Sau một hồi im lặng, Cổ Kỳ nhớ đến một chi tiết thì chợt khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Cháu trai..."
Cho nên cháu trai của bà cụ có thể là con trai của Lạc Chiêu Niên? Cậu ấy bao nhiêu tuổi? Có lẽ là nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi?
Đang miên man suy nghĩ thì cô thấy ở bờ bên kia cầu Phong Vũ, một chàng trai cao lớn đẹp trai đeo cặp sách màu đen chạy nhanh tới, mái tóc đen tung bay trên trán, lộ ra cái tràn đầy đặn.
Chàng trai còn trẻ tuổi, giống như học sinh cấp ba, khôi ngô tuấn tú, bởi vì chạy vội mà đổ mồ hôi, cần cổ lắng tấm mồ hỏi, tạo cho người ta cảm giác hoạt bát.
Chạy đến cầu Phong Vũ, chàng trai nhìn quanh cầu, cuối cùng ánh mắt khóa trên người Cổ Kỳ
Cậu vẫn đang thở hổn hển, nhưng khi nhìn thấy Cổ Kỳ, cả người dại ra.
Cỗ Kỳ tháo kinh râm, cười với cậu: "Nhà họ Lạc?"
Cô là...!cô Cổ?"
Cô Cổ...
Xưng hô này giống như cô gái bồi rượu ở hộp đêm, nhưng Cổ Kỳ cũng không quan tâm.
Cổ Kỳ là người mù mặt, không thể nhớ mặt mũi người khác thế nào.
Mặc dù cô đã gặp biên tập Đằng An Tường vài lần, nhưng cho tới bây giờ, cô không thể nhớ nổi mặt mũi của anh ấy, chỉ nhớ rõ anh ấy đeo cái kính gọng vàng trên mũi.
Về phần thiếu niên trước mặt, khóe miệng của cậu có một nốt ruồi nhỏ, ngược lại là có thể nhận dạng.
"Chị ơi, chị đến từ đâu vậy? Chị đẹp quá."
Chàng trai cầm hành lý của Cổ Kỳ, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng đều, nụ cười ngây thơ tỏa nắng.
"Thành phố Giang."
"Wow, thành phố lớn, khó trách."
"Khó trách cái gì?"
Lỗ tai chàng trai đỏ bừng, cúi đầu nói: "Khó trách chị lại xinh đẹp như vậy."
Cổ Kỳ mỉm cười, cảm thấy mồm mép chàng trai trẻ này thật lém lỉnh, rất hoạt bát.
Nếu là con trai của Lạc Chiêu Niên thì ngoại hình của chàng trai cũng không kém, giờ cô đã tin là thành phố Ô Thủy thực sự là một nơi dưỡng người.
Sau khi đi được vài trăm mét, Cổ Kỳ nhận thấy chàng trai là một người hay nói, thật sự giống một con vẹt, luôn lảm nhảm không ngừng.
“Thành phố Ô Thủy là nơi thật sự không tồi.
Chị ơi, chị có biết ở đây có một truyền thuyết rất hay về sông Ô Thủy không.
Tương truyền rằng, rất lâu trước đây, sông Ô Thủy có màu đen.
Ở khu vực cầu Phong Vũ, tất cả hòn đá cũng đen, có sông Ô Thủy tưới mát đất trời, từng tắc đất từng ngọn cỏ sinh trưởng, nơi này bắt đầu màu mỡ hơn.
Nghe nói sông Ô Thủy có thể trị bách bệnh, chỉ cần uống nước sông, mọi ốm đau bệnh tật đều sẽ biến mất."
Là một nhà văn, Cổ Kỳ rất thích thú khi nghe những truyền thuyết như vậy.
"Về sau, sông Ô Thủy trở nên trong xanh, không còn tác dụng thần kỳ chữa bách bệnh nữa, nhưng vùng đất được sông Ô Thủy tưới mát đã sinh ra nhiều thầy thuốc kiệt xuất.
Họ thay thế sông Ô Thủy cứu sống người bị thương, cho nên người ở nơi này đều rất kính trọng bác sĩ."
Khóe miệng Cổ Kỳ nhếch lên, nhà họ Lạc từ nhiều đời đã hành nghề y, cô nghĩ thầm chàng trai này chẳng lẽ là đang khoe khoang.
Nhưng mà---
"Nhà họ Lạc rất nổi danh trong vùng của tụi em.
Chị đến nhà nhất định sẽ nhìn thấy cờ thưởng đỏ treo đầy trên tường khi bước vào đại sảnh.
Nào là "Bàn tay thần diệu", "Phật sống trên đời", "Y thuật thần thông", thực sự, ngay khi chị vào nhà của họ, dù người có tính khí bướng bỉnh cũng sẽ bị kinh ngạc mà trở nên an phận.
Ngay cả người có tính tình ương ngạnh như anh Lạc, mỗi lần về nhà họ Lạc, cậu ấy sẽ ngay lập tức biến thành thằng nhóc ngoan ngoãn."
"Nhà của họ? Em không phải người nhà họ Lạc?" Cổ Kỳ dừng bước, cảm thấy khó hiểu.