Váy Hạ Thần


Tưởng Thành Duật đã yêu cầu bộ phận pháp lý mang đến những bản hợp đồng liên quan đến chi phí bản quyền, các điều khoản tương đối phức tạp, hơn nữa còn có tài liệu đi kèm, xếp thành một chồng dày.
Anh bắt đầu xem.
Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật phân chia công việc, anh đã yêu cầu kiểm tra tình hình công ty con bị CEO kia bán đi.
Công ty con có bản quyền này đã bị một công ty nước ngoài thu mua, người có cổ phần lớn nhất là Tiêu Đông Hàn.
Bọ ngựa bắt ve sầu, cuối cùng con khổng tước đứng sau Tưởng Thành Duật là Tiêu Đông Hàn, bây giờ Tạ Quân Trình không thể nào nắm chắc một trăm phần trăm thắng được.
“Đúng như anh nghĩ, cổ đông lớn nhất là Tiêu Đông Hàn.” Tạ Quân Trình đưa những tư liệu mình điều tra được cho Tưởng Thành Duật xem.
Tưởng Thành Duật đang chăm chú nhìn hợp đồng: “Có thể còn ký một hợp đồng bổ sung với Tiêu Đông Hàn trước cuối tháng này.”
Tạ Quân Trình ngẩng đầu: “Anh có ý gì?”
Tưởng Thành Duật nói cho anh ta biết cụ thể điều khoản hợp đồng: “Chi phí bản quyền của năm sau bằng ± 10% đến 15% dựa trên giá cả thị trường của năm trước.”
Nhìn có vẻ là hợp lý, nhưng quyền nắm giữ chủ động lại ở trong tay Tiêu Đông Hàn, chỉ cần anh ta mở miệng là có thể đẩy giá lên cao, nếu trên 15% thì sẽ tăng thêm đáng kể chi phí.
Nếu không đủ tiền sử dụng bản quyền, công ty sẽ đối mặt với phá sản.
Không biết CEO trước kia đã cầm bao nhiêu tiền hoa hồng của Tiêu Đông Hàn, lại dám có ý định hãm hại công ty.
Cho dù anh không chủ động tìm Tiêu Đông Hàn, đến cuối tháng này Tiêu Đông Hàn cũng sẽ chủ động tìm anh ký hợp đồng.
Tạ Quân Trình nghe xong: “Không nghĩ cũng biết, năm sau tiền bản quyền chắc chắn sẽ lên 15%, mục đích của Tiêu Đông Hàn chính là muốn anh làm việc không công, đem tiền công ty vất vả một năm kiếm được vào trong túi của anh ta.”
Làm sao Tiêu Đông Hàn có thể bỏ qua cơ hội tăng giá lần lần này.
Anh ta buồn ngủ đến mức hai mí mắt dán chặt vào nhau, đứng dậy pha một ly cafe.
“Anh có muốn uống một ly cafe không?” Tạ Quân Trình hỏi Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật đã xem xong hợp đồng: “Cho tôi một ly.”
Tạ Quân Trình cho vào ly cafe vài viên đá để nâng cao tinh thần, không cho đường và sữa.
Tưởng Thành Duật không bao giờ cho đá vào cafe vì sẽ ảnh hưởng đến hương vị vốn có của cafe.

Anh không hiểu nổi sở thích của Tạ Quân Trình, không chỉ cho đá vào cafe mà còn cho thêm rượu vang đỏ.
Phung phí của trời.
“Ngày mai tôi đi Thượng Hải một chuyến, ở đây giao cho anh.”
“Không thành vấn đề.” Tạ Quân Trình không rõ anh đi công tác là vì chuyện của công ty đối tượng, hay là có liên quan với tập đoàn Kinh Húc, tốt hơn hết không nên hỏi nhiều.
Tưởng Thành Duật uống ly cafe bị làm hỏng, không có gì ngoài sự nhạt nhẽo: “Chờ tôi xử lý sáng tỏ tình hình rối rắm của công ty, toàn bộ đều giao cho anh.”
Tạ Quân Trình còn muốn làm kẻ phong lưu lang thang đến giường đôi: “Anh nói muốn giao công ty cho tôi, thế còn anh làm gì?”
Tưởng Thành Duật: “Tôi còn có chuyện khác phải làm, hoạt động công ty không thể dừng lại được.”
Hai việc đều quan trọng, Tạ Quân Trình đành phải đồng ý.
Đối thủ Tiêu Đông Hàn này, thật là không thể xem thường được, công ty kia thì có cái gì để hãm hại, không thể nói trước được, Tưởng Thành Duật có lẽ là muốn đối phó với Tiêu Đông Hàn.
...
9 giờ 15 phút, Thẩm Đường tới trường quay tổng duyệt lại tiết mục chương trình.
Tổ đạo diễn đang quay ở trong khán phòng, cô đi về sau khán đài tìm Trữ Nhiễm, Viên Viên đi cùng với cô không rời nửa bước.
Thẩm Đường nói đùa: “Sao không đi tìm anh ấy nữa thế?”
Anh ấy ở đây là nói vệ sĩ của Thẩm Đường.
“Chị Đường!” Viên Viên bị nói đúng xấu hổ, không phải cô ấy không muốn đi tìm vệ sĩ nói chuyện, mà do vệ sĩ quá kiệm lời, cho tới tận bây giờ cô ấy hỏi cái gì vệ sĩ trả lời cái đó, không nói thừa câu nào.
Bây giờ phòng làm việc không có việc gì cần sự giúp đỡ của vệ sĩ, cô ấy buồn chết đi được, không biết tìm cớ gì để bắt chuyện với vệ sĩ.
Mấy hôm trước vệ sĩ đi theo Thẩm Đường đến London, cô ấy như người mất hồn.
“Em không biết nói gì với anh ấy đây nữa.” Viên Viên cứ chán nản mãi.
Thẩm Đường cho cô ấy một lời khuyên: “Em có thể học tiếng nước ngoài mà, tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha đều được, ở văn phòng không có chuyện gì làm thì lôi anh ấy ra luyện phát âm.”
Viên Viên mở to hai mắt, cô ấy đã quen biết vệ sĩ nhiều năm, sao không biết anh ta có thể biết hai thứ tiếng chứ: “Anh ấy… sao lại có thể giỏi như thế chứ?”
“Biết hai tiếng này, chắc là các cái khác cũng giỏi.” Thẩm Đường nói: “Anh ấy là vệ sĩ giỏi nhất trong các vệ sĩ trước đây của Tưởng Thành Duật, Tưởng Thành Duật đi nhiều nước trên thế giới, vệ sĩ bên người biết mấy thứ tiếng cũng không có gì là lạ, đó là những điều cơ bản nhất của vệ sĩ.”
Nói đến đây, cô cũng ngây người ra.
Tưởng Thành Duật luôn cho cô những gì tốt nhất.
“Nhưng mà một chút cơ bản về tiếng Tây Ban Nha em cũng không biết.

Tốt nhất là nên học tiếng Anh đi, ít nhất bảng chữ cái tiếng Anh em vẫn thuộc.”
“.

.

.”
Thẩm Đường lấy điện thoại di động mở một tài liệu ra, cô đưa tai nghe cho Viên Viên: “Nghe thử một chút đi.”
“Cái gì thế ạ?”
“Để xem em có hiểu người ta nói gì hay không.”
Viên Viên nghe được nhưng không hiểu lắm, một câu có thể hiểu hai đến ba từ, cũng không đoán được hai người trong đoạn ghi âm đang nói cái gì.
Cô khẽ nhíu mày, giọng nói bên trong đoạn ghi âm là của vệ sĩ.
Thì ra anh nói tiếng Anh lưu loát như thế.
“Đi tìm anh ấy dạy em phát âm đi, không sao cả.”
“Được vậy thì tốt quá.” Thiếu chút nữa khóe miệng Viên Viên không kiềm chế được mà cong lên, cảm thấy bản thân mê trai quá mức, hai tay ôm má: “Đúng rồi chị Đường, đoạn ghi âm này có thể cho em một bản không?”
Thẩm Đường tắt đoạn ghi âm: “Cái này còn sử dụng cho việc khác.

Hôm nào chị sẽ kêu anh ấy ghi âm một cái khác, hát cho em một bài hát nha.”
Viên Viên đỏ mặt, không dám bỏ tay đang che mặt xuống.
Thẩm Đường thoát khỏi phần tài liệu ghi âm, đây là Tưởng Thành Duật đưa cho cô, là cuộc đối thoại giữa vệ sĩ và phóng viên ở Manhattan.
Lúc trước phóng viên kia bị Phàn Ngọc mua chuộc, đăng lên tin tức cô đính hôn với Tạ Quân Trình.
“Bà chủ Thẩm!” Tần Tỉnh đứng ở cửa phòng nghỉ của Trữ Nhiễm, chào hỏi Thẩm Đường từ xa.
Anh ta đã ở đây từ sớm, hôm nay vẫn mặc đồ tây giày da, khí chất công tử bột trên người trước kia càng ngày càng mờ nhạt.
Việc của công ty truyền hình và điện ảnh vẫn còn chưa đi vào nề nếp, không có nhiều chuyện cần hỏi anh ta, trước mắt chỉ có theo dõi huấn luyện Trữ Nhiễm, những cái khác đều giao cho trợ lý xử lý, không cần cô quan tâm nhiều.
Thẩm Đường đi lại gần: “Sao cậu lại ở đây thế?”
Tần Tỉnh chỉ vào vết xước trên cằm anh ta: “Tôi tới lấy thuốc chống viêm.”
Cửa phòng nghỉ mở ra một nửa, Trữ Nhiễm đang trang điểm, 10 giờ bắt đầu quay hình.
“Bà chủ Thẩm, cô đến đây một chút.” Trữ Nhiễm gọi cô đi qua chỗ cô ta.
Thẩm Đường còn tưởng cô ta áp lực lớn: “Cô không đứng nhất cũng không sao, mới kỳ đầu tiên thôi mà.”
Trữ Nhiễm không lo lắng thứ tự, trường hợp kém nhất thì cô ta cũng phải xếp thứ hai.
Chỉ có Trần Nhất Nặc, cô ta không nắm chắc sẽ thắng.
Cô ta muốn nói là: “Tôi… hôm nay thím hai tôi đến trường quay xem buổi ghi hình, tôi đã đưa thẻ ra vào cho bà ấy, thật xin lỗi, đã không nói với cô trước.”
Trữ Nhiễm nhìn phản ứng của Thẩm Đường trong gương, cho dù Thẩm Đường có tức giận như thế nào đi nữa cô ta đều có thể chịu được, chỉ cần đừng nắm tóc cô ta lỗi kéo ở bãi đỗ xe đầy tuyết như hôm đó là được.
Thợ trang điểm cũng nhìn sắc mặt Thẩm Đường, nhưng Thẩm Đường không lộ ra biểu cảm nào, nghe Tiêu Chân đến trường quay, một chút dao động trong lòng cũng không có.
Thẩm Đường thản nhiên nói: “Người nhà đến ủng hộ cô, không cần bàn bạc với tôi đâu.”
Trữ Nhiễm vẫn nhìn sắc mặt của Thẩm Đường trong gương: “Cô biết rõ thím hai tôi tới đây để thăm ai mà, chờ tiết mục cuối cùng xong, cô đừng làm khó tôi nhé.”
".

.

." Thẩm đường không nói gì.
Thợ trang điểm cười thầm.
Tần Tỉnh cũng vào phòng nghỉ, anh ta hất cằm: “Thuốc của tôi đâu?”
Trữ Nhiễm đang nhìn gương quay lại, trợn mắt nhìn, không thấy con ngươi màu đen đâu.
Cô ta lấy trong túi xách ra một hộp thuốc mỡ, ném cho Tần Tỉnh.
Tần Tỉnh nhìn hộp thuốc mỡ, thuốc mỡ erythromycin, loại rẻ nhất.
Anh ta không nhịn được nói: “Trữ Nhiễm, cô đưa cho tôi loại này á?”
Trữ Nhiễm đặt túi xách lên trên bàn trang điểm: “Một hộp bao nhiêu tiền chứ, thật có lỗi với khuôn mặt kia của anh.”
“Trữ Nhiễm, cô …”
Tần Tỉnh nói được một nửa thì bị Thẩm Đường ngắt lời: “Hai người chẳng khác gì hai chó cắn nhau hết á.”
“.

.

.”
Thẩm Đường không thích nghe hai người bọn họ cãi nhau: “Tôi đi đến trường quay trước.”
Đi qua phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc bên cạnh, bỗng nhiên Thẩm Đường dừng chân lại, vệ sĩ ở của nhìn rất quen, lúc Tiêu Chân đến thăm trường quay bộ phim ‘Sanh Tiêu’ ở Hoành Điếm, người ngăn cô ở cửa chính là vệ sĩ này.
Cô không dừng bước, đi ngang qua cửa trước.
Ở trong phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc, nhiệt độ trong phòng lúc này thở thôi cũng thấy khó khăn.
Tiêu Chân tựa vào ghế sô pha, rõ ràng là địa bàn của Phàn Ngọc nhưng ánh mắt bà ta lại mạnh mẽ như vậy.
Phàn Ngọc tựa vào mép bàn trang điểm, Trần Nhất Nặc đã trang điểm xong từ trước, vốn dĩ hai mẹ con họ đang bàn bạc với nhau lát nữa trong lúc biểu diễn sẽ phải chú ý những gì, kết quả lại có khách không mời mà đến.
Bởi vì buổi biểu diễn hôm nay nên hai ngày vừa rồi quan hệ của Trần Nhất Nặc và mẹ cô ta mới dịu đi một chút, nếu để mọi người nói cô ta vì quan hệ với Trần Nam Kình nên mới có vai diễn này nhất định sẽ xảy ra tranh cãi.
Sợ ảnh hưởng đến việc hoàn thành tiết mục, trong lòng hai ngưmơều biết không nên nhắc đến chuyện này.
Tiêu Chân xông vào, nháy mắt hai mẹ con cô ta đứng về cùng một phía.
“Bà Tiêu, có phải bà đi nhầm chỗ rồi không?” Khuôn mặt Phàn Ngọc không chút cảm xúc nào, bây giờ phải đi ghi hình, bà ta không có lòng dạ nào ở đây so đo cùng Tiêu Chân.
Giọng điệu Tiêu Chân muốn cảnh cáo: “Tôi là tới tìm Phàn Ngọc bà đấy, các người quay của các người là được, đừng có suy nghĩ muốn làm gì Đường Đường hoặc là Trữ Nhiễm.”
“Bà thật là có lòng đấy.” Phàn Ngọc chỉ có thể châm biếm bà ta: “Thẩm Đường không nhận bà, bà vội vàng hấp tấp giúp cô ta như vậy à.”
Đây đúng là chỗ đau của Tiêu Chân, bà ta rất bình tĩnh cười: “Cho dù không nhận tôi thì cũng không thay đổi được sự thật con bé là con gái của tôi.

Nhưng mà, thứ mà tôi tranh giành không giống như bà.”
Cái này ám chỉ bà ta là kẻ thứ ba.
Trần Nhất Nặc nhấc tay nắm lấy tay mẹ cô ta ý bảo bà ta đừng vì tức giận mà ra tay.
Tiêu Chân đứng dậy: “Từ nay về sau, bà động đến Đường Đường thì cũng chính là động đến tôi, đừng trách tôi không khách khí, đến lúc đó đến cả con gái bà hay là bà tôi đều sẽ không nương tay.”
Bà ta nghênh ngang rời đi.
“Mẹ!” Trần Nhất Nặc giữ chặt tay mẹ cô ta, không để cho mẹ cô ta đuổi theo ra ngoài.
Thấy Phàn Ngọc hô hấp khó khăn Trần Nhất Nặc mới bỏ tay ra.
“Không phải con bị ba con…” tẩy não rồi đấy chứ.

Một nửa câu sau bị bà ta nuốt ngược lại không dám nói ra, sợ làm ảnh hưởng đến lúc con gái phát huy trên sân khấu.
30 phút sau, bắt đầu ghi hình.
Thẩm Đường ngồi ở hàng đầu của khán giả, đạo diễn đã nói với chuyện với cô từ trước, lúc phát sóng sẽ chèn một số cảnh quay của cô vào, cô suy sét rồi cũng đồng ý.
Ghế bên cạnh trống không, bây giờ đã chuẩn bị quay, người này còn chưa đến.
Đồng hồ đếm ngược bắt đầu đếm, bên cạnh có người ngồi xuống.
Một luồng khí lạnh thổi đến, Thẩm Đường nghiêng mặt nhìn sang, người ngồi bên cạnh cô lại là Tiêu Chân.
Hai bàn tay Tiêu Chân đan xen nắm chặt nhau đặt trên đùi, ngón tay vặn đến phát đau.
Bà ta không dám nhìn Thẩm Đường, đây là lần bà ta gần với con gái của mình nhất.
Khẩn trương, sợ hãi đan xen lẫn lộn.
30 phút đầu tiên, Tiêu Chân không chú ý được cái gì.
Trên khán đài là sáu người, mặc trang phục cũng na ná nhau, trong chốc lát bà ta không nhìn thấy Trữ Nhiễm ở chỗ nào.
Sáu người chia làm ba đội, bây giờ là phân đoạn đề mục đầu tiên, biểu diễn ngẫu hứng.
Nhân thời gian mọi người chuẩn bị khoảng cách để biểu diễn trên khán đài, Tiêu Chân lấy thẻ nhớ từ trong túi xách ra đưa cho Thẩm Đường, sợ người ngồi sau nghe thấy hai người nói chuyện, Tiêu Chân lấy điện thoại ra gõ chữ rồi đưa cho cô xem: [Đây là toàn bộ video và ảnh của con từ lúc 1 tuổi.]
Thẩm Đường bỏ vào trong túi xách.
Tim của Tiêu Chân như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, cuối cùng bà ta cũng có thể chú ý lên khán đài xem biểu diễn rồi.
Buổi quay kéo dài thêm hai tiếng đồng hồ nữa mới nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục quay.
Thẩm Đường đi ra phía sau khán đài tìm Trữ Nhiễm: “Biểu hiện rất tốt.”
Cô vẫn nói câu kia: “Hôm nay mới là buổi đầu tiên, cho dù không đứng nhất cũng không sao.

Buổi chiều tôi còn có việc, Tần Tỉnh sẽ lại đây.”
Trữ Nhiễm nghĩ rằng cô không muốn đối mặt với Tiêu Chân.
Ở hành lang phòng nghỉ, Thẩm Đường gặp Tiêu Chân: “Bà Tiêu, tôi có đồ muốn đưa cho bà.”
Tiêu Chân cố tỏ ra bình tĩnh, giọng nói ôn nhu: “Con muốn đưa cái gì cho mẹ vậy?” Nói xong, bà ta tiến lên phía trước đưa tay ra.
Hai mảnh đồ vật nhỏ rơi xuống trong lòng bàn tay bà ta.
Thẻ nhớ bà ta đưa cho cô bị bẻ gãy đôi.
Ngươi Tiêu Chân không khống chế được mà run lên, Thẩm Đường đi ngang qua bà ta.
Thẩm Đường không cho lái xe đi theo, bảo anh ấy đến phụ giúp Viên Viên xử lý, tự cô lái ô tô đi.
[Chủ tịch Tưởng vừa giàu có vừa đẹp trai ơi, anh có bận không?]
Tưởng Thành Duật nhìn tin nhắn mỉm cười: [Bên chỗ em nghỉ rồi sao?]
Thẩm Đường: [Ừm, buổi chiều em không cần ở lại trường quay, quay về công ty cũng không có việc gì làm, tự nhiên nghĩ đến anh muốn nhìn xem anh có bao nhiêu tiền.]
Tưởng Thành Duật: [Qua đây đi.]
15 phút sau, Thẩm Đường đã đến phòng làm việc của anh.
Tưởng Thành Duật đang chuẩn bị tài liệu cho chuyến đi công tác ở Thượng Hải vào ngày mai, anh đưa cho cô ly nước ấm cùng một đĩa trái cây: “Có thể anh không có thời gian ngồi với em rồi.”
“Em giúp anh.” Thẩm Đường hỏi anh: “Em ôm anh có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Không sao, anh đứng chuẩn bị tài liệu cũng được.”
Tưởng Thành Duật đứng dậy, lấy toàn bộ đồ ở ghế đặt lên bàn, trên bàn đầy những tài liệu, Thẩm Đường xem không hiểu gì hết, cô ôm Tưởng Thành Duật từ phía sau, nghiêng mặt áp má lên lưng anh.
“Ngày mai anh đi Thượng Hải, có thể phải ở đó hai ngày.”
“Anh có thể gọi video với em.”
“Được.”Tưởng Thành Duật đặt tập tài liệu trong tay vào túi hồ sơ, dùng bút viết ký hiệu để đánh dấu.
“Tưởng Thành Duật, em hỏi anh mấy câu nhé.”
“Đừng hỏi anh những câu anh không thể trả lời là được.”
“Nhất định có thể trả lời được.” Thẩm Đường đổi sang một bên mặt khác tựa vào lưng anh: “Nếu có thể quay lại lúc còn nhỏ, anh muốn làm gì nào?”
Tưởng Thành Duật đang xem một tập tài liệu khác, lấy bút đánh dấu những điều khoản quan trọng, một lúc sau mới quay về phía cô: “Khó khăn lắm mới có thể trưởng thành, không cần làm bài tập, trở về trước đây làm gì cơ chứ?”
“.

.

.”
“Hơn nữa, lúc nhỏ anh không quen biết em, không muốn quay lại đâu.” Tưởng Thành Duật xem tài liệu, đặt bút xuống, anh vòng tay ra sau vỗ vỗ tay cô : “Sao tự nhiên lại hỏi cái này thế?”
Thẩm Đường: “Buổi sáng khi quay chương trình, có một nhóm khách quý lấy một đề tài ngẫu nhiên để biểu diễn, em thấy có hứng thú nên hỏi một chút thôi.”
Tưởng Thành Duật phân loại xong tài liệu, Thẩm Đường cứ im lặng ôm anh như vậy, anh không nhìn thấy cô nên không biết cô đang nghĩ gì.
Anh hỏi cô: “Em có muốn đến xem nơi mà anh lớn lên khi còn nhỏ không?”
“Nhà cũ của anh sao?”
“Ừm.”
Thẩm Đường lắc đầu: “Đến nhà anh em có hơi áp lực, cho em thêm chút thời gian nha.”
Sắp xếp xong toàn bộ, Tưởng Thành Duật đóng nắp bút lại: “Đi dạo khu nhà ở đó thôi, không phải đến nhà của anh.”
“Vậy được.”
Thẩm Đường đã ôm Tưởng Thành Duật đứng suốt hai tiếng đồng hồ, cô buông anh ra, đặt ghế để lại chỗ cũ: “Anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Tưởng Thành Duật ngồi xuống, ôm eo cô, để cô ngồi lên đùi anh.
Thẩm Đường quay đầu lại, hai người nhìn nhau: “Lúc trước em đã từng muốn ngồi trong lòng anh, muốn xem dáng vẻ lúc anh làm việc như thế nào.”
Không thể nghĩ ra, có lúc anh cũng sẽ dung túng bản thân làm việc không đàng hoàng thế này.
Tưởng Thành Duật: “Em còn muốn cái gì không? Anh giúp em thực hiện.”
“Đã làm được rồi.” Lúc trước cô luôn nghĩ không biết sẽ có ngày cậu hai nhà họ Tưởng có thể yêu cô và trong trái tim chỉ có mỗi cô hay không.
Thẩm Đường xoay người, để anh mở tài liệu anh muốn xem: “Cứ xem em là trợ lý nhỏ thân thiết của anh là được.”
Là một hợp đồng tiếng Đức, cô nhìn không hiểu.
“Anh đến Thượng Hải vì chuyện của công ty sao?”
Tưởng Thành Duật bắt đầu xem hợp đồng: “Để hẹn Trữ Nhạc Lễ.”
“À.” Thẩm Đường nói với anh: “Hôm nay Tiêu Chân đến trường quay, ngồi ở ngay cạnh chỗ của em.”
1 giây im lặng.
“Bỏ đi, không nói chuyện mất hứng nữa.”
Cô để tay cô ở trong lòng bàn bàn tay của Tưởng Thành Duật, dù xem không hiểu nội dung hợp đồng, cô vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn.
Mãi cho đến khi trời bắt đầu tối, Tưởng Thành Duật đưa cô về nhà.
Biển số xe bình thường anh hay đi quá huênh hoang, vậy nên anh đi đến công ty Nghiêm Hạ Vũ trước, đổi xe sau đó mới trở về.
Thẩm Đường tựa vào cửa kính, nhìn cây cỏ bên trong khu nhà.
Sau khi đi loanh quanh một vòng Tưởng Thành Duật mới chỉ cho cô chỗ anh thường hay chơi đùa khi anh còn nhỏ, đi ngang qua cửa nhà anh, anh dừng xe lại lề đường gần nhà.
“Có đói bụng không?”
Thẩm Đường gật đầu: “Chúng ta quay về đi.”
“Em chờ ở đây một chút, anh về nhà lấy cái gì đó cho em ăn.” Anh mở cửa xe đi xuống.
Thẩm Đường cười, nhìn theo bóng anh đi vào trong biệt thự.
Bọn họ giống như lúc đầu bọn họ yêu nhau, anh về nhà lấy đồ ăn ngon mang đến cho cô.
Không tới 10 phút, Tưởng Thành Duật đi ra cùng một chiếc hộp.
“Anh cầm cái gì thế?” Thẩm Đường muốn nhìn xem anh mang cái gì ra cho mình.
Là bánh phô mai.
Vừa ăn được mấy miếng, phía trước có một chiếc xe đi đến, vụt sáng vài ánh đèn.
“Có phải xe của người nhà anh quay về không?” Cô hỏi Tưởng Thành Duật.
“Không phải, là xe của ba Nghiêm Hạ Vũ.” Tưởng Thành Duật hạ phân nửa cửa kính xe xuống.
Bình thường nửa năm cũng không gặp một lần, hôm nay anh mượn xe Nghiêm Hạ Vũ lại gặp phải.
Chiếc xe kia dừng lại ở chỗ ngã rẽ, ba Nghiêm thấy người trong xe là Tưởng Thành Duật thì tức giận: “Cái đứa con vô liêm sỉ của chú có phải mượn xe của cháu để đi theo đuổi Ôn Địch rồi không? Mặt mũi nhà bọn chú đều bị nó làm mất sạch rồi.”
Tưởng Thành Duật giải thích: “Chú Nghiêm, chú hiểu lầm rồi, là cháu đổi xe với cậu ấy ạ.”
Ba Nghiêm dơ tay lên chặn lời anh: “Cháu không cần nói tốt cho nó, nó như thế nào người làm ba như chú còn không biết hay sao.”
“.

.

.”
Một lúc sau, ba Nghiêm còn có việc, ông ấy đóng cửa kính xe lại, không khí bao trùm trong xe đều là tức giận.
Thẩm Đường cười suýt chút nữa nghẹt thở, thanh danh Nghiêm Hạ Vũ thế này nói ra bên ngoài chắc không có ai tin.
Tưởng Thành Duật khởi động xe, vòng ra bên sau khu nhà, theo dòng xe cộ trên đường hòa vào.
Thẩm Đường đưa miếng bánh phô mai cuối cùng vào miệng anh, điện thoại cô rung lên, là tin nhắn của Tần Tỉnh: [Tình hình số điểm ngày hôm nay, Trữ Nhiễm đứng thứ ba, Trần Nhất Nặc xếp thứ nhất.]
Thẩm Đường: [Ngày mai tiếp tục huấn luyện.]
Màn hình điện thoại hiện lên tin tức có liên quan đến công ty, tin tức kia nói rằng công ty phải trả hơn cả nghìn tỷ phí sử dụng bản quyền.
Cô quan tâm hỏi: “Phí sử dụng bản quyền, anh định giải quyết như thế nào?”
Tưởng Thành Duật: “Cuối tháng sẽ giải quyết ổn.”
Cụ thể giải quyết như thế nào, anh chưa nói, cô định hỏi nhưng câu hỏi vừa đến miệng lại thôi.
Dằn vặt mãi đến tháng sáu, Thẩm Đường vẫn chú ý đến tin tức đó, động thái có liên quan đến công ty.
Ngày thứ năm, Tưởng Thành Duật nhận được một cuộc điện thoại từ Tiêu Đông Hàn, nói có hợp đồng cần bổ sung hiệp nghị.
Biết rõ ràng mọi chuyện trong lòng bàn tay, Tưởng Thành Duật sẽ không vòng vo: “Được.”
Hai người hẹn địa điểm ký hợp đồng, ngay tại phòng họp công ty.
3 giờ chiều, cả hai bên đều đến đúng hẹn.
Mỗi bên đều dẫn theo một người tới.
Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình cùng đi vào phòng họp, Tiêu Đông Hàn đã uống hết nửa ly cafe.
Hôm nay là cuộc chiến chính thức của hai bên, không khí khẩn trương.
Trợ lý Tiêu Đông Hàn đưa hợp đồng bọn họ đã bổ sung điều khoản vào cho bên anh: “Quan trọng nhất vẫn là điều khoản thứ năm, những thứ khác về cơ bản đều không thay đổi.”
Tạ Quân Trình nhìn qua hợp đồng, giống với dự đoán của anh ta, phí sử dụng bản quyền là 15%, cái này cũng có nghĩa là sang năm họ phải trả thêm gần bảy trăm tỷ.”
Một năm phải trả gần năm nghìn tỷ tiền sử dụng phí bản quyền, công ty đối tượng căn bản là không có lợi nhuận.
Tiêu Đông Hàn đã tính toán tỷ lệ và cam đoan rằng công ty đối tượng sẽ không lỗ.
“Chủ tịch Tưởng, các anh có điều gì thắc mắc không?” Tiêu Đông Hàn chậm rãi uống cafe: “Bên này tôi không chấp nhận mặc cả, tất cả những gì muốn nói tôi đã ghi hết trên hợp đồng rồi.”
Tưởng Thành Duật: “Không có thắc mắc gì cả.”
Để luật sư xem các điều khoản khác đều không có vấn đề gì, anh liền ký tên.
Tiêu Đông Hàn nheo mắt lại, nhìn Tưởng Thành Duật vui vẻ ký tên như vậy, anh ta ngược lại có chút không vững vàng.
Cả hai bên đều ký tên xong.
Tưởng Thành Duật đặt bút xuống: “Đây là phí sử dụng bản quyền cuối cùng mà anh có thể nhận được, cũng cảm ơn anh đã cho tôi vượt qua được giai đoạn nút thắt lần này.”
Tiêu Đông Hàn cầm ly cafe, không biết Tưởng Thành Duật đang nói đến nút thắt nào: “Xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi, không biết Chủ tịch Tưởng có ý gì, mong Chủ tịch Tưởng nói rõ.”
Tưởng Thành Duật: "Tôi luôn muốn thay thế công nghệ và thiết bị ban đầu.

Nhưng để thay đổi phải mất chi phí quá cao, các cổ đông chưa hẳn đều tình nguyện.

Ngày có thể hoàn vốn vẫn còn là một ẩn số, mà lại còn mạo hiểm quá lớn.

Các cổ đông không suy xét xem mười năm nữa có thể theo kịp công nghệ hay không.

Không muốn tiêu tốn nhiều tiền để cho việc nghiên cứu phát mình.

Ai nấy chỉ muốn nhận đủ lợi nhuận hàng năm.

Bây giờ tôi phải thanh toán cho các anh hơn mấy nghìn tỷ phí sử dụng bản quyền mỗi năm.

Tiền đều vào tay anh, các cổ đông cũng không còn kiếm được tiền gì nữa.

Sau cuộc họp, họ sẽ đồng ý thay thế công nghệ ban đầu.

Đúng vậy, kỹ thuật cốt lỗi này là hợp tác với chú của anh, Chủ tịch Trữ.

Về sau tất cả các sản phẩm có thể vượt qua bản quyền của các anh, anh bỏ một số tiền lớn như thế để mua mấy cái hạng mục bản quyền, nếu không có khách hàng lớn như tôi đây, sợ là ngay cả vốn cũng không thể hoàn về được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui