Vậy Thì Hãy Quên Đi


Đúng như dự đoán, vừa mới đến nơi thì đã thấy Giang Tiểu Như chỉ vào mặt của Tư Luân chửi bới.

Còn hắn thì đứng đấy hếch mày chọc cho nhỏ điên lên.

"Tiểu Như!"
"Vân Vân à, cái tên điên này này.

Là hắn cố tình trêu tôi a, tôi không có gây sự trước"
Tư Luân trợn mắt nhìn dáng vẻ mèo nhỏ ngoan ngoãn của Giang Tiểu Như mà hộc máu.

Đầu hắn vẫn còn đau vì chiếc guốc nhỏ ném vào đấy
"Này cô đừng có nói vớ vẩn.

Rõ ràng ông đây vừa vào quán, cô nhìn thấy liền tháo guốc ra ném ông đây còn kêu ông đây gây sự hả?"
"Xin lỗi Tư thiếu, bạn tôi do say rượu nên mới làm như vậy.

Mong anh thông cảm, anh mau đi bệnh viện đi, viện phí tôi sẽ chi trả".

Lăng Vân đau đầu che miệng nhỏ lại rồi nói.

Sự việc lần trước Tư Luân tán tỉnh Giang Tiểu Như cô không biết rõ.

Chỉ nghĩ nhỏ trông tên công tử này ngứa mắt quá nên ném thôi.

"Chi trả viện phí hả, cô định trả như thế nào? Một con nhỏ tầm thường như cô có bán thân cũng không trả nổi cho ông đây nhé".

Tư Luân do ánh sáng mập mờ trong quán bar nên không thể nhìn thấy rõ gương mặt của Lăng Vân.

Lúc này trong mắt cô loé lên tia sát khí nhưng kiềm chế, rút danh thiếp ra đưa về phía Tư Luân:
"Tư thiếu, tôi là Lăng Vân-giám đốc của Thịnh Hoa.

Hiện tại Tư gia nhà anh đang hợp tác với chúng tôi đầu tư vào một khu nghỉ dưỡng cho các nhân vật cấp cao.

Nếu anh còn giữ thái độ như vậy, tôi sẽ rút vốn đầu tư và 'giúp đỡ' cho nhà anh táng gia bại sản.

Tư thiếu có thời gian là 1 phút cân nhắc chuyện này".

Từng câu từng chữ " nhẹ nhàng" được phát ra đấm mạnh vào trung tâm đại não của Tư Luân.

Tổng giám đốc của Thịnh Hoa...cái người vừa mới được chuyển tới liên tục khiến cho công ty thảm hại này tăng giá cổ phiếu.

Phát triển lớn mạnh, trở thành món mồi béo bở trong việc hợp tác của tất cả những công ty không cùng đẳng cấp xung quanh.

Gần đây cha của hắn do may mắn mà mới được một mối làm ăn với Thịnh Hoa, giờ đây hắn lại đắc tội với giám đốc của công ty này.
"Chồng ơi anh ngầu quá".

Giang Tiểu Như lèm bèm tháo nốt chiếc guốc còn lại ném vào đầu Tư Luân rồi ôm đùi Lăng Vân cọ cọ.

Lăng Vân móc viên kẹo giải rượu trong túi bóc ra rồi bóp má của Giang Tiểu Như nhét vào miệng nhỏ, lia ánh mắt sắc lẹm về phía Tư Luân:
"Thời gian cân nhắc đã hết, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép".

Lăng Vân vừa xoay người kéo tay Giang Tiểu Như định rời đi thì Tư Luân quỳ xuống:
"Lăng tổng! Ngàn vạn ngàn lần xin lỗi cô, do tôi mồm miệng tép nhảy.

Xin cô đừng vì cái thứ người không đáng để ý như tôi mà huỷ một mối làm ăn"
"Lời xin lỗi chân thành luôn được tha thứ, Tư thiếu đứng lên đi"
Bạn bè của Tư Luân xung quanh há hốc mồm trợn tròn mắt.

Cái tên Tư Luân kiêu ngạo lúc nào cũng vênh váo giờ đây tự sỉ nhục mình lại còn quỳ xuống xin lỗi người trước mặt kia.

Bất quá cái nhân vật thần bí chỉ trong thời gian ngắn ngủi lột xác cái chi nhánh nhỏ của Thượng Thế ai ngờ được lại là một người phụ nữ chứ.

Tư Luân so với người phụ nữ này chỉ là tôm tép.
"Tiểu Như!".

Phó Dịch Huân vội vội vàng vàng bỏ cuộc họp ở công ty chạy đến.

Ai ngờ đập vào mắt là cảnh này.

Lăng Vân mặt lạnh như tiền nhìn anh:
"Anh đến muộn 5 phút, hết cơ hội rồi"
"A đại nhân đừng mà! Cầu xin em đó trả tiểu Như cho anh.

Anh mách Phong em dành phụ nữ với anh cho coi".

Phó Dịch Huân gào lên.

Không hề quan tâm đến những người xung quanh đã vì hắn mà sốc tâm lý đến mức nào.

Phó Dịch Huân- nhà thiết kế thời trang tầm cấp quốc tế Dihan bây giờ đang trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch cầu xin người phụ nữ kia.
"Anh dám?".

Lăng Vân nhướn mày hỏi.

Phó Dịch Huân lật mặt nhanh hơn lật sách xua tay:
"Không dám không dám, đại nhân à em vĩ đại nhất luôn, xin em trả người yêu cho anh"
Giang Tiểu Như ngẩng mặt lên nhìn Phó Dịch Huân, lèm bèm dơ tay lên chỉ:
"Anh..."
"Tiểu Như ngoan, mau lại đây nào".

Phó Dịch Huân vội tiến đến đỡ nhỏ.

Giang Tiểu Như đẩy hắn ra, lảo đảo gào lên:
"Anh đi ra, chia tay!!!"
Phó Dịch Huân: "...".

Tiếng con tim đổ vỡ.
"Phó Dịch Huân anh làm ăn không có chừng mực, thất hứa với tiểu Như rồi còn muốn đón cô ấy về à?".

Lăng Vân trừng mắt nhìn hắn.

Phó Dịch Huân lại chỉ nhìn Giang Tiểu Như, mắt sáng lên nghĩ ra gì đó:
"Tiểu Như à, em về với anh.

Anh sẽ thiết kế riêng cho em một bộ váy độc nhất vô nhị mà cả thế giới này chỉ mình em có! Được không?"
Cả quán bar "ồ" lên một tiếng to ngưỡng mộ.

Giang Tiểu Như như con lật đật bổ nhào vào lòng hắn rồi quay về phía Lăng Vân lèm bèm:
"Lăng Vân, bà không được mắng đại thần của tôi! Anh ấy đẹp trai đáng yêu thế này cơ mà, lại còn là bạn trai của Giang Tiểu Như tôi đấy.

Bà không được bắt nạt anh ấy! "
Tư Luân: "..."
Khách trong quán: "..."
Phó Dịch Huân: "..."
Lăng Vân mặt đầy hắc tuyến, môi giật giật.

Được.

Hai người được lắm.

Dám ngược cẩu bà đây à
"Phó Dịch Huân anh được lắm, nếu lần sau còn để em thấy tiểu Như say mèm trong quán bar như thế này thì em sẽ cắt phăng cái chân thứ ba của anh đi luôn đấy!".

Lăng Vân đe doạ với sát thương tâm lý cực cao cho Phó Dịch Huân rồi xoay người rời đi.

Hắn sầu não, so với niềm đam mê nhiệt tình dành cho quán bar của Giang Tiểu Như thì điều này là không thể.

Em gái đại nhân đây là đang định bức hắn tới chết sao? Thực sự muốn đem cái chân thứ ba của hắn cắt đi sao?
Mọi người có mặt trong quán bar trầm trồ.

Hôm nay xem được một màn hay chỉ có trong truyền thuyết về Phó thiếu gia rồi.

Chắc chắn phải thường xuyên đến đây ủng hộ Phó thiếu.

Lăng Vân trên đường trở về công ty thì nhận được cuộc gọi của thư ký:
"Giám đốc, là Trịnh tổng gọi tới"
Lăng Vân đỡ trán, còn tên đáng ghét hại nước hại dân này nữa.

Ở gần anh một chút thì an toàn lại giảm đi 10 phần.

"Nối máy"
"Tối có bận gì không?".

Giọng nói trầm ấm của Trịnh Phong ở đầu dây bên kìa truyền tới.

Lăng Vân nhìn lịch trình:
"Trừ lúc 5 giờ chiều có hẹn ăn với một đối tác nước ngoài thì không, anh có chuyện gì không? "
"7 giờ 30 tôi đón em nhé?"
"Đón tôi? Đón đi đâu".

Lăng Vân ngạc nhiên.

Tự dưng lại muốn đón cô sau khi đi làm về à?
"Đến tiệc xã giao của Trịnh gia, công khai quan hệ cho em một danh phận"m Trịnh Phong không nhanh không chậm trả lời.

Lăng Vân bên này đã bị doạ cho run sợ:
"Anh là đang định đẩy tôi vào biển lửa à?"
"Em làm người phụ nữ của tôi thì rất nguy hiểm?".

Trịnh Phong sắc mặc có chút khó coi, hàn khí toả ra khiến Tần Dạ đứng bên cũng phải rùng mình.

Chủ mẫu tương lai à, cầu cô vuốt lông boss a.

Nếu không đám nhân viên ở đây xong đời đấy.
"Không có không có.

Cơ mà sao lúc ở tiệc xã giao của Mạnh gia anh lại chặn những thông tin về tôi?"
"Tin tức bẩn, không đáng để em dính vào".

Trịnh Phong nói một câu đánh thẳng vào tim cô.

Lăng Vân cảm thấy một đàn nai đang chạy tung tăng trong lồng ngực.

Đánh luôn vào đại não của cô rằng anh đang giúp cô mở rộng quan hệ, dễ dàng làm ăn hơn.

Dù gì tiệc xã giao của Trịnh gia hiếm khi được mở.

Được cho là đại tiệc lớn quy tụ vô số các nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh.

Đến đấy chẳng khác nào quẳng cô vào đống vàng chỉ cần tiện tay có thể vơ vài cục.
"Ách...đúng là không đáng.

Thân ái anh đúng là tốt nhất".

Lúc này gương mặt sát khí của Trịnh Phong mới hoà hoãn ra vài phần, đồng thời Tần Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm dơ kí hiệu cho trợ lý của mình ra ngoài báo tin hôm nay bão đã qua.

Tạm thời an toàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui