Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Sau khi Tri Vị Lâu khai trương một tháng, liền ngày càng áp sát Kim Ngọc Đường như thiên hựu (được trời phù hộ) kia.

Đôi mày thô rậm của Kim Tiến nhăn chặt, rối rắm nhìn sổ sách trong tay, đôi tay nắm chặt sổ sách nổi gân xanh không bình thường.

Kết toán tháng này là lần đầu thấp như vậy sau khi Kim Ngọc Đường thành tửu lâu có tiếng Vinh Đô. Nói thật, ông rất không hài lòng, nhất là trong hai lão bản có một người là nam nhân nhìn thấy lần trước kia.

Nghĩ đến nam nhân lúc đó liền cảm thấy có chút chướng mắt, tuy ông cũng không phải rất rõ vì sao đơn độc có ý kiến với hắn. Nghe nói hắn là phu quân của Thanh Dao cháu của Phượng Điệp, không ngờ lại sẽ là con rể của Thanh Linh Phong, tên này là đến cướp việc kinh doanh với ông sao?

Không biết vì sao, sau 18 năm, lại nghĩ đến Phượng Liên luôn nhớ trong lòng kia, trong lòng đột nhiên không còn tim đập nhanh lúc đó. Mới đầu cũng tưởng là bởi vì ông đã bước vào tuổi trung niên, đã mất xung động lúc tuổi trẻ, nhưng dạo này trong đầu luôn sẽ nhớ đến Phượng Điệp.

Thật là say rượu loạn tính, bởi vì lần say rượu đó mà có quan hệ với y, luôn cảm thấy trong lòng có chút tâm tư đang lên men. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ ông một nam nhân gần 50 còn sẽ thích tú ông kia?

Nhưng sau lần đó luôn sẽ trong vô ý nhớ đến Phượng Điệp tối đó, mọi người đều nói uống say liền sẽ quên sạch sẽ, nhưng ông lại là nhớ rõ mồn một, đến nỗi ông cũng không biết ông lúc đó là say thật hay say giả.

Tiếng gõ cửa không ngừng truyền đến, Kim Tiến không dễ dàng mới thu hồi tâm tư có chút bay xa, giọng nói như tiếng chuông vang khắp thư phòng: "Mời vào."

Cửa mở ra, là lão quản gia của Kim phủ, lão quản gia này có thể nói là nhìn Kim Tiến lớn lên, mấy năm này đối với chuyện ông luôn không thành thân rất là sốt ruột, nhưng lão gia luôn đùn đẩy hôn sự, lão quản gia cũng không ấp ủ phần tâm tư kia nữa, chỉ là hổ thẹn với lão gia và phu nhân dưới cửu tuyền.

Lão quản gia nhìn Kim Tiến, nói: "Lão gia, có vị công tử họ Phó nói có chuyện muốn bàn bạc với lão gia."

Phó công tử? Không phải là Phó Vọng Niên kia sao? Hắn đến làm gì?

Trong lòng Kim Tiến rất là kỳ quái, lại nói: "Ngươi bảo hắn chờ ở phòng khách trước, nhớ chuẩn bị trà."

"Vâng."

Kim Tiến buông sổ sách trong tay xuống, sắc mặt nghiêm túc nghĩ một phen, sau đó đứng lên đi ra khỏi thư phòng.

Phó Vọng Niên im lặng uống một ngụm trà, nghĩ đến vài chuyện thú vị lúc trước khi hắn cùng Thanh Dao uống trà liền cảm thấy có chút buồn cười. Cười khẽ lắc đầu, sao lúc này nhớ đến chuyện đó, thật là, hắn cũng có chút hoài nghi hắn có phải một nam nhân đã qua 30 không. Lúc nuốt ngụm trà tiếp theo, Kim Tiến cuối cùng đến phòng khách, thân là vãn bối, Phó Vọng Niên tất nhiên đứng lên.

"Kim lão gia, vãn bối hữu lễ."

"Ngồi đi, có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng đi!" Kim Tiến sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.

Ông biết Phó Vọng Niên này là không chuyện không đăng điện tam bảo (ý là không có chuyện không tìm đến cửa), lại không biết họ khi nào có giao thiệp qua.

Khóe miệng Phó Vọng Niên có chút giật giật, Kim Tiến này thật là trực tiếp, trầm giọng nói: "Kim lão gia đã sảng khoái như vậy, vậy vãn bối cũng liền nói thẳng." Nhìn chằm chằm đôi con ngươi đen không chút vì lớn tuổi mà đục ngầu, hờ hững nói: "Thúc thúc của Thanh Dao Phượng Điệp có thai rồi."

Theo âm đuôi mà đến là một tiếng "xoảng", ly trà trong tay Kim Tiến rơi thẳng trên mặt đất, nháy mắt vỡ thành mảnh vụn, có vẻ vô cùng thê lương và bi thảm.

"Ngươi nói là thật....." Kim Tiến run giọng, trên mặt còn mang theo thần sắc xao động.

Phó Vọng Niên nhìn thẳng con ngươi đen kia, nói: "Ta nghĩ đứa bé trong bụng này, Kim lão gia tất nhiên biết rõ là của ai."

Chuyện sáng hôm đó hắn đã biết sự thật trong đó, tuy không biết thúc thúc sao sẽ phát sinh quan hệ với Kim Tiến, nhưng này cũng là sự thật không thể chối cải.

Kim Tiến tất nhiên biết rõ đứa bé trong bụng kia từ đâu đến, ông chỉ là không ngờ lại sẽ vì tình một đêm liền làm Phượng Điệp có thai. Nhưng, vì sao trong lòng ông xuất hiện không phải thất kinh mà là ẩn ẩn vui vẻ.

Quản gia vừa vào muốn thu dọn mảnh vỡ liền nghe thấy lời của hai người, lại nhìn lão gia vẻ mặt kinh hỉ rối ren liền biết đứa bé trong bụng kia là của lão gia.

Lão quản gia vui vẻ rơi nhiệt lệ vẩn đục, lão phu nhân, lão gia cuối cùng có hậu rồi, Kim gia cũng không cần lo nữa.

Mấy năm nay, lão nhìn Kim Tiến từ một thanh niên trẻ tuổi mạnh mẽ đến nam nhân trung niên bây giờ, lão luôn tưởng trong nhà sẽ không còn có một phu nhân, cũng sẽ không còn có một tiểu hài tử, không ngờ lão gia lại là trung niên có con.

"Lão gia, ngài có con rồi!" Lão quản gia đôi mắt chứa xúc động nói không hết, cơ thể tuổi già gầy yếu khẽ run, nước mắt trong mắt lão càng lau càng nhiều.

Kim Tiến hơn nửa buổi nói không nên lời, Phó Vọng Niên nhìn ông, hờ hững nói: "Thúc thúc là khăng khăng muốn sinh đứa bé ra, bọn ta cũng sẽ ủng hộ y. Ta nói chuyện này cho Kim lão gia biết, là bởi vì Kim lão gia có tư cách biết chuyện này, về phần Kim lão gia sẽ có dự định gì, đó không phải chuyện bọn ta có thể quyết định. Có điều, nếu Kim lão gia là muốn cướp lại đứa bé, ta nghĩ, bọn ta sẽ ra sức ngăn cản Kim lão gia làm việc này."

Kim Tiến còn chưa mở miệng nói, lão quản gia lại vội vàng nói: "Sẽ không, sẽ không, lão gia của chúng ta sẽ cho kiệu lớn tám người khiêng đón phu nhân vào cửa, Phó công tử xin yên tâm."

Dù sao trong bụng người ta đều có con của lão gia, chuyện này còn có thể kéo dài sao? Lão quản gia trong lòng thầm vui vẻ, tiểu chủ tử lão mong chờ lâu như thế cuối cùng đến rồi, sao còn có thể để chạy mất.

Đôi mắt như đại bàng của Kim Tiến đánh giá Phó Vọng Niên một phen, sau đó gật đầu nói: "Ta biết nên làm thế nào, ta sẽ cho người đi cầu hôn."

"Vậy thì tốt, vậy vãn bối cáo từ trước." Phó Vọng Niên hai tay chắp lại cúi chào, sau đó liền chuẩn bị rời đi.

"Quản gia, tiễn khách."

"Phó công tử mời bên này." Lão quản gia tiễn Phó Vọng Niên ra cửa, có điều trên mặt lại vẫn mang theo vệt nước mắt xúc động.

"Lão gia, ngài xem chuyện này hiện tại nên làm thế nào?" Lão quản gia sau khi tiễn khách quay lại, nhìn thấy Kim Tiến đang trầm tư, tuy nói lão rất muốn kêu lão gia trực tiếp lấy người về, nhưng chuyện này vẫn là phải xem ý của lão gia.

Kim Tiến nhìn lão quản gia, nói: "Quản gia, Phượng Điệp là tú ông của Lương Phượng lâu, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?"

Lão quản gia nhíu mày, nói: "Lão gia, ta là người đã sống hơn nửa đời người, người và việc gặp qua cũng nhiều, ta gặp qua Phượng Điệp kia, tuy nói là lưu lạc đến nơi đó, nhưng nhìn ra được là người giữ mình trong sạch, nếu lão gia chỉ là bởi vì thân phận của y mà làm ra chuyện không hợp, này e rằng làm trái phong phạm quân tử."

Lão tuy không thích nhìn thấy người đối xử với người khác vì sắc, nhưng cũng sẽ vì người mà định, Phượng Điệp kia lão cũng xem như là người đã nhìn nhiều, này vẫn để lão nhìn hơn nửa đời, nếu nói lão gia thật bởi vì thân phận mà đối xử tệ với người kia, lão thật cảm thấy lão gia không nên rồi.

Trong đầu Kim Tiến dần dần tái hiện chuyện tối đó, động tác ngây ngô, lời nói trách mắng, Phượng Điệp lúc đó còn không cam lòng cắn vai ông một cái, hiện tại vẫn còn dấu răng nhạt, không biết sao, trong lòng liền cảm thấy y lúc đó rất là đáng yêu, không ngờ một á nam hơn 30 cũng sẽ có hành động như thế.

"Cho người đi cầu hôn đi!" Lần này lúc nói ra câu này, trong lòng lại là thoải mái rất nhiều, còn mang theo ẩn ẩn vui mừng.

"Chuyện này lão gia cứ giao cho ta đi." Lão quản gia bảo đảm đầy tự tin, này là chuyện liên quan đến tiểu chủ tử, lão sẽ rất dụng tâm.

"Ừ." Kim Tiến nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó lại rơi vào trầm tư, lão quản gia thấy ông như vậy, im lặng rời đi bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn sự.

Phó Vọng Niên sau khi đội gió rét trở về, Thanh Dao ân cần rót một ly trà nóng cho hắn, nói: "Uống chút trà nóng cho ấm trước."

Phó Vọng Niên vội vàng đón lấy trà nóng cẩn thận uống một ngụm, nhìn thấy ánh mắt đợi chờ của Thanh Dao, nói: "Kim lão bản muốn lấy thúc thúc."

"Thật sao? Vậy thì tốt." Thanh Dao nghe thấy Kim lão bản nguyện ý lấy Phượng Điệp, lo lắng trong lòng cũng vơi đi.

Khoảng thời gian trước thân thể thúc thúc có chút khó chịu, họ liền tìm đại phu đến khám, không ngờ lại là có thai. Cả nhà đều có chút rối ren, cuối cùng quyết định chuyện này vẫn là phải nói rõ với Kim lão bản, dẫu sao ông là chiếm trong sạch của thúc thúc, còn làm thúc thúc mang thai. Tuy họ cũng không hi vọng Kim lão bản kia có thể có câu trả lời tốt, nhưng cũng hi vọng có thể có giải thích tốt mới được.

Thanh Dao thấy Phó Vọng Niên vẻ mặt nghiêm túc, không vui vẻ như y, kỳ quái hỏi: "Phu quân, Kim lão bản muốn lấy thúc thúc không phải rất tốt sao?"

Phó Vọng Niên lắc đầu, than nói: "Tuy ông ấy nguyện ý lấy thúc thúc, nhưng ông ấy lại bởi vì hài tử mới đáp ứng chuyện này, hơn nữa thúc thúc cũng không nhất định sẽ muốn gả cho ông ấy."

Đêm đó họ vốn là một sai lầm, nếu cứ vậy bắt họ sống chung, cũng không biết cuộc sống về sau sẽ hạnh phúc hay không.

Thanh Dao lại không có nghĩ phức tạp như hắn, chớp chớp mắt với hắn, sau đó nói: "Nhưng ta cảm thấy đây cũng là một quyết định không tệ a. Ngươi xem, hai người họ đều đã tuổi này vẫn sống một mình, để họ bởi vì một liên hệ quấn chân đến với nhau, nói không chừng sẽ có kết quả khác a."

Thanh Dao cảm thấy này giống như phu phu bọn y, y tưởng đời này y sẽ không có hạnh phúc nữa, lại không ngờ gặp được hắn đến từ dị thế, mà bây giờ y rất hạnh phúc.

Phó Vọng Niên cười tự giễu một cái, có những lúc hắn thật không nghĩ thoáng bằng Thanh Dao, lời Thanh Dao vừa nói nghe ra có chút ngây thơ, nhưng lại là một hi vọng bất diệt, hơn nữa hắn vừa rồi cũng nhìn thấy vẻ mặt của Kim Tiến xác thực có chút vi diệu.

"Tiểu Dao, ngươi nói thật hay!" Phó Vọng Niên bế Thanh Dao lên ngồi trên đùi hắn, tuy bụng ngày càng lớn, y lại vẫn nhẹ như thế.

"Thật ư? Ta chỉ là cảm thấy này hẳn là một cơ hội." Trên mặt Thanh Dao nhuộm lên một mạt đỏ, y chưa từng nghĩ Phó Vọng Nhiên sẽ khen y, y vừa nãy nói mấy lời đó đều chỉ là lời trong lòng y mà thôi.

"Ừ, có cơ hội thì có khả năng, nên chúng ta phải thuyết phục thúc thúc gả cho Kim lão bản."

"Vậy chuyện này liền giao cho ta và cha là được, chúng ta nhất định sẽ thuyết phục thúc thúc."

"Được, liền giao cho hai người, hôm nay vi phu đã làm một chuyện lớn như thế, tiểu Dao có phải nên khen thưởng vi phu một chút không!"

Thanh Dao xoay đầu nhìn cửa phòng đang đóng, sau đó cẩn thận dán lên đôi môi mỏng kia, còn chưa bắt đầu động tác liền bị Phó Vọng Niên cướp lấy quyền chủ động. Môi trơn mềm mại làm Phó Vọng Niên yêu thích không thôi, đầu lưỡi quấy lấy đầu lưỡi ngọt kia mút không ngừng, thẳng đến Thanh Dao cảm thấy khoang ngực có luồng hơi không ra được, mới đỏ mặt đẩy đẩy Phó Vọng Niên. Phó Vọng Niên bất đắc dĩ rời khỏi môi đỏ mê người, hừ, ban ngày thật là không tiện, bụng lớn cũng thật là không tiện.

Hôn lễ của Kim Tiến và Phượng Điệp cuối cùng vẫn được định, về Thanh Dao bọn họ là làm sao làm Phượng Điệp gật đầu, Phó Vọng Niên cũng không có hỏi. Như Thanh Dao nói, có những lúc á nam cũng có chút bí mật là không muốn cho nam nhân biết, nên hắn cũng không để ý. Có điều hôn lễ này lại có chút gấp, sau hôn lễ lại qua hơn nửa tháng chính là ngày tết của thời không này.

Lúc gần cuối năm, Phó Vọng Niên cũng đột nhiên bận rộn, Bạch Lạc tìm hắn thương lượng chuyện Tri Vị Lâu một chút, chuẩn bị lúc qua năm mới đưa ra vài món mới, bảo hắn hảo hảo suy nghĩ trước.

PhóVọng Niên cũng rất tán đồng đề nghị của Bạch Lạc, nói thật, món ăn hắn biết tuyrất nhiều, nhưng đó dẫu sao là được hoan nghênh ở hoàn cảnh kiếp trước, cũngkhông biết người nơi này sẽ thích hương vị như thế không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui