Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

- Anh làm gì mà đứng dầm mưa ở đây? – Linh chạy lại lấy dù che cho tôi.

- Sao không trả lời? – Tôi vẫn đứng đó nhìn em mà không nói một lới nào.

- Anh nói gì đi chứ, đừng làm em sợ!

- Anh nhớ em! – Em nhìn tôi không chớp mắt.

Thình lình em quay mặt đi thì tôi níu lấy tay em, kéo em lại và ôm em vào lòng, tôi ôm thật chặt. Lần này tôi sẽ không cho em cơ hội bỏ chạy nữa, chắc chắn là như vậy.

- Hix…hix…em sợ lắm! Em sợ lắm Khanh ơi! – Những giọt nước mắt của em từ từ hòa vào những hạt mưa đang rơi. Em cũng đã buông dù và ôm tôi thật chặt.

- Em cứ nghĩ…cả anh cũng bỏ em. Thời gian qua, em rất sợ anh nhìn em với ánh mắt khác và không đến tìm em nữa. – Em lạnh rung người lên và nép sát vào tôi để tìm một chỗ dựa.

- Khờ lắm! Anh chỉ đi khi nào em không cần anh nữa thôi.

- Từ nay, để anh chăm sóc em, được không?

- Nhưng…- Em ngước lên nhìn tôi bối rối. Tôi ép chặt đầu em vào ngực mình, không để cho em nói thêm một lời nào.

- Em không cần nói gì hết, qua hết rồi. Anh không quan tâm đâu. Anh biết…em vẫn còn yêu nó, anh sẽ ở cạnh em cho đến lúc em yêu anh. Được không? – Em nấc lên từng tiếng nghẹn ngào và gật đầu đồng ý.

Mưa càng ngày càng to, hai con người vẫn đứng đó trong đêm. Tôi không còn cảm thấy lạnh nữa vì bây giờ tôi đã có em. Có thể là chưa hoàn toàn có được em, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi. Tôi cảm thấy hối hận lắm, tại sao đến ngày hôm nay mới nói ra những điều này. Nếu trước kia, tôi quyết tâm giành lấy em, dẫn em ra khỏi con người dơ bẩn đó, thì bây giờ em sẽ không đau khổ như thế này.Như chị Nhung nói, em bị ép làm chuyện đó hay tự nguyện thì không còn quan trọng nữa, nhưng thực chất tôi vẫn luôn tin tưởng em. Người con gái tôi quen hai năm qua, không phải một người dễ dãi và tùy tiện. Hy vọng cơn mưa này sẽ rửa trôi tất cả, ngày mai trời lại sáng.

Tối hôm đó tôi vui lắm, vì đã nói hết được những gì mình muốn. Lúc về nhà là nhắn tin cho em ngay.

- Em có bị ướt nhiều không?

- Dạ có!Nhưng không sao đâu anh.

- Nhớ lau khô tóc trước khi ngủ đó, không thì sáng mai lại bệnh.

- Dạ! Anh cũng coi chừng bệnh đó. Hôm này anh dầm mưa nhiều hơn em mà.

- Thôi em ngủ sớm đi, mai anh qua chở đi ăn sáng rồi đi học.

- Dạ! Vậy anh ngủ ngon nhe!

- Ừ! Em ngủ ngon! Em nè!

- Sao anh?

- Hôm nay là ngày đâu tiên mình quen nhau, em có yêu anh chưa? Em không cần trả lời đâu, anh biết câu trả lời rồi, ngày nào anh cũng sẽ hỏi đến lúc em trả lời. G9

- Em xin lỗi…G9. – Tôi biết để ngừng yêu một người không phải một sớm, một chiều. Có gì đâu mà xin lỗi, em khờ quá!

Sáng hôm sau, tôi chay qua nhà em để đưa em đi học.

- Em chào cô, cô khỏe không cô? – Tôi đến thì thấy cô Hiền đang làm công chuyện ngoài sân.

- Ủa, Khanh đó hả? Giờ mới chịu ghé thăm cô đó?

- Dạ! Mấy tháng nay em ở dưới quê, vừa lên được vài hôm. Linh có nhà không cô, Linh nhờ em qua chở đi học.

- Hôm qua nó dầm mưa nên giờ bệnh rồi Khanh ơi! Nó đang nằm trên phòng đó.

Tôi vội vàng đẩy xe vào nhà và chạy lên thăm em. Sức khỏe em khá yếu từ xưa giờ, tôi còn lạ gì nữa. Hôm qua tự nhiên hứng lên lại bắt em dầm mưa chung. Lên đến phòng thì thấy em đang đắp chăn và được chườm khăn. Tôi tiến lại ngồi cạnh em, nhẹ nhàng chạm vào má em, nốt rùi son của em. Đã lâu rồi tôi không còn thấy một nụ cười hạnh phúc thật sự trên môi em, người con gái đáng thương này đã thiếu thốn tình cảm của cha rồi, giờ lại còn gặp những chuyện này.

- Anh…anh qua lúc nào vậy? – Em tỉnh dậy khi tôi chạm vào.

- Xin lỗi! Anh làm em bệnh rồi.

- Không sao đâu. – Dù đang mệt nhưng em vẫn cố gắng cười thật tươi.

- Để anh đi mua cháo cho em ăn nhe?

- Ở lại với em đi anh. – Tôi vừa quay đi thì em nắm lấy tay tôi kéo lại. Nắm lấy đôi bàn tay tôi thật chặt rồi em từ từ thiếp đi.

Mọi chuyện cứ diễn ra một cách nhẹ nhàng và bình yên như thế đó. Ngày qua ngày, tâm trạng của em đã tốt hơn trước. Ngày nào tôi cũng làm công việc đưa rước em đi học. Chiều chiều, hai đứa cứ lân la hàng quán trước khi về nhà. Em thường ngồi sau xe của tôi hát lếu lo như chim sáo, dường như tất cả mọi nẻo đường của cái thành phố này đều in dấu xe của tôi. Tôi đã cố quan tâm và yêu thương em đến hết mức có thể, để em cảm nhận được tình yêu của tôi. Và mỗi ngày tôi đều hỏi em chỉ một câu hỏi quen thuộc. “Em à! Em đã yêu anh chưa?”. Và tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có câu trả lời của em.

Một buổi tối tháng 2 ở quê nhà, tôi đang ngồi xem tivi thì dì tôi, nhóc Ly cùng một vài chú bác khác trong gia đình qua thăm.

- Khanh, có ba ở nhà không con?

- Dạ! Để con vào kêu ba. – Tôi đi vào trong gọi ba tôi với một chút lo lắng, không biết có chuyện gì mà hôm nay mọi người đều tới đông đủ như vậy.

Tôi ngồi kế nhóc Ly và nghe mọi người nói chuyện. Đó là chuyện về thủ tục di dân của dòng họ, bà nội tôi đã định cư ở Mỹ từ khá lâu. Nhiều năm trước có ý định bảo lãnh gia đình bên này sang Mỹ định cư, làm hồ sơ thì cũng được một thời gian và đã được duyệt. Có lẽ sẽ được đi trong năm nay khi hoàn tất những giây tờ, thủ tục cuối cùng. Tôi khá bàng hoàng về chuyện này, vì trước giờ ba tôi chưa bao giờ nhắc đến. Lòng thì lo sợ vô cùng, tôi không muốn đi, còn Linh thì sẽ như thế nào.

- Khanh! Lại đây ba nói chuyện. – Ba tôi ngoắc tôi vào ngồi cùng bàn với mọi người.

- Nãy giờ chắc con cũng nghe rồi đó, con muốn đi không?

- Dạ…dạ…- Tôi ấp úng

- Anh Khanh, đừng đi! – Con nhóc Ly khóc nhè, chạy lại ôm tôi. Dì tôi mắt cũng đỏ hoe, ngồi cạnh và xoa đầu tôi.

- Con không muốn đi ba à! Vậy ba có đi không? – Tôi lấy hết can đảm, nói chuyện như một đứa con đã trưởng thành trong gia đình.

- Thằng khỉ! Mày không đi thì ba qua đó ở với ai. Tùy con lựa chọn thôi, con ở đâu thì ba ở đó.

- Ừ! Tôi qua đây chỉ nói sơ mọi chuyện trước là như vậy, hai cha con cứ ở nhà suy nghĩ đi. – Bác tôi nói xong thì đứng dậy cùng mọi người ra về.

Từ ngày hôm đó tôi cũng không còn bận tâm quá nhiều về việc này. Ba tôi rất thương tôi và tôn trọng quyết định của tôi.Một buổi chiều tháng 3 Sài Gòn, tôi có cơ hội gặp lại 2 thằng bạn thân, Tuấn và Nam. Ba thằng chọn một cái quán nhậu nhỏ ở quân 5 để tâm sự chuyện đời. Hết chuyện học hành, việc làm rồi qua đến chuyện tình cảm. Đang ngồi lai rai thì tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.

- Mày tưởng Linh yêu mày sao? Linh đã là người của tao rồi. – Vừa thấy tin nhắn, tôi đã phát điên lên, gọi ngay đến số điện thoại đó nhưng không liên lạc được. Tôi đập ly bia xuống bàn một tiếng thật to, mọi người trong quán đều nhìn về phía tôi.

- Khùng hả mạy? Làm đi đập phá đồ thế? – Thằng Tuấn hỏi tôi. Tôi cho nó xem tin nhắn.

- Haizzz…quan tâm làm gì, người yêu mày là hot girl mà, bị chọc phá như vậy là chuyện bình thường.

- Mà tao hỏi thiệt, mày với nó làm chuyện đó chưa?

- Là chuyện gì?

- Chuyện đàn ông với phụ nữ thì là còn chuyện gì nữa thằng hai lúa. – Thằng Nam nói, công nhận từ ngày nó vào đại học, nó thay đổi nhiều quá. Không còn bộ dạng thư sinh ngày xưa nữa.

- À…ờ…chưa…- Hai thằng tụi nó mới cười phá lên.

- Mày nhìn thằng Nam thư sinh kìa, bây giờ nó còn ngon hơn mày rồi. – Thằng Nam đang cười đểu.

- Bộ mày định để dành cho thằng khác hả? – Vừa nghe xong, tôi điên người đập bạn. Dẫn xe ra thật nhanh rồi bỏ đi. Men trong người khiến tôi càng phát điên hơn, khi nghĩ về tin nhắn đó và những lời hai thằng bạn nói.

- Ê…ê…giận hả? Tao nói giỡn thôi mà! – Tôi nghe tiếng gọi với của 2 thằng từ trong quán ra.

Người tôi thì nóng bừng bừng như lửa đốt, chạy như tên bắn đến nhà Linh. Đến nhà em, tôi bước vào phòng, lúc này em đang ngồi học bài và quay ra thấy tôi.

- Anh Khanh, sao anh tới mà không báo em biết? Em tỏ ra ngạc nhiên.

Tôi tiến lại ôm em, rồi hôn lên môi em. Tôi kéo em lại giường và đè em xuống. Men bia trong người cộng với những gì đã nghe thấy, tâm trạng của tôi như một con thú hoang cần phải làm gì đó để được giải tỏa.

- Anh sao vậy? Anh say rồi phải không? – Em hỏi với giọng hơi run sợ.

Tôi không nói gì hết, tôi lại tiếp

tục đè em ra, hôn em, tay tôi thì đang cởi từng chiếc cúc áo của em. Người em co lại, run lên. Nước mắt em bắt đầu chảy dài…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui