Vẽ Em Bằng Nỗi Nhớ


– Anh còn nhớ nữa không? – Em hỏi tôi.– Tất nhiên rồi, chỗ này ngày xưa có một cô bé khóc nhè nè.

– Tôi cười nói.– Anh… anh hát cho em nghe đi! – Em đề nghị khi 2 đứa ngồi xuống nơi mà ngày xưa lần đầu gặp nhau.– Mưa… về trên khúc hát, lắng u buồn… ui da! – Em nhéo tôi.– Không phải bài này, bài này buồn lắm! Hát bài thứ hai mà.– Đợi anh chút! – Tôi chạy lại phía xa và mượn cây guitar của một nhóm bạn trẻ kia.

Tôi ngồi xuống cạnh em và tiếng đàn lại ngân lên.

Em cười và nhịp theo từng tiếng đập nhả của guitar.‘Hỡi chiếc lá me xanh rơi trên đường xưa nắng hoa.Còn nhớ góc phố thân quen bâng khuâng chờ nhau thiết tha.Hỡi góc phố dịu dàng và hàng me anh đưa em đi ăn kem mỗi chiều.Hỡi góc phố dịu dàng và nụ hôn tan êm rất mau trong ly chè kem.Phố có nhớ đôi mèo con năm xưa…Vẫn hay nô đùa mỗi ngày và hay hái me cho nhau.Phố có biết câu chuyện yêu vu vơ…Như thể con mèo dịu hiền thường hay cắn đôi tay tôi.Hỡi góc phố dịu dàng…Mà giờ đây sao con miu ơi đi hoang nơi nào?Hỡi góc phố dịu dàng…Và tình yêu ngây thơ vẫn thơm hương ly chè kem.

‘Khi vừa hết bài thì tôi quay sang nhìn em, nụ cười của em đã tắt từ lâu, thay vào đó là những dòng nước mắt đang rơi.

Em ngồi co lại, gục đầu xuống như muốn che đi cảm xúc của mình.– Sao vậy em?– Xin lỗi! Không có gì đâu anh! Em lại xấu xí nữa rồi phải không anh? Em không muốn xấu xí trước mặt anh đâu, nhưng không hiểu sao em lại vậy nữa.

Anh cứ hát tiếp đi, không cần để ý đến em đâu.Lúc này tôi cũng không còn tâm trạng để hát nữa, tôi muốn ôm em vào lòng để dỗ dành như tôi đã từng.

Nhưng không hiểu sao lại khó làm đến vậy, có một khoảng cách vô hình nào đó rất lớn.

Người con gái tôi từng yêu thương đang ngồi co ro khóc, và tôi chỉ có thể nhìn em mà không làm gì được…Đếm chiếc lá rơi ngoài hiên vắng…Có biết đâu em đã quá muộn màng…Một nửa thươg nhớ anh mang trao người…Giờ mất nhau tim có nhói đau…Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gío…Gió khẽ lay tim anh khẽ bồi hồi…Một nửa thương nhớ anh mang trao người…Để mất nhau tim nghe nhói đau…Quay về đi quay về đi cho anh hết đợi chờ…Bao lời yêu trong lòng anh vẫn chưa nói thành lời…Vì sao ngày xưa khi ên nhau anh đâu có hiểu rằng…Một ngày rất nhau sẽ rất đau…Quay về đi quay về đi bao yêu dấu ngày đầu…Mưa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu…Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa haỹ môt lần…Mưa ơi mang anh quay về điTôi tiến sát lại gần Linh hơn, nhẹ nhàng vuốt tóc em.

Tôi dùng khăn giấy lau nước mắt cho em.– Thôi nè, không khóc nữa! Mặt như mèo rồi.

Ngày xưa anh hát xong bài này là em cười rất vui mà.– Dạ! – Em lấy khăn giấy từ tay tôi và tự lau đi những giọt nước mắt đó.– Hì hì, hix… em cười thế này là đẹp hơn phải không anh?– Ừ, vậy đó.


– Vẫn nốt ruồi son đó, vẫn má hồng đó.

Em luôn xinh xắn trong mắt tôi dù khóc hay cười.– Anh… anh còn nhớ cái ghế đá bên kia không? – Linh chỉ tay về cái ghế đá phía xa.Làm sao tôi quên được, tôi nhìn xa xăm và hồi tưởng…Kể từ ngày tôi nhận cái tát của Linh, tôi ít khi gặp em hơn.

Tôi cũng không còn qua nhà cô Hiền học thêm nữa, vì môn Hóa của tôi lúc này tương đối ổn.

