Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Phó Vọng Niên gió xuân đầy mặt cùng Thanh Dao tay nắm tay đi qua đường lớn người tới lui, xúc cảm trên tay ấm áp trơn mềm như thế.

Hai người nắm tay này, một người đoan chính cương nghị, một người thanh nhã xinh đẹp liền cũng hấp dẫn ánh mắt không ít người.

Nhất là mấy nam nhân qua đường kia còn sẽ dừng ánh mắt lại trên người Thanh Dao rất lâu, Thanh Dao không chú ý đến mấy cái này, lại là bị mấy quầy hàng trên đường hấp dẫn ánh mắt.

Phó Vọng Niên thì hung hăng trừng mấy nam nhân luôn nhìn chằm chằm Thanh Dao, sao hắn cảm thấy dạo này rất nhiều nam nhân đều nhìn Thanh Dao nhà hắn!

Phó Vọng Niên tất nhiên không biết Thanh Dao vốn chính là một á nam đoan trang nhã nhặn, á nam như vậy thường sẽ rất được hoan nghênh.

Lúc ở trấn Hoa Dương, mọi người đều là người quen nhìn nhiều liền cũng quen, thêm lúc đó Thanh Dao đều là vẻ mặt lãnh đạm, liền cũng không quá nhiều người chú ý.

Mà nay vẻ mặt này của Thanh Dao là được hắn thương yêu ra, lãnh đạm ngày xưa dần dần cởi bỏ, theo đến là thần thái.

Y hiện tại chính là một á nam đã thành hôn đoan trang nền nã, tao nhã, đôi mắt phượng thỉnh thoảng lộ ra e thẹn liền làm mấy nam nhân này thất thần, cũng khó trách họ sẽ nhìn Thanh Dao.

Thanh Dao thay đổi Phó Vọng Niên tất nhiên là biết, chỉ là chưa từng nghĩ thay đổi này của Thanh Dao lại dẫn đến đống ong mật.

Nhìn mấy nam nhân kia, trong lòng Phó Vọng Niên liền nghĩ thầm: Về sau ra cửa hắn vẫn là phải tùy thời theo bên người Thanh Dao mới được.

Lại quét nhìn một lượt xung quanh, sau đó liền nhìn Thanh Dao, dịu giọng hỏi: "Tiểu Dao, muốn đi đâu chơi đây?"

Thanh Dao xoay đầu qua liền đụng ngay ánh mắt như nước của Phó Vọng Niên, liền nói: "Ta không biết nơi này có nơi vui nào, phu quân chọn đi?"

Mấy nam nhân xung quanh nghe thấy một tiếng "phu quân" mềm mại của Thanh Dao thầm thương tâm, sao á nam tốt đều bị chọn hết!

Hâm mộ ghen tị hận nhìn Phó Vọng Niên, nam nhân này có gì tốt, chỉ dáng vẻ cường tráng khỏe mạnh chút thôi.

Phó Vọng Niên thì đắc ý nhìn mấy nam nhân mất mác kia, hừ hừ, Thanh Dao là phu lang của ta, các ngươi là không có cơ hội.

Đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, người trên đường liền nhốn nháo chạy đến hướng âm thanh, vài người qua đường cứ đụng trúng Thanh Dao.

Phó Vọng Niên nhíu đôi mày rậm, vội vàng bảo hộ Thanh Dao trong lòng, mấy người này là đi đầu thai hay gì! Đều không nhìn đường.

Sau khi chờ người đều qua, Phó Vọng Niên lúc này mới thả tiểu Dao ra, lo lắng xoay Thanh Dao hai vòng.

Trong con ngươi đen đều là lo lắng, hỏi: "Tiểu Dao, có bị thương không?"

Thanh Dao lắc đầu, nâng mắt nhìn hướng đám người kia, nói: "Chúng ta cũng qua xem thử, được không?"

Phó Vọng Niên thấy Thanh Dao thật sự không sao, mới xoay đầu nhìn phía kia, sau đó nắm tay Thanh Dao đi đến hướng vây đầy người kia.

Hai người đến nơi đầy người kia, lại thấy mấy chữ lớn mạ vàng của tấm biển trên cửa đúng lúc là "Lương Phượng lâu".

Nhất thời có chút khó hiểu, hai mặt nhìn nhau hồi lâu, Thanh Dao hỏi: "Phu quân, không phải nói Lương Phượng lâu này buổi tối mới mở sao?"

"Ta cũng rất kỳ quái, có thể là đã xảy ra chuyện lớn gì đó!" Phó Vọng Niên đồng dạng là khó hiểu, nghĩ thầm có thể là đã xảy ra chuyện gì!

"Nghe nói chưa? Nghe nói Phượng Miên của Lương Phượng lâu này hôm nay đây là muốn cử hành đại hội chiêu thân?"

"Cái gì, chiêu thân, ngươi nói Phượng Miên này muốn chiêu thân, ta nói huynh đài ngươi có phải nhầm lẫn không, ai không biết Phượng Miên này chẳng qua là một tiểu quan hết thời, mấy năm trước còn dễ nói, nhưng bây giờ, khó."

"Vậy ngươi không biết rồi! Nghe nói Phượng Miên này a, mấy ngày trước đã mất thuần khiết, cha của Lương Phượng lâu này liền muốn tìm cơ hội nhanh tiễn y ra ngoài?"

"Không phải chứ, nếu thật là như huynh đài nói, té ra đây là muốn để mấy người không hiểu rõ tình hình đến làm cừu nhân!"

Phó Vọng Niên nghe mấy lời này, thầm nhíu mày, không ngờ nam nhân nơi này đúng là không khác gì mấy nam nhân nào đó của kiếp trước.

Tiếng ồn ào xung quanh ngày càng lớn, Phó Vọng Niên thì im lặng không phát biểu bất cứ lời gì.

Ngẩng đầu nhìn tầng hai, liền thấy lúc này một á nam trung niên ăn mặc hơi ẻo lả đang đi ra, trên búi tóc còn mang theo một cái trâm ngọc trai.

Phó Vọng Niên xem như là lần đầu tiên nhìn thấy ăn mặc ẻo lả như vậy, lại cũng làm hắn hiểu vương triều Vinh Hoa này rốt cuộc vẫn là khác xã hội toàn nam nhân.

Càng đến thành thị lớn thì càng dễ nhìn ra khác biệt giữa thành thị lớn với thành thị nhỏ.

Không nói mấy chuyện hắn và Thanh Dao gặp được cả đường đến đây, chỉ lấy lần cùng Thanh Dao đi Kim Ngọc Đường ăn cơm, hắn cũng nghe thấy vài tiểu tư xưng hô phu lang của chủ tử là phu nhân.

Có lẽ đây đều là xưng hô của mấy nhà giàu, đến đây lâu rồi, Phó Vọng Niên đã thấy vài chuyện trái lại cũng không ngạc nhiên.

Xoay đầu nhìn tóc đen nhánh của Thanh Dao lại chỉ cần một cây trâm gỗ đào đơn giản vén một búi tóc của người đã thành hôn.

Trâm gỗ kiểu dáng đơn giản này làm mái tóc đen mềm mượt kia hơi có vẻ đơn bạc, lại có một phen xinh xắn nho nhã khác.

Chuyên chú như có như không của Phó Vọng Niên làm Thanh Dao có chút để ý, ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt mang theo chút nghi hoặc.

"Phu quân, trên đầu ta có thứ gì sao?"

Phó Vọng Niên cười lắc đầu, trong mắt ẩn ẩn mang theo ít trầm tư, lại là lóe qua một cái.

"Không sao, tiểu Dao muốn tiếp tục xem đại hội chiêu thân này sao?""

Đối với hắn mà nói, này xem hay không đều không có chuyện ghê gớm gì, có điều nếu Thanh Dao muốn xem, hắn trái lại sẽ nguyện ý xem cùng Thanh Dao.

Thanh Dao lúc này lại ngẩng đầu nhìn á nam trung niên trên tầng hai Lương Phượng lâu, cũng là tú ông Phượng cha của Lương Phượng lâu này.

Phó Vọng Niên im lặng nhìn nghi hoặc lóe lên trong mắt Thanh Dao, hơi nâng mắt quan sát tú ông kia một phen, chẳng lẽ Thanh Dao đã từng gặp?

Lại nghe thấy Thanh Dao vô ý thức nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: "Thúc thúc."

Phó Vọng Niên nhướng mày, xem ra Thanh Dao là thật sự từng gặp tú ông kia, vậy đến nay mọi nghi hoặc đều có chút mạch lạc.

"Tiểu Dao, ngươi vừa nãy nói gì?"

Thanh Dao lại khó hiểu nhìn Phó Vọng Niên, nghiêng đầu hỏi: "Ta vừa nãy có nói gì sao?"

Phó Vọng Niên cười nhẹ nhàng vỗ má mềm mại, nói: "Không sao, hẳn là xung quanh ồn quá, ta nhất thời nghe nhầm."

Trong lòng lại khẳng định Thanh Dao hẳn là đã quên vài chuyện, như lời nói mê tối đó ở Trớ Châu.

Đám người lúc này đột nhiên nóng hừng hực lên, Phó Vọng Niên và Thanh Dao ngẩng đầu nhìn tầng hai.

Một á nam ôn nhuận như gió đi ra, lại mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, như hai loại cực đoan xung đột.

Tuy cách có chút xa, nhưng Phó Vọng Niên lại cảm thấy á nam đó không như người sống trong quan lâu.

Lương Phượng lâu này tuy nói tốt như thế, nhưng Phó Vọng Niên lại cũng hiểu, nghề này dẫu sao vẫn là dính một chữ "quan", người trong đó ít nhiều đều sẽ mang theo chút vị phong trần.

Mà á nam trên lầu lại không có cảm giác như thế, giống như lưu lạc đến nơi đó, lại vẫn bảo trì bản ngã.

Á nam mặc áo đỏ đó vừa ra, xung quanh liền bắt đầu có chút rối loạn, Phó Vọng Niên im lặng chú ý những động tĩnh này, lại không có lên tiếng.

"Ta nói cha, những năm qua vì sao không giúp tiểu công tử Phượng Miên chiêu thân, vì sao chờ đã quá tuổi mới muốn chiêu thân giúp tiểu công tử?"

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi nói ai sẽ nguyện ý muốn một á nam đã qua 20, còn là một tiểu quan."

"Tuy nói Lương Phượng lâu này là bán nghệ không bán thân, nhưng tiểu công tử Phượng Miên này lại cũng chung quy là nam quan a, nhìn chút còn được, nhưng nếu thật thú về nhà, vậy cũng không thể được."

"Đúng vậy, mấy ngày trước còn nghe nói, tiểu công tử Phượng Miên này như là đã không phải thân thuần khiết, không biết cha có biết chuyện này không?"

Lời vừa ra, đám người chung quanh liền như kiến rơi vào nồi, ánh mắt đầy phức tạp nhìn á nam trên lầu.

Khoảng cách có chút xa, cũng nhìn không rõ á nam trên lầu có biến hóa gì, Phó Vọng Niên lại như nhìn thấy á nam đó run rẩy.

Mà Thanh Dao lúc này nhìn á nam đó liền nghĩ đến y lúc trước, đột nhiên cảm thấy mấy nam nhân chung quanh giống như tên Phó Vọng Niên trước kia.

Trong lòng đột nhiên rất sợ Phó Vọng Niên chê cười á nam đó như nam nhân chung quanh, Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, vừa vặn đụng ngay con ngươi đen của Phó Vọng Niên.

Con ngươi đen sâu không có bất cứ trào phúng gì, cũng không có bất cứ cười đùa gì, ánh mắt trong sáng vô tư như thế, như hắn của trước giờ.

Đột nhiên cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống, Phó Vọng Niên thật sự khác mấy người này, y đã sớm biết, y cũng nên tin tưởng.

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, Thanh Dao vừa rồi hình như là lo lắng hắn sẽ chê cười á nam đó giống như người khác!

"Tiểu Dao, ngươi là đang lo ta cũng sẽ chê cười á nam trên lầu kia sao?"

Thanh Dao đột nhiên đỏ mặt, hoài nghi phu quân của mình xác thực sẽ làm người cảm thấy không phải một phu lang tốt, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Phó Vọng Niên cười nhẹ, đến bên tai Thanh Dao thấp giọng nói: "Ta nhìn ra á nam trên lầu không giống như họ nói, cũng tốt như ngươi ở trong mắt ta, ta sẽ không bởi vì thân phận của y mà xem thường y, tiểu Dao yên tâm đi!"

Thanh Dao gật đầu, không biết vì sao, y cũng luôn cảm thấy á nam đó không phải người như thế, cũng hi vọng Phó Vọng Niên đừng chê cười người có cảnh ngộ tương tự y.

Á nam trên lầu và Phượng cha còn chưa mở miệng nói một câu, liền bị đám nam nhân nọ trên đường ngươi một câu ta một câu nói đến sắc mặt hai người trắng bệt.

"Nghe nói chưa? Hình như là nói nam nhân làm tiểu công tử mất thuần khiết là con một của Bạch Đại lão bản."

"Này không phải kẻ ngốc kia sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, đúng là nhìn không ra kẻ ngốc kia hóa ra cũng là biết chuyện nam nhân thích làm!"

"Vậy Bạch Đại lão bản không phải không cần lo lắng nhà gã sẽ đứt hương hỏa?"

"Lời này ngươi nên nói cẩn thận chút, ai không biết Bạch Đại lão bản rất sủng nhi tử ngốc của gã."

"Sủng nữa vẫn chỉ là một kẻ ngốc....."

Phó Vọng Niên im lặng nghe thảo luận chung quanh, ẩn ẩn cảm thấy có chút ngạc nhiên, lại cũng không rõ hắn nên ngạc nhiên cái gì.

Lúc thảo luận chung quanh như muốn đẩy mạnh, Phó Vọng Niên đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ở tầng hai, bất ngờ có chút không hoàn hồn kịp.

Màn hắn vừa nãy nhìn thấy, đó là khinh công đi!

Bóng dáng đột ngột nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên tầng hai, một thanh kiếm tùy thân mang theo, đột nhiên làm hắn ý thức được hắn là nhìn thấy hiệp sĩ trong truyền thuyết.

Chỉ thấy nam nhân thân mặc áo choàng lam đậm kia dùng đôi mắt sắc bén liếc nhìn đám người trên phố một cái.

Mà người bị nam nhân kia liếc qua như là bị người điểm huyệt câm, đột nhiên câm nín.

Nam nhân lúc này mới lễ độ chấp tay chào với Phượng cha và Phượng Miên bị dọa bên cạnh, sau đó to giọng nói: "Chủ tử nhà ta hôm nay bảo ta đến chiêu thân, sính lễ theo sau đến, hi vọng Phượng cha có thể tiếp nhận cầu thân của chủ tử nhà ta."

Lời này nam nhân nói rất to, như tận lực để đám nam nhân trên phố nghe được.

Mà đám nam nhân trên phố nghe thấy câu này, cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi, lại không ngờ thật có người đền cầu hôn.

Phó Vọng Niên nghe rồi nghe cũng biết đám nam nhân này nói là chuyện gì.

Hóa ra chủ tử của hiệp sĩ kia lại chính là Bạch Đại công tử họ thảo luận lúc nãy, hèn gì đám nam nhân này sẽ giật mình như vậy.

Bất quá Phó Vọng Niên lại có chút bất ngờ, đã là một kẻ ngốc thì sao sẽ có hạ nhân trung thành như vậy, nhìn dáng vẻ của nam nhân kia lại thật sự rất trung thành với chủ tử nhà hắn.

Lúc đám nam nhân này thảo luận sôi nổi, sính lễ nam nhân nói lại là chậm rãi đến.

Nam nhân vây xem sững sờ nhìn mấy xe ngựa được ngựa lớn cao to kéo, từng thùng quý giá cũng làm người biết sính lễ quả thật là không ít.

Họ hôm nay có phải đã quên đánh bóng mắt mới ra cửa không?

Sính lễ hậu hĩnh như vậy lại làsính lễ cầu hôn một tiểu quan hết thời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui