Lần thứ ba Phó Hoa gặp Phó Diễm.
Phó Hoa xin nghỉ hai ngày, hai ngày đều đi dạo phố, mua được rất nhiều quần áo.
Đến ngày thứ ba, Phó Hoa đi làm lại, tất cả mọi thứ vẫn bình thường, không ai nhìn ra cô thất tình, cô cũng không bày vẻ yếu ớt đáng thương ra trước mặt ai để người ta an ủi.
Bởi vì cô xin nghỉ hai ngày nên có rất nhiều việc được giao xuống chưa hoàn thành, cũng không có ai làm giúp cô, vì thế nên buổi sáng đầu tiên sau khi xin nghỉ phép cô vẫn ngồi sửa dự án.
Ngồi sửa đến giữa trưa vẫn không được duyệt.
Đồng nghiệp đều đã đi ăn cơm, cô chỉ có thể lựa chọn gọi cơm hộp.
Sau khi đặt một suất mì thịt bò, cô lại tiếp tục gõ phím sửa dự án.
Không biết đã qua bao lâu, bụng Phó Hoa đã đói đến phát ra tiếng nhưng cơm hộp vẫn chưa tới.
Lúc cô đang chuẩn bị gọi điện thoại thúc giục thì chuông điện thoại vang lên, cô bấm nghe, "Xin chào Phó tiểu thư, cơm hộp của cô tới rồi, tôi đang chờ ở dưới tầng, cô xuống lấy đi."
"Được." Phó Hoa tắt điện thoại, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết còn đang rơi, trên mặt đất đã có một lớp tuyết mỏng, trên cành cây cũng đọng lại một lớp tuyết màu trắng, cô cầm lấy chiếc ô bước ra khỏi phòng.
Lúc Phó Hoa đi ra đến ngoài toà nhà, cô nhìn thấy một anh trai giao cơm hộp đang đứng đó, bị lạnh đến mặt mũi đỏ bừng, cũng không mặc áo mưa, đang cúi đầu nhìn xuống chân, cô bước qua phía đó.
Phó Diễm lấy điện thoại từ trong túi áo ra, vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại để kiểm tra xem địa điểm tiếp theo là ở đâu.
"Tôi lấy một suất cơm hộp." Phó Hoa thấy anh trai giao cơm hộp không nhìn cô, cô tiến lại gần nghiêng ô về phía anh ta, nói.
Phó Diễm đột nhiên cảm nhận được tuyết không còn rơi trên người mình, ngẩng lên nhìn người đang đứng trước mặt mình, vẫn là gương mặt cực kì quen thuộc, anh cười, "Cảm ơn, cho tôi xin tên và số điện thoại của cô."
Đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, mặc dù từ lần đầu tiên gặp Phó Diễm đã nhớ kỹ tên cô, nhưng anh vẫn hỏi lại một lần nữa.
"Phó Hoa, 135********".
Phó Hoa hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Phó Diễm, cô cười nói.
Sau khi đọc xong số điện thoại của mình, cô xin lỗi một lần nữa: "Xin lỗi nhé! Ngày hôm ấy lỡ đụng vào anh."
"Không sao, cô xem xe giao cơm của tôi cũng không bị sao.
Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước đây." Phó Diễm đã tìm được cơm hộp, đưa cho cô rồi nói.
Phó Hoa một tay cầm ô che cho anh, một tay nhận túi cơm hộp, liếc mắt một cái, đúng là có vấn đề, "Haha, thật sự có vấn đề.
Tôi đặt mì thịt bò anh lại giao cho tôi súp thịt bò."
Phó Diễm nhận hộp cơm từ trong tay cô, nhìn thoáng qua đơn giao hàng, phát hiện ra trong đơn đặt hàng đúng là viết mì thịt bò, nhưng trong tay anh lại là súp thịt bò, anh hơi xấu hổ giải thích: "Thật xin lỗi, tôi giao nhầm rồi, do thời tiết hơi xấu nên lúc nhận đồ tôi cũng không kiểm tra lại."
"Không sao đâu, dù sao tôi cũng không đói lắm." Bụng Phó Hoa đột nhiên kêu lên, cô thật sự rất đói đấy, nhưng lần trước đụng phải anh, anh cũng không cần bồi thường, nên lần này cô cũng không tiện nói thêm gì.
Nghe được tiếng kêu từ bụng cô thì hơi sửng sốt, anh nhìn thoáng qua toà nhà đằng sau cô, nói: "Hay là cô đề nghị hoàn tiền đi?"
Phó Hoa vội vàng xua tay nói: "Không cần đâu, không cần đâu.
Anh đi giao tiếp đi, cẩn thận đừng có giao sai nữa, nếu sai một lần nữa chưa chắc đã gặp một cô gái tốt bụng như tôi đâu."
Phó Diễm mỉm cười gật đầu, sau đó rời đi.
- Hết chương 3 -.