Vậy Thì Hãy Quên Đi


Vừa xuống khỏi xe bảo mẫu của Phó Dư Hỏa chưa được bao lâu thì một chiếc xe màu đen nữa lái đến, theo sau đó là mấy tên cao to lực lưỡng, chụp bao tải lên đầu cô rồi lôi cô lên xe.

Lăng Vân: "...".

Mẹ kiếp, trong một ngày bị bắt cóc đến hai lần là cái kiểu vận may gì? Một lúc sau khi đến nơi, cuối cùng cũng được bỏ bao tải ra.

Cô cực ghét phải trải qua cái cảm giác bị trùm kín đầu kín cổ như vậy.

Thế giới bao la rộng lớn biết bao vậy mà mấy tên này lại dám che mất tầm nhìn của cô.

"Mấy người là do Diệp Dung, Mạnh Cẩn Vy hay...Mạnh Cẩn Chi phái đến?"
"Mạnh Cẩn Chi là ai cái gì? Cô em ngây thơ quá rồi, bọn anh làm nghề này tuyệt đối không được tiết lộ người đằng sau là người nào.

Đó là quy tắc!".

Tên răng vàng bật cười:
"Mạnh Cẩn Chi là cái người anh vừa đọc từ mồm ra đó.

Xem ra đúng là cô ta rồi".

Lăng Vân nhoẻn miệng cười gật gù, dáng vẻ không có một chút xíu nào gọi là sợ sệt cả.

"Ơ hôm nay bắt được cô em ăn phải gan hùm à? Nhưng mà bọn anh thích! Xem ra đã sớm bị cô em nghe được rồi"m Lăng Vân môi giật giật đầy khinh thường.

Bọn trấn lột, du côn, móc ví tiền cướp giật còn chuyên nghiệp hơn mấy tên này.

Cô chỉ tuỳ tiện nói hai câu thôi mà đã khẳng định luôn được người đứng sau rồi.

Quy tắc cái khỉ gì? Đấy gọi là học vẹt dân chuyên nghiệp để ra vẻ chứ không phải là quy tắc.

Nguyên cả đám ở đây toàn một lũ thiểu não.

"Mấy người các anh làm ăn cũng chuyên nghiệp quá đi, à mà tôi muốn tham khảo vài thứ từ nghề này.

Tôi vốn là ngưỡng mộ những con người không nã...dũng cảm như mấy anh.

Mạo muội hỏi vài câu có được không?".

Lăng Vân cố tình kiếm chủ đề để nói, tay bị buộc ra đằng sau đang được cô khéo léo nới lỏng.

Tên kia nghe vậy cười lớn:
"Hahaha cô em thật thú vị, được! Cứ hỏi đi anh đây sẽ trả lời"
"Không biết mấy anh đã từng nhận vụ nào mà người bị bắt còn tai to mặt lớn gấp đôi so với người thuê các anh chưa vậy? Tôi vô cùng tò mò luôn nha"
"Haha đương nhiên là chưa rồi, có chọn người thuê thì bọn anh cũng phải chọn người lớn hơn chứ".

Lăng Vân cười coi thường.

Đúng là một lũ thiếu não
"Bất quá nhỡ tôi tai to mặt lớn hơn Mạnh Cẩn Chi, còn có thể trả giá gấp 5 lần rồi cho mấy anh làm lại việc này lên cô ta thì mấy anh có làm không?".

Dây trói tuột ra rồi! Lăng Vân quấn nhẹ vài vòng quanh tay mình rồi tiếp tục trò chuyện làm lơ là cảnh giác của bọn chúng.

"Ô nghe được đấy, tuy bọn anh có thể phá vỡ quy tắc nhưng mà để bọn anh 'vui vẻ' với em một tí rồi sẽ thả em ra!".


Hắn nói xong thì hai tên còn lại cười ngạo nghễ tiến về phía cô.

Lăng Vân cầm hai đầu dây thừng ở hai bên tay.

Bật người ngã ra đằng sau cho cái ghế mục gãy vụn rồi bật dậy.

Lao thẳng về phía tên răng vàng vòng dây thừng qua cổ hắn vặn một vòng rồi quật mạnh cả thân hắn xuống đất.

Hai tên còn lại: "...".

Mẹ nó con nhỏ này là quái vật hay gì vậy?
"Để bà đây 'vui vẻ' với mấy người".

Lăng Vân giữ cho đến khi tên răng vàng còn lại hơi thở cuối cùng rồi thả ra.

Cô đứng dậy phủi tay nhìn cái tên bất tỉnh ở dưới chân lẩm nhẩm tính:
"Đáng lẽ ra nên giữ lâu hơn tí nữa thì sẽ được nửa cái mạng"
Hai tên còn lại thấy lão đại của mình bị người phụ nữ nhỏ bé trước mặt quật cho gần tắt thở kia thì xém...ra quần.

Quay đầu chuẩn bị chạy
"Ơ đi đâu, bỏ lão đại của mấy người nằm ở đây thế à? Có khiêng đi không thì bảo?"
"Vâng vâng bà nội của chúng tôi ơi cầu xin cô tha cho nửa cái mạng cẩu này, chúng tôi từ đầu tới cuối chưa đụng đến cô a".

Hai tên kia run rẩy nhích xa cô ra rồi tiến lại đỡ lão đại của chúng dậy.

Ánh mắt Lăng Vân loé lên tia sát khí:
"Lão đại của hai người căn bản cũng chưa có đụng vào tôi nhưng mà...anh! Vừa mới nói là xin tha cho nửa cái mạng, nên suy ra nửa mạng còn lại cho tôi đánh đúng không?"
Hai tên kia nghe xong mà thả bụp lão đại của chúng xuống đất.

Hận không thể vả bay mồm của chính mình đi:
"Bà cố nội của tôi ơi là tôi nói lung tung đó, xin cô tha cho chúng tôi cả cái mạng cẩu này!"
"Hmm...tôi thấy hai người rất thành khẩn, lời xin cũng rất chân thành.

Nên tôi không tha"
"Vâng bà nội là vĩ đại nhất...hơ hả...?".

Hai tên kia vừa kịp nhận thức được mình vừa nghe ra cái gì thì Lăng Vân đã lao đến dần cho chúng một trận và chừa lại cho chúng nửa cái mạng.

Cô lấy điện thoại ra, nắm lấy cổ áo của một tên còn tỉnh nhấc lên:
"Nói, là ai thuê mấy người đến bắt tôi?"
"Là...là Mạnh Cẩn Chi "
"Tên những người liên quan?"
"Chị gái cô ta Mạnh Cẩn Vy và nữ minh tinh Diệp Dung..."
Lăng Vân lưu ghi âm xong thì đứng dậy phủi quần áo đạp cửa nhà kho đi ra ngoài.

Ha thoải mái thật.

Lâu lắm rồi cô không được đánh người từ sau khi gặp tên Mục đồng nát lượm ve chai kia ở Macao.

Vừa vặn chiếc Ferarri màu bạc quen thuộc của Trịnh Phong đỗ trước mặt cô, đằng sau là xe của đoàn vệ tinh Trịnh gia.

Trịnh Phong hạ kính xe xuống nhìn cô:
"Đường hơi đông nên đến muộn, em không bị thương chứ?"
Tần Dạ, Phó Dịch Huân, Tử Đông và đám hộ vệ tinh anh vừa xuống xe: "..."
"A anh...sao lại đến đây? Không, không có bị thương nhưng mà...".


Chờ Trịnh Phong mở cửa bước xuống xe cô liền lao vào trong lồng ngực anh thút thít:
"Doạ em sợ chết khiếp luôn rồi hức...!thân ái của em anh biết không? Mấy tên cao to đáng sợ kia uống rượu say rồi lao vào đánh nhau.

Cảnh tàn bạo máu me này có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng em đó, mau mau an ủi tâm hồn người ta đi"
Tần Dạ vừa xem video từ camera trong nhà kho: "..."
Tử Đông sợ hãi đang định xem xem cô có bị xước xát gì không: "..."
"Đệt...cái đệt...".

Phó Dịch Huân đang không thể nào tin nổi cảnh trước mắt mình, con nhỏ này đang bán manh trước mặt Trịnh Phong làm nũng với hắn sao?
"Ừm, an ủi em.

Mệt rồi thì nghỉ ngơi, hôm nay không cần đến bữa tiệc xã giao nữa".

Trịnh Phong vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô rồi xoa đầu, dáng vẻ tảng băng nghìn năm như được tan ra khi đứng trước sự ấm áp của cô.vLăng Vân nghe xong thì đứng thẳng người vặn vai cười hào hứng:
"Đâu có đâu em không mệt mà, em chơi rất vui nha...!ách...".

Lăng Vân nói xong thì nhận thức được câu nói của mình có chút sai sai, liền thu mình rụt lại chui vào lòng Trịnh Phong:
"Hức...em sợ lắm nhưng không có mệt tí nào mà"
Phó Dịch Huân cay mắt bởi cảnh trước mắt, đúng là chọc mù mắt chó của bàn dân thiên hạ rồi.

Đây là cái chừng mực của Lăng Vân mà Trịnh Phong bảo sao? Hắn biết Lăng Vân thân thủ không kém nhưng mà toàn bộ video ở camera trong nhà kho hắn đã xem, ba tên bắt cóc kia ít nhất cũng phải to hơn cô gấp mấy lần mà cái sức mạnh của Lăng Vân...
"Cái đệch mịa nó...! Lăng Vân đồ dối trá cô dám lừa anh hả? Sợ cái rắm gì chứ chính mắt anh đây thấy cô dập nát bét lũ kia bằng một ngón tay.

Cái gì mà chuyện của Trịnh Phong không liên quan đến em, cái gì mà tuyệt giao nếu anh giúp đỡ hắn? Mẹ nó hai người đã nối lại tình xưa từ sớm rồi chứ gì!".

Phó Dịch Huân gào lên như mấy bà cô phá làng phá xóm.

Tần Dạ cùng Tử Đông hai bên giữ hai tay hắn lại:
"Phó tổng bình tĩnh đi! Chuyện của Lăng Vân tiểu thư có mình anh không nhận ra thôi chứ chúng tôi nhìn ra hết mà"
"Cái đệt! Vì cái quái gì mà hai người nhìn ra còn ông đây không nhìn ra hả?".

Phó Dịch Huân gào lên, bỗng dưng sống lưng hắn dựng thẳng đứng, một luồng khí lạnh xuyên dọc từ sống lưng hắn lên tới não, hắn bật một ngón tay cả lên hướng về phía Lăng Vân và Trịnh Phong
"Bạn hiền, Lăng Vân là một đứa em gái tài giỏi, hiền lành, xinh đẹp ưu tú nhất của cuộc đời tao đấy.

Tao yên tâm giao cô ấy cho mày chăm sóc, hai người là trai tài gái sắc, chúc trăm năm tâm đầu ý hợp"
Tần Dạ: "..."
Tử Đông: "...".

Phó thiếu gia cần một buổi khám tại khoa thần kinh gấp
Lăng Vân: "...".

Đồ thần kinh!
Lúc này Trịnh Phong mới thu lại hàn khí đưa Lăng Vân lên xe.

Tần Dạ quay sang nói với Phó Dịch Huân và Tử Đông:
"Phó thiếu, Tử Đông.

Tôi phải đi giải quyết chút chuyện boss giao, hai người chịu khó đi chung xe với boss nhé"
Tử Đông im lặng yên phận làm lái xe.

Phó Dịch Huân đương nhiên không chấp nhận:

"Đệch...ông đây có chết cũng không đi chung xe với tên ác ma đó đâu.

Thêm nữ quỷ Lăng Vân nữa là một tổ hợp quái vật.

Chui vào trong đấy khác gì đi xe xuống Âm ti Địa ngục hả?"
Tần Dạ: "...".

Vị thiếu gia này đúng là luôn có suy nghĩ không giống người bình thường.
"Dạ, tôi đi trước đây!".

Tử Đông yên phận thay Tần Dạ đưa boss và Lăng Vân về.

Phó Dịch Huân bật một ngón cả dơ lên:
"Tiểu Đông Đông chú đúng là hảo hán, có gì anh sẽ đốt mấy tỷ xuống cho chú sống thật sung sướng!"
Tử Đông: "...".

Suy nghĩ giống Tần Dạ.

Sau khi Tử Đông lái xe đi thì Phó Dịch Huân ngay lập tức bám lấy tay Tần Dạ:
"Tiểu Dạ à, chú cho anh đi làm nhiệm vụ với"
"Phó thiếu gia về nhà đi".

Tần Dạ không thay đổi sắc mặt nói.

Phó Dịch Huân trề môi:
"Dăm ba cái bọn tép riu, chú để anh đi cùng không phải dễ xử lý hơn à? Anh giúp chú một tay.

Cái đám hắc cẩu đấy không phải đứa nào cũng không biết Phó Dịch Huân anh đây chứ"
Tần Dạ cảm thấy nói chuyện với vị thiếu gia này chỉ có tốn thời gian mà không có kết quả gì.

Đành xoay người đi thẳng, mặc kệ người phía sau đang đuổi theo gọi tên.

__________________________________________
Tử Đông cố gắng tập trung hết sức có thể dồn tâm tư của mình vào cái vô lăng và đường đi phía trước.

Hắn là bác sĩ tư nhân của Trịnh gia, lại phạm sai lầm nên bị Trịnh Phong phạt ra nước ngoài nhiều năm nhưng trước giờ chưa từng thấy nữ nhân nào giống cô gái ở phía sau, khủng bố như vậy.

Cô muốn mạnh thì mạnh, muốn yếu liền yếu.
"Anh không phải là nhìn thấy ở video rồi chứ?".

Lăng Vân rụt rè nhìn anh.

Trịnh Phong mặt vô cùng bình thản, tay nghịch nghịch lọn tóc của cô:
"Ừm, thân thủ không tệ"
Lăng Vân không biết nói gì hơn.

Lúc cô đi Macao công tác gặp tên Mục đồng nát lượm ve chai, thân thể vô cùng yếu ớt.

Căn bản sau nhiều ngày đi lượm ve chai với hắn thì mới biết tên này là quái vật.

Liền xoè ra một chút tiền xin hắn dạy cho vài chiêu.

Ai ngờ hắn nói cô có thiên phú, nhiệt tình dạy bảo đến nơi đến trốn.

Sau đấy kéo cô đi gây sự với một đám khủng bố và thả cô ở đó rồi bỏ chạy.

Từ lúc đó cô mới biết mình tự được dạy thành cao thủ nha! Cơ mà sau khi hắn thả cô lại thì liền mất hút, Lăng Vân cũng kết thúc đợt công tác trở về nhà.
"Đang nghĩ gì đấy?".

Trịnh Phong lên tiếng phá tan suy nghĩ của cô.

Lăng Vân lắc đầu:
"Không có, chỉ thắc mắc anh không tò mò tại sao thân thủ em lại tốt như thế à?"
"Người phụ nữ của tôi văn võ song toàn, em như thế cũng không có gì lạ".


Trịnh Phong bình thản đáp.

Lăng Vân gật gù cảm thấy hợp lý, chỉ có điều tim lại trượt mất một nhịp thôi.

Muốn làm người phụ nữ của Trịnh Phong, chắc chắn là phải văn võ song toàn.

Thế lực của Trịnh gia không chỉ có ở ngoài sáng mà sâu trong bóng tối cũng tồn tại thế lực ngầm của anh.

Bất quá năm đó ở bên anh cô chỉ là một đứa kém cỏi nên mới bị mọi người xung quanh coi thường như vậy.

Trịnh Phong lại một lần nữa đánh tan suy nghĩ của Lăng Vân, nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào mắt cô nói:
"Không sao.

Trước đây cũng tốt, bây giờ cũng tốt.

Miễn là em, tôi đều thích"
Mịa nó cái đồ đẹp trai này! Anh đang tính quyến rũ tôi đấy à? Lăng Vân nghiến răng đẩy anh ra.

Không được đầu hàng trước sắc đẹp.

Không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Nhưng mà còn tường thành cái rắm gì nữa, sập từ lần đầu tiên gặp lại anh rồi! Thế này thì kế hoạch ra tay tàn nhẫn của cô làm sao triển khai đây?
Tử Đông ngồi đằng trước: "...".

Ông chủ có phải quên tôi rồi hay không? Bỗng dưng cảm thấy lời uy hiếp của Phó Dịch Huân có chút đúng.
__________________________________________
Phó Dịch Huân ở bên kia thành công leo lên xe của Tần Dạ đi làm nhiệm vụ Trịnh Phong giao cho cười ha hả:
"Há há há chú tin không tiểu Dạ, bây giờ thằng Tử Đông thảm rồi.

Anh cá với chú luôn nó sẽ không dám ăn gì trong một tuần vì nghẹn thức ăn cho chó thậm chí với cái tính yên phận của nó thì còn có thể bị bội thực nha"
Tần Dạ: "...".

Phó thiếu đang nói về người đã cứu mạng mình như vậy sao? Gã đoán năm đó Tử Đông phẫu thuật cho hắn để lại di chứng khiến cho nên đầu óc của Phó Dịch Huân bây giờ không được giống người bình thường.
"Ây, nhiệm vụ này làm ít nhất cũng phải xong trước khi bữa tiệc bắt đầu chứ nhỉ? Lâu rồi chưa đánh ai nên anh đây ngứa ngáy chân tay lắm rồi"
"Phó thiếu, là nhiệm vụ cấp SS".

Tần Dạ nghiêm nghị nói.

Phó Dịch Huân bày ra dáng vẻ lười biếng, ngáp dài một cái rồi nói:
"Có hai chữ S mà muốn doạ anh đây? 10 chữ nữa cũng chả sợ nhé"
Tần Dạ đang suy nghĩ xem có nên đánh ngất Phó Dịch Huân rồi trói lại tống hắn vào cốp xe hay không thì thấy Phó Dịch Huân mở miệng, dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc không cợt nhả như ban đầu:
"Bọn hắc cẩu này, phải diệt toàn bộ thế lực của chúng trong cùng một lúc.

Khi chú nhận nhiệm vụ này không suy nghĩ đến tính mạng mình có thể gặp nguy hiểm à?"
"Boss đã tín nhiệm giao cho tôi như vậy, chắc chắn tôi sẽ phải hoàn thành.

Bọn chúng không phải cứ một hai ngày lại gây khó dễ cho chúng ta thì không có chuyện gì mà phải ra tay diệt trừ cả".

Tần Dạ nói chắc nịch.

Hơn nữa bây giờ có Phó Dịch Huân đi cùng, đám hắc cẩu đối với hắn cũng có chút dè chừng nên gã sẽ dễ dàng ra tay hơn.

Không nghĩ Phó Dịch Huân lại nghiêm túc với nhiệm vụ này như vậy.

"Đừng lo, có thêm một boss đẹp trai siêu cấp vô địch tài giỏi đi cùng chú em đây thì không cần phải nghĩ nhiều.

Bất quá anh cho người đổ dầu quanh trụ sở chúng nó, vây chặn ở ngoài rồi đốt là được mà, không có gì mà phải suy nghĩ phức tạp làm gì cả"
Tần Dạ: "...".

Gã vẫn là nên dẹp cái ý nghĩ Phó Dịch Huân nghiêm túc đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận