Kết thúc khóa học, đã hơn chín giờ tối. Năm thứ hai không cần tự học buổi tối, hai buổi chiều và một buổi tối cuối tuần này tôi đều phải lên Sàn Ba Mẫu, thật là tốn công.
Cuối tháng năm, gió đêm lành lạnh, rất thoải mái. Về chung cư, đứng dưới lầu có thể thấy một ái đài nho nhỏ. Tôi cong khóe miệng, trong phòng có mở đèn, anh ấy đang ở đây.
Mấy tuần này, anh ấy đều ở nhà tôi, tôi cũng không còn ý nghĩ trả lại cái phòng này, một là vẫn muốn làm dáng trước mặt ba tôi, hai là thật lòng tôi rất thích chỗ này.
Sau khi tắm rửa xong, tôi thấy Phạm Đông Ly không làm việc trên máy vi tính, dựa vào ghế salon đọc sách. Tôi đi tới bên cạnh anh ấy, anh ấy để sách xuống, cười vỗ vỗ đầu tôi.
"Sao em không sấy tóc."
"Bây giờ em chưa muốn ngủ, để vậy cho nó khô." Tôi híp mắt nhìn anh ấy vuốt tóc tôi.
"Ngày mai có nhiều khóa không?"
Tôi suy nghĩ, "Buổi sáng thì có tiết hết, còn buổi chiều thì rảnh."
Thấy tôi cúi đầu nhìn vào cuốn sách anh ấy đang đọc, liền kéo tôi vào ngực mình.
Anh ấy nhìn tôi lật trang, chau mày nói, "Để anh đọc cho em nghe."
Tôi gật đầu, tìm vị trí thoải mái nhất trong lồng ngực anh ấy, tựa đầu vào cổ anh ấy.
"Howm - dollovetheeLet - mecount - the - ways. llovethee - tothedepthand - breadthand - height.
Tôi nhắm mắt lại, mười bốn dòng thơ của Browning phu nhân.
Em yêu anh như thế nào? Để em đếm đã. Lòng em yêu anh vô cùng sâu sắc, rộng lớn, cao cả---như sự tồn tại của Thượng Đế và Thần Ân mà em đang tìm kiếm.
Em yêu anh đến độ, như ánh nắng và ngọn nến mỗi ngày phải bổ khuyết cho nhau. Em yêu anh mù quáng, như những người đàn ông đấu tranh vì chính nghĩa; em yêu anh chân thành, giống như bản thân đang cúi đầu trước những lời ca ngợi.
Em yêu anh như tín ngưỡng từ nhỏ của bản thân; em yêu anh với tấm lòng nhiệt tình, như những ngày thường trải qua nỗi chua cay.
Em yêu anh, như bù đắp lại sự ái mộ của em dành cho Thánh giả. Em yêu anh như hơi thở của bản thân, nụ cười và nước mắt --- nếu như Thượng Đế ban cho em cái chết, thì khi chết em vẫn muốn yêu anh......
Quyển này là thơ của Browning phu nhân, là quyển sách lần trước mà tôi mua ở nhà sách.
Khẩu ngữ của Phạm Đông Ly giống với khẩu ngữ của người anh bản xứ, giọng rất thấp, giống như những lời thủ thỉ bên tai.
Khi anh ấy còn chưa đọc xong, tôi liền đến gần hôn anh ấy. Anh ấy chỉ ngẩn người một chút, nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh.
Anh ấy vứt sách qua một bên, sau đó một tay nâng mông tôi, tay còn lại thì nâng cổ tôi lên.
"Ừ......." Tôi nhíu mày, ngồi như vậy rất khó chịu, ngẩng cổ rất mệt.
Phạm Đông Ly khẽ cười, vỗ mông tôi, để hai chân tôi dạng ra trên đùi anh ấy.
Dưới ánh đèn, quần áo anh ấy bị gió đêm thổi nên hơi xốc xếch, cổ áo mở ra, sau khi hôn môi anh ấy hồng hồng, rất hấp dẫn.
Tôi ngăn cánh tay anh ấy đang lần mò vào trong áo bra,"Cửa sổ còn chưa đóng."
"Anh biết.'' Anh ấy ngừng lại, hôn tôi một cái rồi mới đứng dậy.
Tôi nhìn anh ấy đi đóng cửa sổ, suy nghĩ một chút, sau đó cởi hết quần áo ra, chui vào chăn.
Sau một lúc ồn ào, một cơ thể ấm áp đến gần tôi, Phạm Đông Ly để tôi nằm trên người anh ấy, bàn tay di chuyển xuống sống lưng, vuốt ve mông tôi, cắn tai tôi, "Thật biết nghe lời."
Mặt tôi nóng lên, hai tay chống lên ngực anh ấy, tóc hơi ướt, tán trên hai bả vai.
Gần đây Phạm Đông Ly rất thích gặm tai tôi, chơi trò đếm số. Lần đầu tiên anh ta đề nghị thì tôi không hiểu. Cuối cùng anh ấy nỗ lực thực hiên, kiên nhẫn dạy dỗ, làm hết trách nhiệm của người thầy.
"Hôm nay là ngày 26 tháng 5, vậy thì 2, 5, 6, nhớ.
Nước quệt vào mặt anh ấy, ướt hơn cả lúc đầu. Anh ấy vén tóc tôi lên, nhìn vào mắt tôi.
Tôi để hai chân mình vòng qua hông anh ấy, không nói gì, sau khi hôn môi tôi, anh ấy lần nữa di chuyển trong cơ thể tôi.
Đến cuối cùng không biết đã đếm tới số bao nhiêu, anh ấy ngày càng tiến vào sâu hơn.
Anh ấy lên đỉnh làm cho tôi nói không ra tiếng, chỉ biết ôm cổ anh ấy thật chặt, thở dốc thật mạnh.
Ngủ trong xe của Phạm Đông Ly một chút, xe đã tới lớp.
Anh ấy vỗ đầu tôi, "Đến rồi."
Hôm nay anh ấy không có tiết, sáng nay không phải là chuông báo thức điện thoại đánh thức tôi, mà là anh ấy.
Tầng hầm dưới đất có rất nhiều học sinh, phần lớn là người đi xe đạp.
Tôi đang chuẩn bị mở cửa xe thì bị anh ấy kéo lại, anh ấy mỉm cười nhìn tôi. Tôi bất đắc dĩ phải ôm cổ anh ấy, hôn vào mặt anh ấy.
"Tan học thì gọi cho anh."
"Được." Tôi cười cười, xuống xe.
Bốn tiết buổi sáng đều là những tiết có liên quan tới tài vụ và kế toán, mặc dù đối với tôi bây giờ, cũng không khó, nhưng cũng có một số vấn đề cần quan tâm.
Tôi để bút xuống, day day trán. Tóc còn đang để xõa, tối hôm qua hồ đồ như vậy, ướt hết cả tóc, buổi sáng tôi phải vội vã gội đầu.
Ngồi kế tôi là một người ban tự học, tiết này cũng là tiết Human Resourse, Đại Nhất ngủ chung phòng với bốn bạn nữ, ngoại trừ Giang Tá và Chương Tiểu Hữu, thì một người khác bây giờ đã phân ban, không còn liên lạc với chúng tôi nữa.
"Trần Cẩn, bây giờ bạn ở đâu đây?"
Tôi chau mày, tôi với người bên cạnh này bình thường cũng không quen biết gì, tôi cười cười, "Bây giờ mình ra ngoài ở."
Cô ta tỏ vẻ hiểu ra, sau đó tìm đề tài để nói chuyện với tôi.
Chỉ là tôi hơi nhạy cảm, cảm giác như cô ta cố ý đi vòng vèo để hỏi chuyện gì đó.
Kết thúc hai tiết học, tôi còn đang làm bài, thì nghe được có người gọi mình.
Ngẩng đầu, đã thấy Chương Tiểu Hữu và Giang Tá đang ngoắc mình.
Tôi bị hai người họ kéo tới một nơi vắng vẻ, "Gì?"
''Bạn có nghe cái gì chưa." Giang Tá nghiêm túc nói.
Tôi nhíu mày, lắc đầu.
Chương Tiểu Hữu nhìn tôi, sau đó nói rõ đầu đuôi. Nghe xong......, tôi cúi đầu giật nhẹ khóe miệng, hóa ra là như vậy.
Tôi cũng không biết thời gian này, danh tiếng của tôi lại truyền xa như vậy.
Cũng không biết là ai đồn đại, câu "ba người họp lại thành một cái chợ." lời đồn được nói đi nói lại nhiều lần thì người nghe sẽ tin là thật? Hoặc là nghĩ lời đồn bậy bạ.
Thiếu nữ vị thành niên quyến rũ anh trai mình, tình yêu loạn luân, quan hệ nam nữ bậy bạ, giả bộ thanh cao, ngây thơ, kiêu ngạo, xấu xa......Các loại bình luận khen chê đều có.
"Cẩn à, bạn có trêu ghẹo ai không vậy?" Tiểu Hữu khoanh tay, như Holmes trá hình.
"Mình cũng muốn biết." Tôi cười cười.
"Bạn còn cười được sao, bạn không biết chứ, mấy ngày hôm nay mình phiền chết đi được! Một đám con gái đói tin tức, cả ngày không có chuyện gì làm, không biết nghe ai nói, cũng không biết mình có gặp bạn hay không, cứ tới tìm mình hỏi thăm tin tức của bạn, mình phải mượn gió của bạn, nói chuyện với Tiểu Hồng."
Tôi nhìn Trương Tiểu Hữu nói không dứt miệng, thật ra thì tôi biết hai người bọn họ không muốnn tôi buồn.
"Các bạn cũng tin sao?"
"Chửi thề! Trần Cẩn, bạn có xem mình là chị em nữa không! Giáo sư nhà bạn là anh trai thế nào của bạn, mặc dù anh ta không tệ, nhưng cũng đâu tới mức làm bạn phải đi quyến rũ anh ta, muốn quyến rũ cũng phải tìm đại gia chứ!"
Tôi bật cười, thật ra Phạm Đông Ly đúng thật là do tôi quyến rũ, chỉ là ai truyền tin tức này ra, tôi suy tư.
Lời đồn đại bên ngoài, thật ra tôi không quan tâm lắm.
Thứ nhất, tôi và Phạm Đông Ly quang minh chính đại, nam chưa cưới nữ chưa gả. Thứ hai, chúng tôi là họ hàng xa bắn đại bác ba ngày cũng không tới, cũng chẳng phải người thân trong dòng họ, nói cũng chẳng ai biết. Ba là có cần phí thời gian quan tâm chuyện này không, chuyện của Phạm Đông Ly mới là chuyện tôi cần quan tâm, đâu có liên quan gì tới người ngoài.
Còn nữa, người trong cuộc vẫn bình thường, không bị ảnh hưởng gì, thì lời đồn đại đến một lúc nào đó cũng tan thành mây khói, sau khi con người hết tò mò, thỏa mãn miệng lưỡi, mệt rồi sẽ bình yên lại.
Sau khi chia tay với các cô ấy, tôi gặp Tưởng Phong, anh ta không nói gì, chỉ là nhìn tôi với vẻ lo lắng. Tôi cười với anh ta, anh ta chính là bạn đại học khác phái tốt nhất của tôi ở đại học, tôi cũng không hy vọng anh ta lo lắng.
Trở lại lớp học, thấy những ánh mắt nhìn mình, tôi mới biết được mình không hay không biết đã trở thành mục tiêu chú ý của người khác.
Tôi bất giác bật cười, rồi cúi đầu tiếp tục làm bài, hiệu ứng 'danh nhân' sao?
Lúc tan học đã hơn mười hai giờ, Phạm Đông Ly sợ tôi đói, nên tôi đi một tiệm ăn nhỏ trong trấn ăn đại cho xong.
Tôi nghĩ là buổi chiều chắc anh ấy rất bận rộn, nên chuẩn bị về nhà ngủ. Nhìn dáng vẻ anh ấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn hạ thấp ghế xuống, để cho tôi nghỉ ngơi.
"Ngủ đi, tới nơi anh sẽ gọi em." Trên xe có áo khoác, anh ấy khoác lên người cho tôi.
"Đường không xa lắm mà."
"Buổi chiều anh dẫn em tới chỗ này." Anh ấy không nói gì nữa, tôi gật đầu, sau đó đắp áo khoác lim dim ngủ.
Sau khi tỉnh lại, xe vẫn còn chạy, tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa thấy được cột mốc chỉ đường, tôi hơi kinh ngạc "Đi về nhà anh sao?"
"Đi về nhà của chúng ta." Anh ấy thấy tôi tỉnh nên mỉm cười vỗ vỗ tay tôi.
Là tôi nghĩ sai rồi sao? Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm anh ấy.
Phạm Đông Ly chỉ mỉm cười bí ẩn, cong môi lên.
Đến nơi đã hơn hai giờ chiều, vòng qua con phố của nhà họ Phạm, tôi đi thẳng tới khu vực Cửu Long, mới thấy một kiến trúc nhà ở rộng lớn.
Sau khi Phạm Đông Ly dừng xe xong, thấy tôi còn nhìn quanh bốn phía, anh ấy kéo tôi tới đứng bên cạnh mình, "Nhà ở phía trước, anh dẫn em đi xem."
Chung cư Á Long Vịnh Cảnh Thái Hoa Uyển, cửa chung cư rất rộng rãi, an ninh cũng rất tốt. Tôi đi theo anh ấy vào tòa nhà, thang máy còn đang sửa chữa, trên tấm bảng gỗ ghi số tầng.
"Ở lầu chín, xem ra chúng ta chỉ kém leo núi một chút thôi." Anh ấy cười cười kéo tôi leo thang bộ.
Nhưng cũng không mệt lắm, trong hành lang cũng gặp được mấy đôi leo lầu giống chúng tôi, họ đều lễ phép thân thiện gật đầu.
Lầu chín rất yên tĩnh, Phạm Đông Ly đưa tôi đến cuối hành lang, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa.
Tôi không nói gì, cầm trong tay chiếc chìa khóa mà anh ấy đưa cho mình, đi theo sau lưng anh ấy. Anh ấy vẫn nắm tay tôi, khi đi qua mỗi một căn phòng, đều tỉ mỉ nói cho tôi nghe.
Diện tích phòng là 149.55 mét vuông, diện tích sử dụng thực tế là 134.45 mét vuông, một phòng ngủ có phòng tắm, một ban công, hai phòng khách, một phòng ăn kiêm nhà bếp, một phòng khách, một phòng vệ sinh.
Nhìn nam dựa bắc, lấy ánh sáng rất tốt, còn có một cái hồ nhân tạo bao quanh chung cư, giao thông và vị trí cũng rất thuận lợi.
"Bao nhiêu tiền vậy." Căn nhà rất lớn, loại tòa nhà này một là bán một là cho thuê, khu vực Cửu Long mấy năm nay cũng được chính phủ khai phá và quan tâm rất nhiều. Cũng không phải nhà second hand, vị trí nhà thì rất tốt, nhất định là rất mắc.
Tôi thấy anh ấy chau mày, vỗ đầu tôi, "Em không thích chỗ này sao?"
"Phạm Đông Ly......."
Anh ấy kéo tôi vào ngực mình, nhẹ nhàng nói, "Em không cần lo lắng, sau này không cần vay thế chấp mỗi tháng, anh đã thanh toán xong một lần rồi."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, "Ba mẹ anh biết không?"
Anh ấy hôn lên môi tôi, "Chờ sửa sang xong anh sẽ nói với họ."
"Anh.... ....."
Tôi còn chưa nói xong, anh ấy đã chậm rãi lên tiếng.....,"Em còn chưa nói cho anh biết em thích chỗ này hay không?"
Tôi gật đầu, đôi mắt hơi đỏ lên.
Anh ấy thở dài, cúi đầu nhìn vào mắt tôi, nhẹ giọng nói, "Anh muốn em vui vẻ, sao mắt lại đỏ ngầu thế này, sau này không muốn cùng anh ở đây sao?"
Tôi bĩu môi, khóe miệng cong cong.
"Sau khi mua nhà, anh cũng sẽ nuôi em mà, bé con của anh, em còn lo lắng vớ vẩn gì đây.'' Anh ấy trêu ghẹo nói.
Nếu Phạm Đông Ly đã không nói, vậy tôi cũng không hỏi nữa, nói thật tôi rất thích nơi này, tuy phòng ốc còn chưa lắp đặt bất cứ vật dụng gì, nhưng anh ấy cũng đã gọi công ty đến lắp đặt.
Hôm nay anh ấy dẫn tôi đến đây là để xem tôi có thích chỗ này hay không, sau đó mới bắt đầu trang trí, anh ấy hi vọng tôi có thể cùng anh ấy chọn vật liệu trang trí, sắp xếp cùng nhau.
Đã mua nhà, nhà này này chính là căn nhà sau này của tôi và Phạm Đông Ly sao?
Tôi quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng ở ban công, dưới ánh hoàng hôn anh ấy đang mỉm cười ngoắc tay gọi tôi.
Tôi nhịn không rơi nước mắt, ~ diễn đàn lê quý đôn ~ mỉm cười đi tới chỗ anh ấy, trái tim chợt như bị đụng rớt xuống, thật là ấm áp.
Nhà của hai chúng ta......tôi nắm thật chặt cái chìa khóa, lỗ mũi hơi ê ẩm.
Phạm Đông Ly, em muốn bắt đầu cuộc sống với anh, nấu cơm, giặt quần áo, sinh con cho anh, sau đó sống bên nhau đời đời kiếp kiếp, sống những ngày hạnh phúc.
Phạm Đông Ly, thật ra em rất yêu anh.