Vũ: "Cậu đừng không biết bản thân mình là ai đó."
...
Sau ba vòng rượu, Tưởng Thành Duật cầm theo ly nước lọc đi ra ban công để hít thở không khí.
Uống được nửa ly nước thì có điện thoại gọi đến.
Anh nhìn chằm chằm vào người gọi điện, như đang suy nghĩ.
Sau khi uống thêm vài ngụm nước ấm, Tưởng Thành Duật trả lời tiếng gọi của Trữ Nhạc Lễ.
Không biết Trữ Nhiễm có nói gì lại với chú hai của cô ta không, hay là Triệu Trì Ý đã thông báo cho Trữ Nhạc Lễ về sự có mặt của anh tối nay.
“Chủ tịch Tưởng, đã lâu không gặp, thật sự xin lỗi là do tôi không dạy dỗ tốt, tối nay Trữ Nhiễm đã làm ra chuyện không có giáo dục như vậy.” Trữ Nhạc Lễ tự trách mình một phen, mặc kệ đạo đức giả, ông ta vẫn phải nói xã giao như thế: "Phiền Chủ tịch Tưởng thay mặt tôi chuyển lời xin lỗi đến cô Thẩm.

Ngày hôm sau, tôi sẽ xin lỗi cô Thẩm trực tiếp."
Dù sao Tưởng Thành Duật vẫn giữ thái độ trong chuyện làm ăn: "Chú Trữ quá lời rồi."
Cũng chỉ có năm chữ ngắn ngủn.
Khách sáo vài câu, Trữ Nhạc Lễ cúp máy.
Ngay cả khi đứa cháu gái có phạm lỗi tày trời, nghiêm khắc dạy dỗ chút là được, ông ta thấy cháu gái mình bị thương như thế vẫn không yên lòng.
Trữ Lễ Nhạc uống nửa tách trà thảo mộc để dập đi cơn giận, sau đó gọi điện quan tâm đến cháu gái mình bây giờ thế nào.
Mười phút trước, Trữ Nhiễm vừa khóc vừa nói với ông ta qua điện thoại, nói bây giờ cô ta đang ở trong bệnh viện.
Trẹo chân, đau đầu.
“Dạ, chú hai.” Giọng nói Trữ Nhiễm mang theo tiếng nức nỡ.
Trữ Nhạc Lễ không quở trách cô ta nữa: "Bây giờ khá hơn chưa?"
“Không sao ạ.” Trữ Nhiễm khịt mũi, thận trọng từng li từng tí hỏi: “Chú hai, sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của thím hai với Tưởng Thành Duật chứ ạ?
Cô ta không sợ chú hai giận mà là sợ thím hai phát cáu.

Chú hai nổi tiếng là thương vợ, nếu thật sự làm thím hai không vui, cuộc sống sau này của cô ta cũng không dễ chịu.
Trữ Nhạc Lễ an ủi cô ta: "Chuyện này cháu không cần lo lắng, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.

Gửi số giường cho chú, chú sẽ đến bệnh viện."
Cô ta biết chú hai sẽ không giận mình thật, hơn nữa cô ta cũng không biết Tưởng Thành Duật là bạn trai của Thẩm Đường: "Chú hai, đã muộn rồi, bên ngoài trời vẫn còn tuyết, chú không cần qua đây đâu."
“Thím hai của con vẫn chưa về, chú ở nhà cũng không có việc gì làm.” Trữ Nhạc Lễ đóng máy tính lại.
Bây giờ Trữ Nhiễm ngoan đến không thể ngờ: "Chú hai, tất cả đều là lỗi của cháu.

Tại cháu nhất thời không nhịn nổi, tính tình cũng tự nhiên thay đổi.

Chú biết không, Thẩm Đường đã cướp quyền đại diện phát ngôn của cháu, còn gây khó dễ cháu ở đoàn phim, khiến cháu trở nên khó coi thế này .”
Giọng điệu Trữ Nhạc Lễ sâu xa nói: "Vậy thì cháu cứ dùng cách thức Thẩm Đường hay dùng để phản kích lại, tuyệt đối đừng ra tay đánh người.

Chú hai thấy làm ăn cũng giống như vậy, vì để có được hạng mục tốt, không từ thủ đoạn đánh bại đối phương là chuyện thường tình, đương nhiên cũng có lúc sẽ bị đối thủ mưu hại, nhưng cũng không thể bị gài bẫy.

Mình phải lén lút khiến người ra tay với mình bị tàn phế."
Trữ Nhiễm không nói lời nào.
Trữ Nhạc Lễ dừng lại một chút, nói nhiều chưa chắc cô ta đã nghe lọt tay: "Gặp mặt rồi nói, chú sẽ đến bệnh viện ngay."
Trữ Nhiễm ủ rũ đồng ý, nhưng trong lòng lại không khỏi nhảy lên vui mừng, phiền phức tối nay cô ta gây ra, khóc lóc một trận đã giải quyết xong, chú hai vẫn muốn gặp cô ta vậy nên phía thím hai bên kia chắc đã sóng êm biển lặng, sẽ không chỉ trích cô ta nặng nề.
"Chú hai, gặp lại sau."
Trữ Nhạc Lễ cúp điện thoại, ông ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiêu Chân đứng ở cửa.
"Em về rồi à."
Tiêu Chân cười cười, gật đầu.
Bà ta vừa từ dưới lầu đi lên, cho dù trước đây chồng gọi cho ai, bà ta cũng không bao giờ tò mò hay hấp tấp ngắt ngang, nhưng vừa nghe thấy tên Thẩm Đường kia, bàn chân bà ta không tự chủ được mà bước thẳng tới.
“Vừa mới gọi điện với Nhiễm Nhiễm à?” Tiêu Chân nhẹ giọng hỏi.
Trữ Nhạc Lễ cũng không hề giấu giếm: "Ừm, Nhiễm Nhiễm đến Thượng Hải dự tiệc từ thiện của công ty, đầu óc chập mạch hay sao nên mới đẩy một nữ diễn viên khác ngay ở bãi đậu xe."
Tiêu Chân ngạc nhiên, tự hỏi nữ diễn viên bị đẩy đó có phải là Thẩm Đường không: "Nhiễm Nhiễm lại đang mâu thuẫn với ai vậy?"
Trữ Nhạc Lễ: "Thẩm Đường." Ngừng một chút, ông ta nói: "Một ngôi sao mới nổi tiếng trong vài năm gần đây, tính tình không vừa.

Nhiễm Nhiễm đã đẩy cô ta ngã, làm sao cô ta có thể để yên cho con bé được."
Trái tim Tiêu Chân đập mạnh: “Vậy thì… Nhiễm Nhiễm bị thương có nặng không?” Thiếu chút nữa bà ta ta đã thốt lên, Đường Đường có bị thương có nặng không.

Bất kể như thế nào, trong lòng bà ta Thẩm Đường luôn khác biệt.
Người ngoài như Trữ Nhiễm không thể so sánh được.
Trữ Nhạc Lễ thu dọn giấy tờ trên bàn: "Bị trẹo chân, còn nói là đau đầu.

Chắc không có vấn đề gì đâu.

Anh sẽ đến bệnh viện thăm nó."
Tiêu Chân không quan tâm Trữ Nhiễm bị thương, xem như không có chuyện gì xảy ra, bà ta thăm hỏi: "Có phải Thẩm Đường cũng bị thương không? Anh cũng muốn đi thăm à?"
Trữ Nhạc Lễ cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài: "Thẩm Đường thì lại không bị thương."
Trong lòng Tiêu Chân cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút, cô không bị thương là được rồi.
“Em có đi cùng anh không?” Trữ Nhạc Lễ hỏi vợ.
Tiêu Chân từ chối không chút đắn đo: "Em sợ là đi không được.

Chút nữa còn có cuộc hội thảo qua video.

Nói với Nhiễm Nhiễm một tiếng, sáng mai em sẽ đến bệnh viện thăm con bé."
Trữ Nhạc Lễ im lặng nhìn vợ mình: “Việc của em quan trọng hơn.” Ông ta nhờ quản gia thu xếp công việc rồi lái xe đến bệnh viện.
Trước khi đi, ông ta ôm vợ mình một cái: “Đừng mệt quá, làm việc xong thì nhớ đi ngủ sớm.”
Tiêu Chân và Trữ Nhạc Lễ đều có phòng làm việc riêng, bà ta vội vàng trở về phòng riêng gọi điện cho trợ lý đặc biệt: "Tối nay kiểm tra xem giữa Trữ Nhiễm và Thẩm Đường đã xảy ra chuyện gì, sau đó đã giải quyết như thế nào, càng chi tiết càng tốt."
Bà ta đặt điện thoại xuống, không đợi máy tính mở lên, Tiêu Chân bấm vào một hot search trên di động.
Mỗi khi tham dự các sự kiện quan trọng, Thẩm Đường đều có mặt trên hot search.
Hôm nay có hai tin nổi bật về cô.
Một cái hot search là video tạo hình của cô trên thảm đỏ đêm nay, khoảnh khắc cô xoay mặt lại tìm ai đó đã bị quay được
Một hot search phổ biến khác cũng là một video cô quay đầu lại nhìn.

Đoạn video này là từ một tài khoản marketing khác, được đăng vào tháng mười năm nay, quay tại bờ biển quê hương của Thẩm Đường.
Trong video, Thẩm Đường quay đầu lại rồi đưa tay tạo hình bắn tim.
Cô quay lại làm người khác chết lặng, không ai có thể kiềm chế cảm xúc được
Tiêu Chân xem video, thời điểm Thẩm Đường quay đầu nhìn lại, thật sự giống với vẻ quyến rũ thời trẻ của bà ta.
Giống như được tạc ra từ một khuôn.
Mười phút sau, cuộc gọi của trợ lý đặc biệt đến.
“Chủ tịch Tiêu, là Tưởng Thành Duật đứng ra giải quyết.” Trợ lý đặc biệt nói cho Tiêu Chân nghe từng chi tiết một.
Tiêu Chân nhíu mày: "Triệu Trì Ý đưa hai bộ phim cho Đường Đường sao?"
Trợ lý đặc biệt nói nhỏ: "Đúng là như vậy ạ."
Tiêu Chấn bấm khóe mắt, Triệu Trì Ý nhàn rỗi cũng muốn chặn ngang.
Một Tưởng Thành Duật cũng đủ khiến bà ta đau đầu rồi.
"Cứ như vậy trước đi, chú ý đến Triệu Trì Ý một chút, xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì."
Tiêu Chân bấm tắt cuộc gọi, như mất hồn nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen một lúc lâu.
Bà ta mở laptop ra, đang định giải quyết công việc, nhưng đầu óc rối bời, lại đóng laptop 'bộp' một tiếng.
Bên cạnh laptop là một cái khung ảnh, là ảnh một nhà bốn người bọn họ, trong ảnh có hai đứa trẻ cười rạng rỡ và vô tư, chúng chính là cặp song sinh trai gái của bà ta và Trữ Nhạc Lễ.
Hai tuần nữa thì hai đứa nhỏ này đã tròn hai mươi tuổi.
Còn bà ta đã rời xa Đường Đường được hai mươi bốn năm.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc.
Lúc bà ta sinh Thẩm Đường, tuyết hôm ấy cũng rơi dày đặc thế này.
Trần Nam Kình nói, sẽ yêu bà ta và cô con gái nhỏ này mãi mãi.
...
Lúc này, trên tầng ba của khách sạn Thường Thanh, buổi đấu giá từ thiện sắp kết thúc.
Tối nay Thẩm Đường đấu giá được không ít, có món không nhìn thấy bên trong là vật gì cô cũng đều giơ bảng đấu giá.
Ôn Địch ngồi bên cạnh cô, Thẩm Đường kể cho cô ta nghe tất cả chuyện đã xảy ra ở bãi đậu xe và trên tầng mười tám của khách sạn.
“Cậu nhìn trúng món đồ đấu giá nào, mình tặng cậu.”
“Không nhìn trúng.” Thẩm Đường quay mặt lại, cười nói với cô ta: “Nếu cậu thật sự muốn tặng, sang buổi đấu giá của mùa xuân năm sau dẫn mình đi cùng, mình cũng không đấu món gì đắt đâu, đấu bức tranh chữ Braille là được."
Đó là buổi đấu giá đỉnh cao trong nghề, kiểu đấu giá từ thiện này không phải cùng cấp bậc với buổi đấu giá mùa xuân.

Ôn Địch đưa tay đẩy đầu cô sang một bên: "Cậu bán mình luôn cũng không đủ mua một bức tranh."
Điện thoại có tin nhắn đến:
Nghiêm Hạ Vũ: [Anh đang ở Thượng Hải, đến chỗ anh đi.]
Anh ta có một số căn hộ ở Thượng Hải, là căn anh ta thường ở.
Trong khoảng thời gian này cô ta và Nghiêm Hạ Vũ luôn chiến tranh lạnh, lý do thì không rõ.
Anh ta không liên lạc, cô ta cũng không chủ động.
Buổi đấu giá kết thúc, Thẩm Đường và Ôn Địch rời đi, sau đó vẫn còn một bữa tiệc tối, bọn họ không có hứng thú tham dự, bây giờ Thẩm Đường cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt của Triệu Trì Ý.
Chị Lỵ đang đợi Thẩm Đường ở trong xe, cô vừa lên xe thì chị Lỵ đã đưa bản hợp đồng cho cô: "Đã ký xong, tất cả chi tiết chị đã kiểm tra kỹ rồi."
Đây là tốc độ làm việc của Triệu Chí Kính, vài tiếng đã làm xong.
Các điều kiện đã hứa cũng được ghi rõ trong điều khoản hợp đồng.
Hợp đồng không có lực hấp dẫn với Thẩm Đường, cô lật tầm hai trang giấy thì trả lại cho chị Lỵ.
Chuyện hôm nay đã được giải quyết thành công, chị Lỵ vẫn không ngừng giải thích: "Hôm nay em may mắn nhưng lần sau thì khó nói, vậy nên em sửa lại tính tình chút đi.

Tưởng Thành Duật có thể giúp em một lần, nhưng không thể giúp em cả đời.

Chị gọi điện thoại xin anh ấy giúp đỡ, không bàn bạc trước với em là lỗi của chị."
Nhưng trong hoàn cảnh đó, cô ấy thực sự đến bước đường cùng.
Cũng đã chấp nhận rủi ro lớn.
Lỡ như Tưởng Thành Duật không muốn giúp đỡ, vậy thì chuyện giữa Thẩm Đường và anh cũng sẽ kết thúc trong đêm nay.
"Xem ra Tưởng Thành Duật cũng không tệ, không bỏ mặc em, vậy nên em cố mà trân trọng."
Thẩm Đường không nói chuyện, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài xe.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, làm mờ cả tầm mắt.
...
Đêm nay Thẩm Đường sẽ ở trong căn hộ của nhà họ Lục.

Tưởng Thành Duật đến Thượng Hải công tác chín lần đều ở chỗ này.

So với căn hộ ở Bến Thượng Hải thì không khí cuộc sống ở đây tốt hơn một chút.
Tưởng Thành Duật về nhà sớm hơn cô, câu đầu tiên sau khi mở cửa là: “Trên người em có bị thương chỗ nào không?” Lúc nãy trong phòng họp anh quên hỏi.
“Không sao đâu.” Thẩm Đường thay giày, có mùi rượu và hormone nam tính trên người anh lập tức vồ tới.
"Anh uống nhiều rồi."
“Ừm.” Anh hôn cô một cái, trong lòng vẫn còn lo lắng, nửa ngồi xuống xốc váy lễ phục của cô lên, kiểm tra xem chân cô có bị thương không.
“Thật sự là không sao mà.” Thẩm Đường muốn đi nhưng lại bị anh ôm vào trong ngực.
"Em có thể đừng cử động được chứ? Anh xem đầu gối em có bị thương không."
Tưởng Thành Duật kiểm tra kỹ càng, vết thương không hiện rõ mấy, anh đứng lên: "Anh định nhờ quản lý gọi thức ăn bên ngoài, gọi cho em một cái bánh bao hấp nấm linh chi nhé?"
"Không ăn đâu, béo lắm."
Tưởng Thành Duật nhấc điện thoại lên, do dự định gọi bữa tối.
Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Đường: "Nếu không thì em làm bữa tối đơn giản cho anh đi?"
Thẩm Đường chớp mắt, cô chưa bao giờ vào bếp.

Nhất là những năm gần đây, cô còn được đội ngũ nuôi dưỡng thành một em bé bự chỉ biết ăn.
"Anh muốn ăn gì?"
Tưởng Thành Duật: "Tôm yến mạch, em có thể làm được chứ?"
"..." Lần này xem như cô trổ tài.
Thẩm Đường loay hoay một hồi, quyết định đồng ý yêu cầu hiếm khi nói ra của Tưởng Thành Duật, chỉ là món tôm yến mạch này cô chưa làm nhiều.
"Được rồi, em sẽ làm món tôm yến mạch cho anh, nhưng..."
Tưởng Thành Duật không đòi hỏi quá cao: "Có thể ăn là được."
Tài nấu nướng của Thẩm Đường chắc đạt đến cấp độ có thể ăn được.

Cô thương lượng với anh: "Em sẽ làm riêng.

Nấu cho anh một bát cháo yến mạch, sau đó nấu thêm cho anh một ít tôm, anh xem nếu xen lẫn hai món với nhau, anh cũng là ăn tôm yến mạch thôi.

Thế này có được không?"
Tưởng Thành Duật cười, không nói nên lời, gật gật đầu.
Thẩm Đường tràn đầy năng lượng trở về phòng ngủ thay quần áo.
Nghĩ đến việc tôm ăn cùng với cháo yến mạch, cô càng cảm thấy hơi có lỗi với Tưởng Thành Duật.
Nhưng đây đã là tất cả tài nấu nướng của cô rồi, nếu phải đi học hỏi phức tạp, có lẽ tối nay anh sẽ không ăn được nữa.
Không có tài nấu nướng, đành phải góp thêm chút hoa vậy.
Thẩm Đường tranh thủ thời gian thay quần áo để gọi cho quản lý chung cư, giúp đặt một bó hoa hoàng đế, cần thận dặn dò: "Cố gắng giao đến trong nửa tiếng nhé."
Quản lý biết tối nay bọn họ ở căn hộ nào, xác nhận lại với Thẩm Đường: "Kiểu để trang trí bàn tiệc hay là bàn ăn đơn giản vậy?"
Thẩm Đường suy nghĩ một chút: "Bàn tiệc đi."
Quản lý nhớ ra màu sắc và họa tiết của hoa trang trí bàn tiệc: "Được rồi, tôi sẽ đặt ngay bây giờ."
Thẩm Đường thay bộ lễ phục thành một bộ quần áo ở nhà, cột lại mái tóc dài trước khi bước ra ngoài.
Tưởng Thành Duật đang ở trong bếp, lấy bột yến mạch và một ít tôm trong tủ lạnh ra.
Thẩm Đường tìm tạp dề buộc lại, cho ra tư thế nấu ăn một chút.
Cô không muốn Tưởng Thành Duật nhìn thấy bộ dạng vụng về của mình nên đẩy anh ra ngoài: "Anh vào phòng làm việc trước đi, xong việc em sẽ gọi anh ra ngoài ăn cơm, tạo bất ngờ cho anh."
Tưởng Thành Duật thật sự không nghĩ ra được bất ngờ gì, một bát cháo cùng một ít tôm, chẳng lẽ còn có thể biến ra thứ gì khác sao.
Không có người kế bên giám sát, Thẩm Đường thoải mái hơn nhiều
Món cháo yến mạch đơn giản, cô làm theo sách hướng dẫn nấu ăn, nhìn cũng rất dễ.
Vừa rồi Tưởng Thành Duật lấy ra sáu con tôm, cô sợ không đủ nên lại lấy thêm vài con.
Cô cố gắng tìm cách xử lý đầu tôm và chỉ tôm, bắt đầu bỏ vào nồi nấu.
Thật ra nấu ăn cũng rất đơn giản.
Chưa đầy hai mươi phút, cháo yến mạch và tôm luộc đã chín trong nồi.
Hoa cũng đang trên đường chuyển đến, nhanh nhất cũng phải mất hai mươi lăm phút mới đến được.
Nhưng đợi đến lúc đó, cháo sẽ không còn ngon nữa.
Thẩm Đường nghĩ ngợi, cô đang định ăn hết món ăn mà cô nấu lần đầu tiên trong đời này, khi ăn xong sẽ làm một món khác cho Tưởng Thành Duật, đến lúc đó có lẽ hoa đã được chuyển đến.
Cô lấy một chiếc ghế, ngồi trước bàn bắt đầu ăn, hương vị rất chân thực.
Lúc đang ăn thì có tiếng bước chân đến gần.
Bỗng nhiên Thẩm Đường quay đầu lại, Tưởng Thành Duật đang cầm cốc nước trên tay nhìn lấy cô.
Một giây trước, cô còn vừa mới bóc vỏ một con tôm và nhét nó vào miệng.
Lúc xã giao Tưởng Thành Duật đã uống hơi nhiều rượu, bây giờ anh khát nước nên xuống rót nước, vậy mà tình cờ bắt gặp cảnh cô đang say sưa ăn một cách ngon lành.
Những con tôm luộc trên đĩa đã được ăn hết, trên bàn chỉ còn lại một đống vỏ tôm.
Tưởng Thành Duật cũng không vội đi rót nước, ngồi bên cạnh nhìn cô ăn: "Đây là điều bất ngờ mà em muốn dành cho anh sao? Nếu anh không đi rót nước, nói không chừng đến vỏ tôm anh còn không nhìn thấy được."
Thẩm Đường: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui