Hung thủ được khoá chặt giữa hai người hot boy trường Lý Tuấn Nam và Tô Ninh.
Cả hai đều là sinh viên đại học, đều được toà tháp ngà là trường học bảo hộ.
Bọn họ và nạn nhân là nữ phú thương không hề có dây dưa rễ má gì nhưng trên người họ lại có nhiều chỗ khả nghi.
Trên cánh tay trái của Lý Tuấn Nam có một vết cắn khả nghi.
Trong phòng cậu ta có một cái túi giấy kraft (*), trong túi giấy có ba mươi nghìn tệ tiền mặt.
Chữ viết tay trên túi giấy kraft đã được giám định là chữ viết của nạn nhân.
(*) Túi giấy kraft: Giấy kraft là loại giấy dùng để đóng gói, làm bao bì được sản xuất từ bột gỗ của thân cây gỗ mềm, tạo nên bởi quy trình nghiền bột gọi tên là kraft.
Xưa kia thường chỉ được dùng làm bao bì trong lĩnh vực công nghiệp (thường được biết đến với tên gọi là giấy xi măng).
Nhưng ngày nay, chúng có mặt ở khắp mọi nơi với nhiều mục đích khác nhau như giấy gói thực phẩm, phong bì, túi giấy mua sắm,… Ngoài Lý Tuấn Nam ra thì Tô Ninh cũng rất khả nghi.
Trong bốn nghi phạm chỉ có cô ta mang theo thuốc ngủ.
Mà, trong cốc nước trên tủ đầu giường của nạn nhân chứa một lượng uống thuốc ngủ quá liều.
Hai ngày trước Tô Ninh có gửi tin nhắn cho nạn nhân, nội dung là: Đủ rồi!
Hãy chấm dứt trò đùa quái đản của cô đi!
Vì vậy, cả hai người đều đã từng tiếp xúc với nạn nhân.
Cổ Kỳ đi qua vài bước và ngồi bên cạnh Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch).
Cô muốn hút một điếu thuốc nhưng nghĩ đến mình vẫn còn trong kịch bản, một nữ cảnh sát nghiêm túc nên cô đã kìm lại.
Thấy chị gái ngồi qua đây, Lạc Thiên Dịch lại ngửi thấy thơm cơ thể của chị gái.
Anh nhìn Cổ Kỳ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Cổ Kỳ: "Tại sao nạn nhân lại cho cậu ba mươi nghìn tệ?”
Vị hot boy này nắm lấy một nắm tóc đen, dựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: "Cô ta muốn ngủ với tôi.”
"...”
Có nên ghi chú trong kịch bản rằng trẻ vị thành niên bị cấm tham gia không?
"Trước khi đến biệt thự, cậu có quen biết nạn nhân không?”
"Biết.”
"Tại sao lại quen biết nhau?”
Hot boy im lặng trong chốc lát sau đó gãi gãi mũi nói: "Tôi nhớ không rõ.”
"Quan hệ của hai người rất thân?”
Gật đầu.
"Thân đến mức nào?”
"Ngủ cùng vài lần.”
"...”
Chờ một chút, anh bao nhiêu tuổi?
Đưa anh đi chơi kịch bản gϊếŧ người, nhà họ Lạc chắc sẽ không để ý đúng không?
Cổ Kỳ cưỡng chế buộc mình trở lại kịch bản và bình tĩnh hỏi: "Cậu thích cô ấy?”
"Không thích.
“
"Tại sao lại ngủ với cô ấy?”
"Cô ấy cho tôi tiền.”
"Cậu rất thiếu tiền?”
Nam sinh duỗi người, tùy ý gảy mớ tóc rơi trên trán, cười nói: "Bình thường, ai lại chê tiền nhiều chứ? Chị ơi, một tháng lương của cảnh sát là bao nhiêu? Sau này nếu tôi đi theo chị, ừm, quả thực tôi phải thắt lưng buộc bụng rồi.”
Cổ Kỳ: "...”
Đầu ngón tay gõ nhè nhẹ xuống bàn, Cổ Kỳ hỏi lại: "Cậu đã từng tranh chấp với nạn nhân chưa?”
Nam sinh cười yếu ớt: "Tôi và cô ấy đều rất hòa hợp từ trước đến nay.”
"Cậu đã bao giờ nảy sinh ra ý định gϊếŧ cô ấy chưa?”
"Tại sao phải gϊếŧ cô ấy? Cô ấy rất tốt với tôi còn liên tục tiêu tiền cho tôi.”
"...”
Cô cảm thấy việc thẩm vấn chàng trai này, hoàn toàn không thể hỏi ra bất kỳ thông tin quan trọng nào.
Vì vậy, Cổ Kỳ quyết định đổi người.
Gọi Tô Ninh đến trước mặt, Cổ Kỳ: "Tại sao hai ngày trước khi vụ án xảy ra, cô lại gửi cái tin nhắn đó cho nạn nhân.”
Tô Ninh cúi đầu không nói gì.
“Mong cô phối hợp điều tra.” Cổ Kỳ bình thản nói.
Tô Ninh chậm rãi ngẩng đầu: "Cô ta đã gửi cho tôi mấy cái email, tất cả đều là loại ảnh đó, là cô ta và bạn trai tôi...”
"Tại sao cô ấy lại làm vậy?”
"Cố ý để tôi có thể rời xa Lý Tuấn Nam.”
"Cô rất yêu Lý Tuấn Nam?”
Gật đầu.
"Cậu ta có yêu cô không?”
Lắc đầu.
"Tôi không biết, tất cả bạn bè của tôi đều nói, anh ấy yêu tiền của tôi hơn.”
"Ngay cả khi cô nhìn thấy ảnh giường chiếu của cậu ta với người khác, cô vẫn yêu cậu ta?”
Gật đầu.
"Vì vậy, cô vì yêu sinh hận nên đã dự mưu gϊếŧ hại nạn nhân?”
Tô Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, không biết nên biện minh như thế nào.
"Cô có thuốc ngủ, cốc nước trong phòng nạn nhân có lượng thuốc ngủ quá liều và cô đã từng tới phòng của nạn nhân.”
Tô Ninh im lặng hồi lâu rồi gật đầu.
"Vào tối ngày 12, tôi và bạn trai đi qua một góc cua và đυ.ng phải Chu Minh và Lan Khả Khả.
Chúng tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Chu Minh nói rằng khóa cửa phòng vợ anh ta đã bị hỏng và vợ anh ta không biết chuyện này.
Vì vậy, tôi đợi đến nửa đêm, đợi đến lúc bạn trai tôi ngủ say sau khi uống thuốc ngủ thì tôi len lén lẻn vào phòng của nạn nhân.
Lúc đó là khoảng 0 giờ 30 phút, trong phòng không có ai nên tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong cốc nước đó.
Bởi vì quá sợ hãi nên sau khi ở đó không được bao lâu tôi đã chạy ra khỏi phòng.”
Cổ Kỳ gật đầu.
Tô Ninh nói thêm: "Là tôi bỏ thuốc ngủ, đúng vậy.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi gϊếŧ người, nạn nhân cũng không uống cốc nước đó.”
“Không uống nước, không có nghĩa là cô đã không đánh vào phần bụng của cô ấy.” Cổ Kỳ nói.
Tô Ninh: "Tôi không làm việc đó!”
"Bằng chứng đâu?”
Cô ấy không thể trả lời.