Vậy Thì Hãy Quên Đi


Lăng Vân trở về nhà thì vẫn chưa thấy Giang Tiểu Như về, cô có chút lo lắng nhưng nhớ ra nhỏ đi cùng Phó Dịch Huân nên yên tâm hơn một chút.

Đành ôm trái tim đang quặn thắt nằm trên giường mất ngủ cả đêm.

Gần 3 giờ sáng, nghe thấy tiếng có người về.

Lăng Vân vội chạy xuống lầu thì thấy Giang Tiểu Như say mèm đá guốc đi vào nhà, bộ dạng có chút thê thảm.

Nhỏ bắt đầu lèm bèm:
"Vân Vân à, tôi nói cho bà nghe, đàn ông trên cái thế giới này á, số người chung thuỷ chỉ có 10% mà thôi.

Mà 10% đàn ông ấy á, đều ở trong đống tiểu thuyết ngôn tình hết rồi, có mơ tôi cũng không kiếm được một người.

90% còn lại là đàn ông đào hoa lăng nhăng, bà đây đành miễn cưỡng chơi đùa một chút"
Lăng Vân đỡ nhỏ lên giường:
"Lại nói vớ vẩn gì đấy.

Hôm nay không phải bà đi chơi với Phó Dịch Huân à? Sao anh ấy lại để bà say mèm thế này xong còn một thân một mình về nhà nữa"
"Ha! Anh ta được mỹ nữ vây quanh rồi, lấy đâu ra thời gian mà để ý đến một người như tôi cơ chứ".

Giang Tiêu Như vừa nói vừa cười ha hả, bộ dạng như người bị điên vậy.
"Trước tiên đi tắm rửa đi, mai tôi sẽ hỏi tội Phó Dịch Huân.

Dám làm tiểu Như của tôi tổn thương thì tôi đem cái chân thứ ba của hắn cắt bỏ"
Giang Tiêu Như nghe xong bật cười càng lớn rồi khom người nôn thốc nôn tháo xuống đất.

May mà nhỏ còn ý thức biết tránh giường ra, nếu không hôm nay hai người các cô nằm dưới đất.

Lăng Vân đưa Giang Tiểu Như vào phòng tắm xong liền dọn dẹp và nhắn một cái tin cho Phó Dịch Huân:
[ Ngày mai 9 giờ 56 ở Viberas, bàn số 5.

Không đến chúng ta liền tuyệt giao! ]
Cô nhắn gửi xong vẫn còn không yên tâm nhắn thêm một câu nữa.
[ Em trả tiền ]
Ngay lập tức tin nhắn hồi đáp của Phó Dịch Huân hiện lên:
[ Ok em gái yêu:3 ]
Lăng Vân trước cái tốc độ rep tin nhắn của Phó Dịch Huân chỉ biết đỡ trán cạn lời chứ không thể nói gì thêm.

_________________________________________
Lăng Vân với Giang Tiểu Như sáng ra đã cãi nhau một trận:
"Bà không được đi gặp anh ấy.

Không được hỏi!"
"Tôi nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, bà đừng có hòng cản được tôi!"
"Không chịu đâu, đừng có mắng Dihan của tôi mà!"
"Hôm nay cấm túc không được ra ngoài, hở tí là đi bar.

Dù gì bà cũng là đại tiểu thư cao quý của Giang gia, thân thể như lá ngọc cành vàng.


Phải ra dáng và giữ gìn một chút chứ"
"Hức...biết rồi...".

Giang Tiểu Như ấm ức đi về phòng leo lên giường nằm.
_________________________________________
Lăng Vân ngồi chờ hơn 15 phút mới thấy Phó Dịch Huân hí hửng từ ngoài đi vào, cô lườm hắn:
"Anh trễ 17 phút 36 giây, hôm nay em không trả tiền nữa"
"Ơ ơ anh bị Trịnh Phong gọi hồn đến công ty hắn nên mới đến trễ đấy chứ anh có muốn đến trễ đâu"
Lăng Vân híp mắt nhìn hắn đầy cảm nghi ngờ rồi nhắn tin cho Trịnh Phong:
[ Vừa nãy Phó Dịch Huân có ở công ty của anh không? ]
Rất nhanh sau đó Trịnh Phong trả lời lại:
[ Không có ]
[ Được rồi, cảm ơn ]
Cô gõ gõ cái điện thoại xuống bàn:
"Thành thật khai báo thì sẽ được khoan hồng".

Phó Dịch Huân nhìn điện thoại cô, khóe môi giật giật.

Trịnh Phong đổ tội lên đầu hắn cái danh là gián điệp của ông nội, bây giờ hại hắn bị em gái bảo bối không còn tin tưởng nữa.

Thù này hắn lại không trả được, ở đây không ai dại dột mà chọc vào Trịnh Phong.
"Anh...anh vừa đi gặp Mạnh Cẩn Chi bàn công việc"
Lăng Vân nhếch mép cười:
"Mạnh Cẩn Chi? Anh có vẻ thích cô ta nhỉ"
"Đám đàn ông ở cái đất nước này ai chả thích cô ta, cơ mà cô ta not my style".

Phó Dịch Huân đưa rượu lên uống.
"Hôm qua anh với tiểu Như đi chơi với nhau?"
"Không có, hôm qua vô tình gặp cô ấy ở Devils với cả xét theo cái trường hợp hôm trước thì không an toàn nên anh hi sinh công việc ở lại ngồi tán ngẫu bảo vệ cho cô ấy đó".

Phó Dịch Huân ra vẻ tự hào vì sự ga lăng của mình.

"Hôm qua anh để cô ấy về nhà một mình trong khi say mèm?".

Lăng Vân nhíu mày, xắt một miếng bò bít tết ăn.

"Đâu có, hôm qua anh đưa cô ấy về mà.

Định dìu cô ấy vào nhà nhưng lại bị cự tuyệt, thái độ đối với anh cũng có chút lạnh nhạt và muốn giữ khoảng cách.

Chắc là do say rượu"
Lăng Vân suy nghĩ một hồi rồi đem mấy câu Giang Tiểu Như lèm bèm ra nói với Phó Dịch Huân:
"Đấy, anh nghĩ lại xem rốt cuộc hôm qua anh có làm gì không mà tiểu Như lại nói như vậy?"
Phó Dịch Huân cười thích thú:
"Ha ha đáng yêu thật, anh nói cô ấy đang ghen liệu có hợp lý không nhỉ?"
"Hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì".


Lăng Vân nhíu này nhìn hắn.

"Thì em cũng biết mà, anh trai em là người đẹp trai siêu cấp vô địch.

Nên là các mỹ nữ theo đuổi hơi nhiều.

Nhưng mà anh đang tự cấm dục nên chả ai có thể làm anh hứng thú ngoài...cô bạn nhỏ của em cả"
"Ý anh là hôm qua mấy cái cô đại minh tinh nữ minh tinh xinh đẹp lại tiếp cận dụ dỗ anh trước mặt tiểu Như"
"Nhưng đều bị anh cự tuyệt!".

Phó Dịch Huân gật gù hài lòng vì cô đã hiểu chuyện.

"Hừ, tạm tha cho anh lần này đấy.

Nhưng mà anh đối với Tiểu Như nhà em một câu hứng thú hai câu cũng là hứng thú, rốt cuộc là như thế nào?"
"Để thời gian tạo ra câu trả lời cho tấm lòng của anh đi".

Phó Dịch Huân làm một nụ hôn gió rồi gọi phục vụ đến trả tiền.

Lăng Vân lo tra hỏi cho Giang Tiểu Như mà quên luôn việc hỏi Phó Dịch Huân tại sao hắn lại dám nói với ông nội khi chưa có sự cho phép của cô.
"Này, anh có cách gì ngăn Trịnh Phong lại để anh ta không thu mua công ty của em không? Như vậy thì em có thể thoát khỏi tầm tay của anh ta rồi".

Lăng Vân được Phó Dịch Huân đưa đi dạo vào vòng bằng con Porsche của hắn.
"Em nghĩ anh là thần thánh à? Đến bố anh cũng không làm được chứ nói gì là anh".

Phó Dịch Huân đáp lại Trịnh Vân, ánh mắt nhìn cô như nhìn một người ngốc nghếch.
"Nghĩ đến việc Trịnh Phong là boss lớn em thực sự muốn nghỉ việc luôn, không biết sau này sẽ phải sống như thế nào".

Lăng Vân bất lực rồi quay qua nhìn Phó Dịch Huân:
"Anh này, hay là em qua chỗ anh làm nhé?"
"ANH KHÔNG NHẬN CÔ LÀM NHÂN VIÊN ĐÂU!!!".

Phó Dịch Huân tự dưng phanh gấp rồi gào lên.

Lăng Vân suýt chút nữa đập đầu vào kính xe:
"Phó Dịch Huân anh tự dưng lên cơn thần kinh gì thế hả?!"
"Có chết cũng không nhận nhé.

Chuyên ngành của em không liên quan gì đến thời trang...nói chung là em mà vào công ty anh là anh mất chỗ làm-mất chức giám đốc-mất nơi làm ăn tóm lại là không được!".

Phó Dịch Huân làm như sắp đến ngày tận thế tóm lấy vai Lăng Vân lắc mạnh mấy lần.
"Em biết rồi biết rồi, nhưng tại sao lại như thế?".

Lăng Vân bị lắc cho choáng váng hết cả đầu óc.
"Thì...Phong sẽ thu mua công ty của anh mất nên anh sợ"

"Anh nói vớ vẩn gì thế, chẳng nhẽ em đi làm ở công ty nào thì Trịnh Phong sẽ thu mua công ty đó à?"
"Đúng rồi".

Phó Dịch Huân mặt tỉnh bơ gật đầu
"Tại sao anh ta cứ dồn ép em vào đường cùng thế nhỉ?".

Lăng Vân cười ảo não đỡ trán, cô thực sự không hiểu nổi Trịnh Phong tại sao lại phải làm như vậy.

Phó Dịch Huân trầm mặc một hồi lâu, chuyện năm đó xảy ra giữa Lăng Vân và Trịnh Phong hắn đương nhiên là biết rõ.

Nhưng lại không có quyền can thiệp vào:
"Vân Vân này, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Em có định gạt bỏ nó đi hoàn toàn rồi sống một cuộc sống mới không?"
"Có chứ, em đã và đang làm việc đó đây"
"Vậy em có từng một lần nghĩ đến việc tha thứ cho Phong không?"
"..."
"Anh biết là em không muốn trả lời câu hỏi này cũng như là muốn tránh né chuyện này đi nhưng em nên đối diện với nó.

Có thể em nghĩ việc này đối với em rất khó khăn nhưng mà đối với Trịnh Phong...nó cũng không dễ dàng gì.

Em còn tình cảm với cậu ta hay không tự bản thân em biết, đừng tự dằn vặt chính mình nữa".

Lăng Vân càng nghe càng thấy Phó Dịch Huân nói không sai, cô đang tự làm khó chính bản thân mình.
"Anh...có biết năm đó lễ mừng thọ của ông nội, ai hại em làm ô nhục Trịnh gia không?"
"Mạng lưới của Trịnh gia không hề tầm thường nhưng mà...không tra ra được là ai làm".

Phó Dịch Huân lắc đầu bất lực, đến cả hắn bây giờ vẫn còn giúp được gì cho Lăng Vân.

Thời gian qua cô đã phải chịu đựng bao nhiêu tai tiếng mà bắt buộc bản thân phải thay đổi đến mức này.
"Là Mạnh Cẩn Chi và cô chị gái sinh đôi của cô ta Mạnh Cẩn Vy đó".

Lăng Vân nhàn nhạt đáp, cái chất giọng bình thản mà hờ hững của cô khiến tóc gáy của Phó Dịch Huân dựng hết cả lên.
"Em...em nói thật chứ? Mạnh Cẩn Vy bây giờ không phải là đang làm thư ký cho Trịnh Phong sao?"
"Thế mới nói cô ta tài giỏi".

Lăng Vân nhún vai rồi nói tiếp
"Anh không thấy đợt đấu thầu của Phó gia với Trịnh gia cô ta thành công đem khoản đầu tư về cho Trịnh gia hoàn hảo không chút sai sót có vấn đề sao?"
Phó Dịch Huân nghĩ lại thì thấy có vấn đề thật, nhưng cái hắn ta đang quan tâm bây giờ là em gái trước mặt hắn từ bao giờ đã rõ ràng sự việc như trở bàn tay.

Có cảm giác...rất giống Trịnh Phong.
"...đúng là có tướng phu thê"
"Anh nói vớ vẩn cái gì thế?".

Lăng Vân chau mày nhìn hắn
"Không có gì, mà em làm sao biết được chuyện này?".

Phó Dịch Huân có chút sửng sốt
"Ừm...thì chuyện kể ra cũng khá là dài.

Ban đầu công ty của bọn em cũng cạnh tranh với công ty của anh và Trịnh Phong, nhưng mà chưa kịp làm gì thì đã bị người ta dở thủ đoạn rồi coi như không tồn tại.

Mà lần này chủ thầu là Cố Vũ Binh, em lại trùng hợp quen con gái của Cố phu nhân, cô ấy là bạn của Tiểu Như.

Nghe nói con cô ấy bị bắt cóc rồi mất tích mà theo như em nhớ, ở cô nhi viện em hay quyên góp có một thằng bé cực kì giống chồng của Cố tiểu thư.


Cho nên bày tỏ ý muốn mời cô ấy đến cô nhi viện một chuyến.

Ai ngờ thằng bé là con ruột của cô ấy thật.

Xong sau đấy em cho người điều tra, thấy Mạnh Cẩn Vy thường xuyên qua lại ở khách sạn Cố gia, liền đưa chút tiền cho một nhân viên ở đó quay lại đoạn video Mạnh Cẩn Vy đi tới đó.

Ai ngờ hiệu suất làm việc của người ta lại quá tốt đi, vượt giới hạn em nhờ vả.

Quay lại được cả cảnh Mạnh Cẩn Vy leo lên giường với Cố Vũ Binh rồi đưa cho em, sau đó thế nào thì anh tự đoán đi"
Phó Dịch Huân mặt biến sắc, toàn thân lạnh ngắt.

Lăng Vân bây giờ ở trước mặt anh so với Lăng Vân yếu đuối dịu dàng 5 năm trước thay đổi một cách thật đáng sợ!
"Lăng Vân à...".

Hắn run rẩy
"Sao vậy?".

Lăng Vân nhíu mày
"Em...thật đáng sợ"
"Em làm gì anh à?"
Phó Dịch Huân lắc đầu quay mặt đi, mặc dù điều hoà trong ô tô phả ra mát rượi nhưng mồ hôi của hắn thì cứ chảy như suối, nuốt nước bọt đánh ực một cái:
"...vậy bây giờ em định làm gì tiếp..."
"Thì...đưa video cho Cố phu nhân, thế thôi"
Phó Dịch Huân cảm giác bây giờ Lăng Vân so với Trịnh Phong còn đáng sợ hơn, nhưng cái gương mặt xinh đẹp không tì vết của cô lại tỉnh bơ như không làm gì to tát.
"Khụ khụ...em làm vậy là ra một đòn lớn rồi đấy.

Như một mũi tên trúng nhiều đích"
"Em chẳng qua đã hứa là sẽ đấu thầu thành công vụ này nên mới phải sử dụng chút thủ đoạn, còn không em chẳng quan tâm giành giật với Trịnh gia và Phó gia nhà anh đâu"
"Ầy, nhân vật tai to mặt lớn nào lại khiến Lăng tiểu thư đây phải dở thủ đoạn để thực hiện lời hứa vậy?".

Phó Dịch Huân cười cười khởi động xe
"Đương nhiên là hai vị giám đốc của công ty em rồi".

Lăng Vân tỉnh bơ đáp.
"Thế cơ à?".

Phó Dịch Huân trề môi ra vẻ không tin
"Người ta là boss còn em chỉ là nhân viên, em phải nghe theo cấp trên chứ"
Phó Dịch Huân nghe xong thì gật gù:
"Hừm...giờ thì anh đã hiểu tại sao Phong lại muốn thu mua công ty của em rồi"
"Ý anh là gì?"
"Phong thu mua công ty của em thì em sẽ thành nhân viên trong quyền kiểm soát của hắn chứ còn gì nữa"
"Em không thể hiểu nổi anh ta nhưng mà chiêu lần này em ra chắc chắc sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Trịnh Thế, Trịnh Phong sẽ không để em làm nhân viên của anh ta đâu".

Lăng Vân biết rõ lần này nếu cô đưa video cho Cố phu nhân để vạch mặt Mạnh Cẩn Vy thì Trịnh Thế sẽ bị ảnh hưởng.
"Em lo làm gì, Phong chắc chắn sẽ không vì cái này mà buông tha cho em đâu.

Có khi còn tìm gặp em cảm ơn vì đã giúp hắn đuổi cô thư ký lúc nào cũng ưỡn cái bộ phận khủng bố kia ra trước mặt hắn cơ".

Phó Dịch Huân làm bộ ưỡn ngực ra rồi lắc lắc vài cái.

Lăng Vân phì cười vỗ vào vai anh:
"Bớt nói nhảm, mau đưa em về nhà đi"
"Rõ thưa Lăng tổng!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận