Còn chưa vào trấn đã náo nhiệt như thế, nói vậy bên trong hẳn là rất nhiều người. Trời chưa sáng hẳn đã bắt đầu đi, tới giờ đã được hai canh giờ. Một canh giờ ở đây là hai tiếng ở hiện đại. Mẹ ơi, vậy tức là đi tới bốn tiếng. Khó trách chân muốn mềm nhũn luôn. Đi tới bắp chân cũng run lên. Cơ thể mình vừa khỏi bệnh, thế mà lại đi được đoạn đường xa như vậy, thật khó tưởng tượng nổi. Điều này coi như cũng có ích, xã hội này trừ bỏ xe bò xe ngựa ra, còn lại đều phải dựa vào đôi chân mình.
Nơi nơi rộn ràng náo nhiệt. Nửa tháng họp chợ một lần, khó trách nhiều người như vậy. Thôn dân mười dặm quanh đây đều tới. Có lấy vật đổi vật, có trực tiếp mua bán. Trấn không lớn, đông tây chỉ có một ngã tư đường thẳng tắp. Hai bên đường là một dọc cửa hàng, bán lương thực, bán vải vóc, bán quần áo, còn có tửu lầu, khách điếm nữa. Trấn tuy nhỏ, nhưng cái gì cũng có đủ. Nơi này tuy là trấn, nhưng lại là cửa thông giữa nam bắc. Vì vậy cũng đủ để tạo thành một trấn nhỏ phồn hoa.
Hai bên đường trừ bỏ các cửa hàng, còn có những quán xá nhỏ bày dài trên đất. Chủ yếu là trải một tấm vải bố, đem sản phẩm bày ra. Đi qua các sạp hàng, Ngư Nhân nhìn phát thèm. Có bán đồ ăn, bán gà, bán cá, còn có quần áo… Một đường đi qua, đều là những thứ ở nhà mình luyến tiếc dùng, đem tới chợ đổi tiền. Ừ, chờ khi nào ở hậu viện trồng được rau ngon, có thể nấu vài món rau dưa mới mẻ ọi người, còn dư sẽ đưa lên trấn đổi tiền. Ngư Nhân trong lòng tính toán.
“Tiểu Mỹ, đây là nơi thu mua sản phẩm thêu của chúng ta. Đến đây, đợi nộp xong rồi thì quay lại chợ xem có thể mua chút gì không.”
Hà thị nói xong liền đi vào cửa hàng.
Cửa hàng không lớn, trên cửa viết mấy chữ “Hàng thêu Vương thị”. Cũng phải, đây là thôn trấn, bình thường trừ bỏ ít người giàu ở trấn trên xuống các thôn, thì cũng không có nhiều người sử dụng mấy thứ đồ tốt như vậy. Mấy hộ bình thường lúc cưới vợ, cơ bản đã tự mình thêu rồi, mấy nhà giàu thì cũng sẽ tới trấn trên chọn hàng thêu đẹp.
“a, nương tử đến rồi sao. Mau vào mau vào. Ta đây vừa nhắc tới ngươi đó. Nói sao tới giờ ngươi vẫn chưa tới giao sản phẩm. Hàng thêu của ngươi nha, rất hút hàng.” Một vị phụ nhân mặc áo bông màu tím tiến lên nói. “Vương chưỡng quỹ, ngươi xem xem, đây là hàng thêu lần trước. Thật là đẹp.” Hà thị nhanh chóng đưa sản phẩm ra. Đồ thêu của Hà thị Ngư Nhân đã xem qua, phác họa không tệ, nhưng màu hơi tối tăm một chút. Kỹ thuật thêu tỉ mỉ, hàng làm ra cũng có hiệu quả nghệ thuật. Mình không biết thêu, nhưng kiếp trước cũng mua qua mấy thứ thủ công mỹ nghệ, ước chừng cũng biết vài loại tú pháp. Dù sao cũng chỉ là lý thuyết suông, có lẽ nên nói cho nương, để xem bà có lĩnh ngộ ra được cái gì không. Coi như hết mình với gia đình này.
Vương chưởng quỹ cũng xem xét hàng thêu. Là vài cái áo gối cùng vài kiểu hài. Có thể nhìn ra được, Vương chưởng quỹ rất vừa lòng với những sản phẩm này. Đây là nương thức đêm làm, một chút cũng không ăn bớt nguyên vật liệu.
“Vẫn theo giá trước kia đi. Ba cái áo gối, năm mẫu hài, tổng cộng 500 văn tiền.”
Vương chưởng quỹ lưu loát đem vật thu hồi. Hà thị lấy tiền, lại tiếp tục cùng Vương chưởng quỹ bàn bạc yêu cầu sản phẩm. Thừa dịp này, Ngư nhân đánh giá mấy thứ trong cửa hàng. Đại bộ phận là áo gối, bao tay hay vỏ hài. Gian giữa còn trưng bày vài bộ y phục nữ. Hoa văn trên áo được thêu cẩn thận, tú công vẫn khá tinh xảo. Chỉ là phối màu hoa không tốt, nếu trên hoa thêu thêm con bướm thì sẽ càng thêm tiên diễm, quần áo cũng sáng lên. Ngư Nhân một bên đánh giá. Đúng rồi, có thể nói với chưởng quầy, nếu mình có thể làm ra vài hàng mẫu đến, bà ta thấy nhất định sẽ quan tâm. Dù sao niên đại này, tư tưởng con người còn chưa mở rộng, không dám phối màu quá kỳ quặc. Nếu như mình có thể làm, khẳng định hấp dẫn ánh mắt người mua, đến lúc đó tiêu thụ rất tốt, bạc thu vào tay.Chỉ là mình hiện tại mới có ý tưởng thôi, không có hàng thật đưa cho Vương chưởng quỹ. Mắt không thấy chính là ảo, bà ta không thấy hàng thật giá thật thì sẽ không tin. Thôi được, một hồi về kêu nương mua chút chỉ đẹp, về nhà nói cho nương cách phối màu. Nghĩ tới biện pháp kiếm tiền này, trong lòng Ngư Nhân rất đắc ý.
Ra khỏi hàng thêu, Hà thị mang theo Ngư Nhân và tiểu Mỹ vào chợ. Kỳ thật hàng thêu cũng ở ngay chợ, chợ ngay ở hai bên phố. Đi qua từng nhà một, phần lớn đều là đồ ăn, gà, trứng linh tinh. Ngư Nhân kéo tay Hà thị:” Nương, chúng ta đi mua ít hạt giống đi. Con thấy sân sau đất trống còn nhiều, đồ ăn của chúng ta cũng không đủ. Chúng ta trồng trọt một ít, như vậy cũng không cần tới ruộng hái rau dại.”
“Cũng được, đi thôi. Chỉ là nương chưa từng trồng mấy loại rau này, trước kia đều là cha con làm. Cây ở sân sau không lớn nổi.” Hà thị hơi uể oải.
Hà thị mang theo hai tỷ muội Ngư Nhân tới một quầy hàng bán hạt giống, mua chút hạt rau xanh dưa chuột, tốn hết mười văn tiền. Sau đó lại tới lương điếm mua ít bột mì. Đây chắc là để trộn với bột ngô ăn. Bột mì không ăn không nổi. Bột ngô cũng mua thêm, bột ngô có vẻ rẻ hơn bột mì một ít. Mua tùm lum đồ, 500 văn tiền rốt cục không còn dư mấy.
Ngư Nhân vốn còn muối kêu nương mua ít dầu với muối. Mỗi ngày ở nhà ăn đồ ăn không dầu không muối, miệng nhạt như nước ốc. Thật nhớ tới lúc ăn thịt trước kia. Xem ra, phải nhanh kiếm tiền thôi.
Tới giữa trưa, không ít người đã dọn hàng. Đại bộ phận mọi người đều dựa vào hai chân mà đi lại. Mấy thôn trang phụ cận cũng không gần, tốn không ít thời gian. Bây gờ tuy nói mới trưa, nhưng nếu đi chậm thì phải tới tối đen mới về tới nhà. Hà thị tới hàng bánh bao mua năm cái bánh hết năm văn tiền. Lấy ra ba cái để ăn trưa, còn lại cất vào người, trở về cho hai đứa kia. Hà thị dẫn tiểu Mỹ và Ngư Nhân vội vàng về nhà, thỉnh thoảng lau mồ hôi. Hôm nay thật đúng là nóng. Ngư Nhân thống khổ theo sau. Ài, xe bò cũng không được đi. Bò a bò, chị đây hiện tại muốn có bò, như vậy mới có thể ngồi xe bò lắc lư về nhà.