Vẽ Em Bằng Nỗi Nhớ


Những dòng ký ức cũ lại ùa về…Kể từ cái ngày cô đề nghị tôi tới nhà cô học thêm, cứ 1 tuần thì tôi lại đến vài hôm để học và ăn cơm.

Và còn một mục đích vô cùng quan trọng nữa là được gặp Linh.

Linh cũng thường xuyên ở nhà cô hơn thay vì ở nhà ba Linh.

Tình cảm chúng tôi cũng dần dần phát triển.

Đó không phải là tình yêu, tôi nghĩ đó chỉ dừng lại ở mức bạn thân của nhau.

Nhưng có lẽ như vậy cũng quá đủ với tôi rồi, tôi thật sự không dám nghĩ Linh có thể yêu một thằng như tôi.

Một buổi chiều như bao buổi chiều, sau khi học với cô xông.– Mẹ! Cho con đi chơi với anh Khanh chút nhe.– Ừ, hai đứa đi đi! Nhớ về sớm đó! – Thời gian qua ở nhà cô, có lẽ tôi đã có một sư tin tưởng tuyệt đối với cô.

Cô biết được tôi là con người thế nào, nên cô không lo ngại khi cho Linh đi chơi với tôi.


Một phần vì cô cũng quý tôi như con trai cô.– Đi đâu vậy Linh, sao em không nói trước cho anh? – Lúc này hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp chạy ra ngoài đường lớn.– Anh giúp em nhe! Chở em đi gặp bạn em!– Anh cho em xuống ở gốc bên kia của Diamond Plaza nhe! – Em có vẻ rất phấn khởi, nhưng còn tôi thì không.

Hóa ra tôi chỉ là thằng xe ôm cho em lúc này.– Tối này anh rảnh không?– Có chi không em?– Tầm 8 giờ tối đến đây rước em nhe!– Anh… anh…Tôi chưa kịp trả lời thì em đã xuống xe và chạy đi mất.

Đằng xa, em chạy đến với một đám bạn, em leo lên xe của một người thanh niên và ôm eo người đó.

Và họ đi mất hút, chỉ còn lại một thằng không hiểu chuyện gì xen lẫn nỗi buồn nhìn theo.

Người thanh niên đó là ai? Nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cả tôi, có lẽ là tầm sinh viên đại học.

Sao em lại ôm eo người đó, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu trong người.

Muốn nói chuyện với em ngay tức khắc.

Bây giờ tôi mới biết cảm giác ghen là như thế nào, thấy người mình thương ôm một người khác, thật sự rất khó chịu.

Mà tôi có là cái gì của em mà ghen chứ? Tôi buồn bã đạp xe về nhà.Trên đường về tôi quyết định ghé qua nhà anh Đen ăm cơm ké rồi chiều quay lại rước em luôn.

Anh Đen về thành phố làm ăn cũng được vài năm, đang sống chung với một người bạn gái ở một ngôi nhà nhỏ trong con hẻm đường Đặng Thế Phong.

Ông này thì học vấn không có, chỉ được cái quan hệ rộng rãi.

Ngày xưa cứ đòi sống chết cãi lại gia đình, bỏ quê lên thành phố làm ăn.

Đến giờ cũng được một thời gian mà vẫn còn lận đận lắm.


Được một cái ổng rất quý tôi, cứ mỗi lần có đồ ăn ngon là kêu tôi qua ăn cùng.

Anh đen may mắn khi quen được chị Nhung, chị ấy chỉ là một người con gái tỉnh lẻ lên thành phố kiếm sống, cũng không học hành đến nơi đến chốn, chỉ làm những công việc lặt vặt kiếm sống qua ngày.

Chuyện bếp núc, nhà cửa do một tay chị quán xuyến, vì vậy nhà cửa lúc nào cũng tươm tất.

Tôi chỉ ước gì sau này có được một người vợ đảm đang như chị thì hạnh phúc biết bao.Hôm nay có một món xào, một mặn, một canh như mỗi lần tôi đến đây.

Ba người ăn uống rất vui vẻ, tôi cũng vơi đi được một chút buồn.

Cứ mỗi lần buồn chuyện gì, tôi thường qua đây nói chuyện với anh Đen, chị Nhung để giải tỏa.

Ở đất Sài Gòn này, tôi không quen biết nhiều nên rất quý trọng những mối quan hệ này.

Hai người họ dù sao cũng lớn tuổi hơn tôi, có nhiều vốn sống hơn tôi, nói chuyện với họ cũng học được nhiều thứ.Gần đến giờ hẹn thì tôi chạy lại địa điểm cũ đón Linh, tôi chờ em với một tâm trạng bồn chồn, muốn gặp em nói chuyện càng nhanh càng tốt.

Cuối cùng họ cũng quay lại, Linh và đám bạn của em.

Em bước xuống xe của người thanh niên đó, với hôn anh nhẹ anh ta một cái vào mà rồi chào tạm biệt.


Tâm trạng của tôi lúc này là vô cùng khó chịu, cảm thấy mình chỉ là một thằng xe ôm đưa rước không thua không kém.– Anh Khanh! Về thôi anh! – Em chạy đến đây từ lúc nào, khuôn mặt vẫn còn rạng rỡ và không biết tôi đang cảm thấy khó chịu trong người.Trên đường về, tôi không nói gì cả.

Em thì cứ vô tâm hát líu lo đằng sau.– Anh Khanh! Sao không nói gì hết vậy? – Em khều khều lưng tôi.– Có gì để nói đâu.– Chiều này anh đã đi đâu?– Em đi chơi vui quá mà! Quan tâm anh làm gì.– Hì hì! Thôi mà! Hôm khác em bao anh ăn chè nhe! – Em cười nói và đấm lưng tôi.– Người đó là ai vậy em?– Là người yêu cũ của em, cái người mà lần trước nhắn tin điện thoại muốn chia tay đó.– Sao bây giờ em còn đi với anh ta?– Thật sự em vẫn còn yêu anh ấy lắm, tụi em quyết định quay lại rồi.– À… ừ… – Một nỗi buồn mang mác trong tôi.

Em có biết là tôi cũng dành tình cảm cho em không nhỉ.– Anh ta là ai? Có phải người tốt không Linh?– Anh ấy tên Hưng, sinh viên năm nhất Đại Học Mở.

Hoàn cảnh gia đình anh ấy khá giống em, nên tụi em cũng đồng cảm với nhau.– Vậy à? Tại sao em phải nhờ anh chở ra gặp anh ta?– Vì mẹ em không thích anh ấy, mẹ nghĩ anh ấy ăn chơi.

Nhưng anh ấy không có vậy đâu.– Em có vẻ tin anh ta nhỉ? – Em còn quá nhỏ để hiểu hết lòng người em à, tôi không tin anh ta là người tốt.Nhưng biết nói sao với em đây, em sẽ tin tôi hay tin anh ta? Chắc chắn không phải là tôi rồi.– Vậy chắc từ này anh sẽ làm thằng xe ôm dài dài rồi.

– Tôi thở dài và nói, em thì chỉ có cười rồi đấm lưng cho tôi.

Kiểu như trả công cho thằng xe ôm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận