Phạm Đông Ly nói muốn thuê người, nhưng thật ra tôi vẫn cảm thấy rườm rà, mặc dù nó tiết kiệm đấy, nhưng thuê người lắp đặt thiết bị cho căn nhà mới mua, mà bọn họ chưa có kinh nghiệm về lắp đặt gì cả, không biết chuyện gì, nên không thể mặc cả, mọi thứ phải nghe theo lời công nhân. Nếu xảy ra tình huống ăn bớt vật tư, thì chắc chắn tôi cũng không biết được.
Căn nhà nhất định đã làm tốn không ít tiền tiết kiệm của Phạm Đông Ly, tôi biết dù anh ấy không giàu có, nhưng nhìn cách ăn mặc hằng ngày của anh ấy, ra xã hội thì cũng không phải là kẻ không có tiền, chẳng qua tôi vẫn muốn cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Phạm Đông Ly thấy dáng vẻ suy tư của tôi mấy ngày nay, đã vậy còn tìm anh ấy hỏi về chuyện sửa sang. Sau khi biết được suy nghĩ của tôi, anh ấy liền cười to.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, chậm rãi nói với tôi: cũng không phải là mắc, chúng ta cũng đâu có thời gian đi mua đèn, ống nước, dây điện, hay xi măng,....
Chuyện lắp đặt thiết bị chúng tôi đều giao cho một người được bạn của Phạm Đông Ly giới thiệu, lúc trước anh ta đã vẽ bản vẽ lắp đặt, sau lại nhận được sự giới thiệu của đám bạn Phạm Đông Ly.
Lần lắp đặt thiết bị này chính là giao cho anh ta làm, bằng kinh nghiệm trang trí nội thất nhiều năm của anh ta, kèm theo thợ sửa ống nước, thợ gạch, công nhân sơn sửa ban công, nên chắc chắn biết nên mua cái gì, mua ở đâu.
Chúng tôi cũng không cần lo lắng mình bị hố, đều là bạn bè, sau khi xong việc chỉ cần họ liệt kê một cái hóa đơn là được.
"Còn có chuyện gì làm em nặng lòng hay không, bà quản gia nhỏ của anh, anh đều sẽ thật lòng báo cáo." Anh ấy trêu ghẹo nói.
Tôi thấy hơi có lỗi, Phạm Đông Ly làm việc luôn có sự chuẩn bị, tôi lo lắng thái quá rồi.
"Chờ hết tuần này, anh dẫn em đi chọn gạch men nha?" Phạm Đông Ly vỗ đầu tôi.
Tôi gật đầu, tháng sáu không có chuyện gì làm, cũng khá rảnh, nghĩ đến nhà mình đang được lắp ráp cẩn thận, trong lòng tôi rất vui mừng.
Lời đồn ngày càng ít đi, hình như là thấy người trong cuộc không quan tâm tới.
Sau này, chuyện này chuyển thành chuyện: cô ấy rốt cuộc là không có thật? Hay là cô ấy làm thật?
Cơm nguội nấu hồi chiều đã gần thiu, nhưng không có người nào nấu lại, truyền mùi tới trước cửa.
Hình như Giang Tá còn rất có tinh thần trinh thám, suy nghĩ cẩn thận thì đúng thật là có manh mối.
Phần lớn học sinh của Phạm Đông Ly đều biết được quan hệ của tôi và anh ấy, chỉ là còn một phần nhỏ chưa biết.
Cái gọi là tình bạn vượt cấp, chắc không phải là cố ý, những người rãnh rỗi không có chuyện gì làm, đặc biệt là nữ sinh, khi ngồi chung với nhau, thường sẽ nói đủ thứ chuyện, bạn, tôi, anh ta, chuyện có thể nói được đều tám hết.
Quan hệ giữa tôi và Phạm Đông Ly, chầm chậm truyền tới lớp tôi, người nghe được cũng chỉ biết sơ sơ, một phần nhỏ trong mớ tin tức đó thôi.
Cũng không biết thêm bớt thế nào, mà cuối cùng biến thành điều cấm kị nhất ở Trung Quốc này.
Cụ thể là người nào đổi trắng thay đen, bây giờ đã không thể nói rõ ràng rồi, chỉ là cuối cùng cũng xác định được đại khái là do đâu truyền tới.
Mấy người Giang Tá, đều là người dứt khoát, nghĩ chắc chắn là mấy tên mà các cô ấy gọi là mấy xiên côn trùng, nhất định là tên thanh niên xấu hổ lúc trước, cầm đầu bang tiện nam.
Chỉ là bọn họ cũng không phải là Thu Lưu, cũng không phải là bạn bè thân quen của tôi, hơn nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới tôi.
Hơn nữa bị chó cắn một cái, chẳng lẽ bạn phải cắn lại con chó sao?
Chủ nhật, tôi theo Phạm Đông Ly đi chọn gạch men, sứ, từ tường gạch đến nền gạch.
Tôi suy nghĩ thật lâu mới quyết định, tường thì dùng gạch men, còn sàn thì làm bằng gỗ.
Phạm Đông Ly theo sở thích của tôi, sau lại đổi lại phòng khách và nhà bếp dùng gạch, phòng ngủ thì dùng sứ.
Sàn gỗ làm người ta cảm thấy thân quen, nhưng gạch men lại tạo cảm giác lạnh giá.
Nhưng nếu so sánh, thì sàn gỗ cũng có khuyết điểm, khi lau hoặc quét dọn thì nó tốn công hơn gạch men.
Phạm Đông Ly nói ở phòng khách, cửa hàng sẽ khuếch đại diện tích viên gạch, nên cũng sẽ không tạo cảm giác lạnh lẽo.
Chân không ngồi dưới đất cũng sẽ ấm áp, tôi gật đầu đồng ý.
Kiến trúc sư mà Phạm Đông Ly mời tới, dù đã là một chủ thầu danh tiếng, nhưng lần trang trí này anh ta rất tận tâm, cả tuần đều chạy đôn chạy đáo tự mình giám sát, cũng đi qua cửa hàng vật liệu rất nhiều lần.
Phạm Đông Ly gọi anh ta là anh Đổng, hình như anh ta lớn hơn Phạm Đông Ly mấy tuổi, nên tôi cũng gọi theo, anh ấy cũng chào hỏi với tôi rồi.
Sau khi chọn được gạch men mà tôi và Phạm Đông Ly thích, anh ta cũng nhiệt tình giúp thương lượng giá cả, nên tiết kiệm chỗ nào, tiệm nào rẻ và đẹp hơn, anh ta đều một mình gánh hết.
Giống như khi chọn mua gạch men và bồn rửa mặt, anh ta đều bớt đi hai đồng với ông chủ.
Lần trang trí này thật sự tôi phải cảm ơn anh ta, rất chăm chỉ và tận tâm.
Điện nước vẫn chưa làm xong, Phạm Đông Ly kéo tôi ra ban công phòng ngủ, lần trước không nhìn kĩ, bây giờ tôi mới thấy cái ban công này lớn hơn cái ban công phòng tôi hiện tại một chút, có nhiều góc cạnh hơn.
Từ đây nhìn ra có thể thấy một khu rừng sau hồ nhân tạo, dưới ánh mặt trời, phong cảnh càng thơ mộng hơn, tâm trạng tôi cũng trở nên thoải mái.
Phạm Đông Ly vỗ đầu tôi, "Ở đây em có muốn gắn kính không?"
"Anh cảm thấy sao?" Tôi hỏi ý kiến anh ấy.
"Lo lắng, đến lúc đó chuẩn bị cho em một cái xích đu có được không?"
"Trồng thêm một số cây nữa." Tôi nghiêng đầu cười với anh ấy.
"Tùy em thôi."
Tôi quay đầu nhìn căn phòng trống rỗng, sau tiến tới hôn anh ấy.
Khi trở lại đại học thì đã khuya rồi, tôi hơi đói bụng, dù bình thường không ăn khuya, nhưng thỉnh thoảng ăn một chút, cũng không sao mà.
Phần lớn quán ăn đều đã đóng cửa, đi xe một vòng quanh thành phố, tôi cũng không muốn vào khách sạn ăn, nên đành vòng qua siêu thị mua mấy gói mỳ gói mang về.
Sáng ngày thứ hai có ba bốn khóa ở trên lầu chín. Cách chỗ ở của Phạm Đông Ly tương đối gần, nên tối nay tôi không trở về chỗ ở mà ở lại chỗ anh ấy.
Mỳ ăn liền nấu trong nồi thì ngon hơn, tổng cộng tôi nấu ba gói mỳ, phần lớn đều cho Phạm Đông Ly ăn.
Anh ấy thích ăn lạt, nên không để dầu và gia vị. Trong nhà còn trứng muối, nên tôi lấy một quả, cắt ra cho mỗi người một nửa.
Chiều tháng sáu cũng không nóng lắm, mở cửa sổ thông gió ra, thật là mát mẻ.
Tôi đang cầm cái chén ngồi xem ti vi, gần nửa đêm cũng chẳng có phim truyền hình gì hay, nhưng có một số tiết mục giải trí, gần đây mấy tiết mục nóng mắt rất phổ biến.
Mặt tôi rất nóng, tôi ngạo mạn bấm chọn đài, thỉnh thoảng lại nghiêng mắt nhìn màn ảnh mấy lần.
Phạm Đông Ly cầm đũa gõ dọc theo chén của tôi, "Ăn xong lại xem."
''Em không muốn ăn." Tôi nghiêng đầu le lưỡi với anh ấy, của tôi còn hơn phân nửa, còn anh ấy đã ăn xong từ lâu rồi.
Anh ấy vỗ đầu tôi, thở dài, nhận lấy cái chén tôi đưa cho anh ấy.
Tôi thoải mái gối đầu lên đùi anh ấy, mở âm lượng lớn lên, chương trình trên ti vi thấy cũng hay hay.
Hình như Phạm Đông Ly nói cái gì đó, tôi không nghe rõ, nên ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, nháy mắt.
"Nam diễn viên kia rất đẹp trai." Anh ấy mỉm cười hôn lên trán tôi.
Tôi nhìn lên TV, lắc đầu, nói, "Không đẹp trai bằng anh."
Anh ấy bật cười, ôm tôi đứng lên, để tôi ngồi lên đùi mình, dịu dàng nhìn tôi, "Này, trả lời chuyện vừa nãy anh hỏi đi."
"Cái gì?"
"Chúng ta đính hôn đi, được không."
Vừa rồi câu Phạm Đông Ly dùng là câu trần thuật, tôi nhất thời đứng hình, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh ấy.
Anh ấy vươn tay vuốt ve khuôn mặt tôi, cười bình lặng nói, "Chúng ta đính hôn đi."
Tôi không nói gì, chỉ nhìn vào cổ anh ấy rồi vùi mặt vào cổ anh ấy.
"Cảm ơn......." Tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang cảm ơn cái gì, có lẽ là cảm ơn ông trời đã cho tôi cơ hội được sống lại một lần nữa chăng.
"Em đang đồng ý sao, nếu em không nói, anh sẽ cho là thật đấy." Anh ấy nói nhẹ bên tai tôi.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười với anh ấy, sau đó gật đầu.
"Vậy, chúng ta làm chút chuyện đi." Anh ấy vỗ mông tôi ám chỉ.
Tôi lấy tay ngăn môi anh ấy lại, liếc anh ấy, "Mới ăn xong mà."
Phạm Đông Ly nắm tay ta, hơi bất đắc dĩ nói, "Được, chúng ta đi chỗ khác."
"Còn chưa xem xong mà." Tôi chỉ vào chương trình TV, đang tới khúc hấp dẫn.
''Kẻ hèn này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều nghe theo lời tiểu thư."
Sau khi anh ấy không chút xấu hổ nào nói ra câu ấy, liền bế tôi đi vào phòng tắm.