Một phần cũng là năm cuối cấp, bài vỡ nhiều không kể hết.

Đôi lúc tôi gặp Linh ở trường, cũng chào hỏi, cũng nói chuyện, nhưng không còn chở em đi ăn uống, dạo phố như trước.

Thỉnh thoảng hiếm lắm thì tôi mới qua nhà cô ăn đám, tôi thường qua thăm cô lúc Linh không có nhà.

Dù sao tôi cũng không là gì của em, gặp nhiều cũng chẳng làm gì.

Thật ra tôi không để yên cho chuyện thằng khốn kia lăng nhăng như vậy, tôi đã nhờ anh Đen đi tìm nó cảnh cáo để cho nó chừa.Tôi đã hạn chế gặp Linh hết mức có thể, chỉ để quên em.

Áp lực học tập cũng khiến tôi vơi đi nỗi buồn phần nào, nhiều lúc cứ tưởng là quên em, nhưng cứ gặp lại những kỷ niệm cũ thì lại càng nhớ em nhiều hơn.

Dường như khi ta lẫn tránh một điều gí đó, thì ta lại càng không thể quên nó.Trong cuộc đời học sinh, có lẽ những ngày tháng học cấp 3 là khoảng thời gian đáng nhớ nhất phải không? Tôi cũng vậy, rồi cũng đến lúc chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường mà tôi gắn bó suốt thời gian qua.

Cái lớp học quỷ quái đó sao mà nhớ quá! Đôi lúc muốn lại một lần nữa được quay lại cái thời gian đó để được gặp lại mọi người, những người bạn tốt mà đã giúp đỡ tôi rất nhiều từ những ngày đầu bỡ ngỡ vào trường, để được gặp lại các thầy, các cô, những người mà tôi luôn luôn biết ơn và nghĩ về khi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp THPT.Tôi, Tuấn, Nam, 3 thằng bạn thân luôn có nhau ngày nào giờ mỗi đứa một nơi.

Ba đứa chúng tôi rời trường đều có những hoài bão và ước mơ khác nhau.


Kỳ thi Đại Học năm đó, tôi may mắn vừa đủ điểm đậu vào một trường Đại Học để theo đuổi ước mơ của mình.

Thời gian thấm thoát qua đi, ấy vậy mà cái thằng hai lúa ngày nào giờ đã sống 3 năm ở cái thành phố đông đúc này.

Cái đất Sài Gòn này không phải là một thiên đường, không phải là một nơi dễ sống.

Tuy nhiên cái gì rồi cũng trở thành thối quen, học Sài Gòn, ăn cơm Sài Gòn, vv… và còn nhiều cái Sài Gòn nữa.

Ngày qua ngày, cái thành phố này lại thân quen trong tôi hơn.

Có nhiều lúc đi chơi đâu đó xa, lại nhớ nó ấy chứ.Vào một buổi chiều ở quê nhà, lúc này cũng chưa phải nhập học nên tôi cũng không thường ở Sài Gòn.

Mặc dù cuộc sống ở Sài Gòn đã trở nên thân quen, nhưng đôi lúc cũng phải về quê để hít thở không khí trong lành.

Tôi đang nằm nghe nhạc trên giường thì điện thoại reo lên, số máy của Linh.– Alo!– …– Alo! Linh hả em? Sao không nói gì hết?– Hix… hix… – Tiếng thút thít của Linh.– Em khóc hả? Sao vậy em?– Anh Khanh… em đau khổ lắm anh à.

– Em khóc to hơn.– Thôi nè Linh, nín đi! Nói cho anh nghe chuyện gì!– Anh Hưng… ảnh chia tay em và quen người khác rồi.

– Em khóc nức nở.– Thằng khốn… thôi nè, giờ em cứ về nhà đi! Có gì mai anh lên đó mình nói chuyện nhe!– Không! Em không muốn về đâu! Em mệt mỏi lắm!– Được rồi, em đang ở đâu?– Em đang ở công viên.– Ừ, ở yên đó! Anh đến ngay.Tôi không thưa gửi gì với gia đình, đẩy xe ra và chảy thẳng luôn về Sài Gòn.

Lòng thì như lửa đốt, cầm thù thằng chó đó và lo cho em vô cùng.


Tôi chạy thật nhanh có thể, chỉ muốn bên cạnh em ngay tức khắc, để ôm em vào lòng, để lau những giọt nước mắt cho em.

Những lần trước chạy 30 km về Sài Gòn thường mất 1 tiếng, nhưng hôm nay chỉ mất khoảng 45 phút là tôi đã có mặt ở quận 3.

Tôi gửi xe rồi chạy ngay đến chỗ mà chúng tôi hay gặp.

Từ xa, tôi đã thấy em đang ngồi khóc.

Cũng một thời gian tôi không gặp em, vẫn cái dáng người, khuôn mặt xinh ấy, nhưng nhìn em hốc hác và gầy quá.

Thời gian qua, thằng khốn đó đối xử tệ với em lắm sao.

Tôi bước lại và ngồi xuống cạnh em, em ngước lền nhìn tôi.– Anh Khanh.

– Khuôn mặt em giờ đã tèm nhem nước mắt, mắt em sưng húp có lẽ vì khóc quá nhiều.– Linh… – Tôi không biết nói gì, chỉ biết ôm em vào lòng.

Tôi ôm em chặt lắm, như muốn cho em biết rằng em vẫn còn có tôi, luôn chờ đợi để được lo lắng, quan tâm chăm sóc em.– Tại sao vậy anh? Em có gì không tốt? Em đã làm gì sai? Sao anh ấy đối xử với em như vậy.

– Tôi nghe mà nhói lòng, tại sao em lại yêu nó đến vậy chứ, nó sống tệ bạc như vậy nhưng sao vẫn có được tình cảm của em.– Tại sao vậy? Tại sao? – Linh vừa gào lên vừa đấm thình thịch vào ngực tôi.– Nó là thằng khốn, tại sao em phải đau buồn vì nó.

Không có tại sao tại trăng gì hết, em quên nó đi.

– Tôi chụp tay em lại rồi quát lớn vào mặt em.

Em nhìn tôi ngạc nhiên trước thái độ của tôi.– Em có biết anh yêu em không? Em có biết suốt thời gian qua anh vẫn luôn chờ em không? – Vừa nói dứt lời, tôi đã ôm em, siết em thật chặt, đặt lên môi em một nụ hôn, có thể cho là một nụ hôn đầu đời của tôi, với bao xúc cảm, bỡ ngỡ, chệch choạc.Và cuối cùng tôi đã làm được điều tôi muốn bấy lâu nay, nói câu yêu em và hôn em.


Gần 2 năm qua, là thời gian quá đủ để tôi làm bạn của em.

Tôi không muốn che dấu cảm xúc nữa, tôi thật sự yêu em, tôi thật sự không thể sống thiếu em.Quá bất ngờ, em cũng không kịp phản ứng gì, chỉ biết đứng như trời trồng.

Một lúc thì em đẩy tôi ra xa, rồi quay đầu bỏ đi.

Tôi chạy theo nắm tay em lại.– Linh, anh sẽ yêu thương em.

Anh không để em khóc nữa đâu.– Không được đâu! Không được đâu.

– Em lại bắt đầu khóc, hất tay tôi ra và bỏ đi.– Tại sao không được? – Tôi chạy lại và ôm em từ đằng sau.– Em không đáng được anh yêu thương đâu.

– Em cố kéo tay tôi ra nhưng không được.– Tại sao không đáng? Anh không quan tâm gì hết, chỉ biết anh yêu em thôi.– Buông em ra đi! – Em gào lên và kéo tay tôi thật mạnh, tôi cũng buông em ra.– Em không phải đứa con gái tốt, em không còn trinh trắng nữa đâu! Em xin anh! Quên em đi! Làm ơn đừng yêu em! Tìm một cô gái nào đó xứng đáng hơn em đi! – Em bỏ chạy thật nhanh, dáng em ngày càng khuất dần.Khi nghe xong em nói, tôi đã thất thần.

Không thể đuổi theo em được nữa.

Vậy là em đã trao cả đời em cho một thằng khốn nạn.

Đó là thật sao? Không phải chỉ khi cưới nhau người ta mới trao cho nhau sao? Hay vì tôi quá ngu ngơ trong chuyện tình cảm? Tôi không những là một thằng hai lúa ở cái đất này mà còn hai lúa cả về mặt tình cảm nữa.

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, không hiểu vì sao nó rơi.

Vì thương em? Vì ghen tức với thằng khốn đó? Hay vì bất cứ cái gì khác? Tim bắt đầu nhói đau, không biết phải làm sao đây? Với lý do em không còn là con gái nữa, tôi có thể quên em được không? Tôi sẽ hết yêu em chứ? Tâm trạng rối bời với bao nhiêu câu hỏi xuất hiện.

Tôi đổ gục xuống trong đêm tối….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận