Vẽ Em Bằng Nỗi Nhớ


Sáng hôm sau, tôi chạy qua nhà em để đưa em đi học.– Em chào cô, cô khỏe không cô? – Tôi đến thì thấy cô Hiền đang làm công chuyện ngoài sân.– Ủa, Khanh đó hả? Giờ mới chịu ghé thăm cô đó?– Dạ! Mấy tháng nay em ở dưới quê, vừa lên được vài hôm.

Linh có nhà không cô, Linh nhờ em qua chở đi học.– Hôm qua nó dầm mưa nên giờ bệnh rồi Khanh ơi! Nó đang nằm trên phòng đó.Tôi vội vàng đẩy xe vào nhà và chạy lên thăm em.

Sức khỏe em khá yếu từ xưa giờ, tôi còn lạ gì nữa.

Hôm qua tự nhiên hứng lên lại bắt em dầm mưa chung.

Lên đến phòng thì thấy em đang đắp chăn và được chườm khăn.

Tôi tiến lại ngồi cạnh em, nhẹ nhàng chạm vào má em, nốt ruồi son của em.

Đã lâu rồi tôi không còn thấy một nụ cười hạnh phúc thật sự trên môi em, người con gái đáng thương này đã thiếu thốn tình cảm của cha rồi, giờ lại còn gặp những chuyện này.– Anh… anh qua lúc nào vậy? – Em tỉnh dậy khi tôi chạm vào.– Xin lỗi! Anh làm em bệnh rồi.– Không sao đâu.

– Dù đang mệt nhưng em vẫn cố gắng cười thật tươi.– Để anh đi mua cháo cho em ăn nhe?– Ở lại với em đi anh.

– Tôi vừa quay đi thì em nắm lấy tay tôi kéo lại.

Nắm lấy đôi bàn tay tôi thật chặt rồi em từ từ thiếp đi.Mọi chuyện cứ diễn ra một cách nhẹ nhàng và bình yên như thế đó.

Ngày qua ngày, tâm trạng của em đã tốt hơn trước.

Ngày nào tôi cũng làm công việc đưa rước em đi học.

Chiều chiều, hai đứa cứ lân la hàng quán trước khi về nhà.

Em thường ngồi sau xe của tôi hát lếu lo như chim sáo, dường như tất cả mọi nẻo đường của cái thành phố này đều in dấu xe của tôi.

Tôi đã cố quan tâm và yêu thương em đến hết mức có thể, để em cảm nhận được tình yêu của tôi.

Và mỗi ngày tôi đều hỏi em chỉ một câu hỏi quen thuộc.

“Em à! Em đã yêu anh chưa?”.

Và tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có câu trả lời của em.Một buổi tối tháng 2 ở quê nhà, tôi đang ngồi xem tivi thì dì tôi, nhóc Ly cùng một vài chú bác khác trong gia đình qua thăm.– Khanh, có ba ở nhà không con?– Dạ! Để con vào kêu ba.

– Tôi đi vào trong gọi ba tôi với một chút lo lắng, không biết có chuyện gì mà hôm nay mọi người đều tới đông đủ như vậy.Tôi ngồi kế nhóc Ly và nghe mọi người nói chuyện.

Đó là chuyện về thủ tục di dân của dòng họ, bà nội tôi đã định cư ở Mỹ từ khá lâu.

Nhiều năm trước có ý định bảo lãnh gia đình bên này sang Mỹ định cư, làm hồ sơ thì cũng được một thời gian và đã được duyệt.

Có lẽ sẽ được đi trong năm nay khi hoàn tất những giây tờ, thủ tục cuối cùng.

Tôi khá bàng hoàng về chuyện này, vì trước giờ ba tôi chưa bao giờ nhắc đến.

Lòng thì lo sợ vô cùng, tôi không muốn đi, còn Linh thì sẽ như thế nào.– Khanh! Lại đây ba nói chuyện.

– Ba tôi ngoắc tôi vào ngồi cùng bàn với mọi người.– Nãy giờ chắc con cũng nghe rồi đó, con muốn đi không?– Dạ… dạ… – Tôi ấp úng…– Anh Khanh, đừng đi! – Con nhóc Ly khóc nhè, chạy lại ôm tôi.

Dì tôi mắt cũng đỏ hoe, ngồi cạnh và xoa đầu tôi.– Con không muốn đi ba à! Vậy ba có đi không? – Tôi lấy hết can đảm, nói chuyện như một đứa con đã trưởng thành trong gia đình.– Thằng khỉ! Mày không đi thì ba qua đó ở với ai.

Tùy con lựa chọn thôi, con ở đâu thì ba ở đó.– Ừ! Tôi qua đây chỉ nói sơ mọi chuyện trước là như vậy, hai cha con cứ ở nhà suy nghĩ đi.

– Bác tôi nói xong thì đứng dậy cùng mọi người ra về.Từ ngày hôm đó tôi cũng không còn bận tâm quá nhiều về việc này.

Ba tôi rất thương tôi và tôn trọng quyết định của tôi.

Một buổi chiều tháng 3 Sài Gòn, tôi có cơ hội gặp lại 2 thằng bạn thân, Tuấn và Nam.

Ba thằng chọn một cái quán nhậu nhỏ ở quân 5 để tâm sự chuyện đời.

Hết chuyện học hành, việc làm rồi qua đến chuyện tình cảm.

Đang ngồi lai rai thì tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.– Mày tưởng Linh yêu mày sao? Linh đã là người của tao rồi.Vừa thấy tin nhắn, tôi đã phát điên lên, gọi ngay đến số điện thoại đó nhưng không liên lạc được.

Tôi đập ly bia xuống bàn một tiếng thật to, mọi người trong quán đều nhìn về phía tôi.– Khùng hả mạy? Làm đi đập phá đồ thế? – Thằng Tuấn hỏi tôi.

Tôi cho nó xem tin nhắn.– Haizzz… quan tâm làm gì, người yêu mày là hot girl mà, bị chọc phá như vậy là chuyện bình thường.– Mà tao hỏi thiệt, mày với nó làm chuyện đó chưa?– Là chuyện gì?– Chuyện đàn ông với phụ nữ thì là còn chuyện gì nữa thằng hai lúa.

– Thằng Nam nói, công nhận từ ngày nó vào đại học, nó thay đổi nhiều quá.

Không còn bộ dạng thư sinh ngày xưa nữa.– À… ờ… chưa… – Hai thằng tụi nó mới cười phá lên.– Mày nhìn thằng Nam thư sinh kìa, bây giờ nó còn ngon hơn mày rồi.

– Thằng Nam đang cười đểu.– Bộ mày định để dành cho thằng khác hả? – Vừa nghe xong, tôi điên người đập bạn.

Dẫn xe ra thật nhanh rồi bỏ đi.

Men trong người khiến tôi càng phát điên hơn, khi nghĩ về tin nhắn đó và những lời hai thằng bạn nói.– Ê… ê… giận hả? Tao nói giỡn thôi mà! – Tôi nghe tiếng gọi với của 2 thằng từ trong quán ra.Người tôi thì nóng bừng bừng như lửa đốt, chạy như tên bắn đến nhà Linh.

Đến nhà em, tôi bước vào phòng, lúc này em đang ngồi học bài và quay ra thấy tôi.– Anh Khanh, sao anh tới mà không báo em biết? Em tỏ ra ngạc nhiên.Tôi tiến lại ôm em, rồi hôn lên môi em.

Tôi kéo em lại giường và đè em xuống.

Men bia trong người cộng với những gì đã nghe thấy, tâm trạng của tôi như một con thú hoang cần phải làm gì đó để được giải tỏa.– Anh sao vậy? Anh say rồi phải không? – Em hỏi với giọng hơi run sợ.Tôi không nói gì hết, tôi lại tiếp tục đè em ra, hôn em, tay tôi thì đang cởi từng chiếc cúc áo của em.

Người em co lại, run lên.

Nước mắt em bắt đầu chảy dài…Nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, phần con trong con người tội đã bị rửa trôi đi.

Tôi đang làm gì thế này? Tôi bước lùi lại, dựa vào tường và ngồi bệt xuống nền nhà.

Cuối gầm mặt xuống và suy nghĩ bản thân tôi cũng khốn nạn không kém gì thằng Hưng.– Em xin lỗi! – Em òa khóc và ôm lấy tôi.– Em sợ lắm! Em không biết gì hết, chỉ một lần duy nhất em bị người ta chuốc say.

Em sợ lắm! Em không làm được gì cho anh hết.

– Em khóc nức nở và nói.

Tôi càng cảm thấy bản thân khốn nạn hơn khi nghe em nói những lời này.– Em không có lỗi, anh mới là thằng khốn, anh sai rồi.

– Tôi lau nước mắt cho em, ghì chặt đầu em vào ngực tôi.– Hôm nay anh khác lắm! Em sợ lắm!– Ừ, anh say rồi.

Anh xin lỗi! Đừng giận anh nhe!– Dạ! – Em nói nhỏ và vẫn còn hơi run.– Cười cái đi! Khóc như vậy không phải là Linh xinh nữa đâu.

– Tôi xoa đầu em.

Nụ cười tươi đã trở lại trên môi em.– Hôm này ở nhà làm gì rồi?– Dạ! Em học bài, bài càng ngày càng nhiều anh à!– Uh! Năm nay là cuối cấp rồi, cố lên nhe em!– Ngày mai là Chủ Nhật, có chương trình gì không?– Dạ! Mai là sinh nhật của Tú, trưa mình đi mua quà cho nó rồi chiều cả đám đi ăn nhe anh!– Đám bạn đại gia của em đó hả? – Tôi hơi ngần ngại, tôi không ưa cái đám này cho lắm.– Đại gia gì, anh đừng nghĩ lung tung!– Mình quen nhau 5 tháng rồi, em đã yêu anh chưa? – Tôi nhìn và hỏi em với vẻ mặt nghiêm trọng.– Thôi không có gì đâu! Anh đùa đó.

– Sau một hồi lau em im lặng, tôi cười phá lên và véo má em.

Có lẽ là chưa đủ, nhưng không sao, tôi vẫn sẽ ở cạnh em.Sáng hôm sau tôi cùng thằng Tuấn đi ăn sáng tại một tiệm ăn ở quận 3 gần nhà em.

Sau khi ăn xong, tôi sẽ ghé rước em đi luôn.– Hôm qua sao vậy ba? – Thằng Tuấn vỗ vai tôi hỏi.– Sao là sao?– Tự nhiên bỏ chạy như thằng khùng vậy? Hay không có tiền trả nên bỏ chạy?– Mày khùng quá! Quên đi! – Tôi quát nó.– Anh em với nhau, tao hiểu mà.

– Nó nói và cười đểu.– Chút nữa tao chở Linh đi ăn sinh nhật với đám bạn đại gia của em.

Tao không khoái đám này lắm! Tụi nó ăn chơi và coi thường người khác lắm!– Ai dám coi thường anh em của tao? – Thằng Tuấn lên giọng.– Nè, cầm chìa khóa của tao! – Nó chỉ tay ra chiếc SH bóng loáng của nó và quăng chìa khóa về phía tôi.– Chìa khóa mày đâu? Đưa tao! Tao với mày đổi xe hôm nay luôn và ngay.– Chi vậy? – Tôi ngạc nhiên hỏi.– Tạo không chấp nhận được đứa nào dám coi thường anh em của tao.– Thôi! Không cần đầu.– Luôn và ngay! Nó quát to, nên tôi chấp nhận vậy.

Thằng khùng này, nhiều khi điên lắm, nhưng lại tốt với bạn bè vô cùng.– Ê! Mà ý mày bảo xe tạo là cùi bắp? – Tôi hỏi lại nó.– Xe của mày là cùi mía luôn chứ cùi bắp gì! – Tôi hơi chạnh lòng về lời nhận xét này.

Nhưng sự thật thì phải chấp nhận thôi.– Có cần quần áo mới gì không? Tao đang điên, nói luôn đi tao dẫn đi mua một thể.– Thôi được rồi, cảm ơn mày! Tao cũng không phải bần đến nỗi không có một bộ quần áo ra hồn.Ăn sáng xong, ngồi trên chiếc SH bóng loáng tôi chạy qua nhà Linh.

Tôi gọi điện em ra mở cổng, em bước ra nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.– Xe của ai vậy anh?– Xe của thằng Tuấn.– Xe anh đâu?– Nó bảo đổi xe với anh, anh sợ em đi xe cũ với anh rồi em lại ngại với bạn em.

– Em nghe tôi nói xong thì nhăn mặt, đống cổng cái rầm rồi bỏ đi vào nhà.

Tôi gọi em, nhưng em làm ngơ.– Sao vậy em? – Tôi lấy điện thoại ra gọi cho em và hỏi.– Anh nghĩ em như vậy hả?– À… ờ… – Tôi ngập ngừng.– Anh về đổi xe lại đi, em đời! Còn không thì em ở nhà luôn.– Ừ, anh quay lại ngay.Tôi gọi cho thằng Tuấn và đi đổi xe lại.

Trong lòng cảm thấy vui lắm, đây là một trong những lý do tôi yêu Linh.

Mặc dù xung quanh em có nhiều đứa bạn xấu, nhưng em không bị ảnh hưởng bởi chúng nó.– Giờ mình mua quà gì cho Tú đây em? – Tôi đang chở em đi vòng vòng các shop.– Em tặng quà nó trước rồi, giờ anh mua đại món gì rẻ rẻ tiền tặng nó thôi, không quan trọng đâu.

– Em nói chuyện rất đáng yêu.

Mà thực ra tôi làm gì có điều kiện mà mua quà nhiều tiền.– Hôm qua nó nói em là kêu anh mua cho nó cái vòng tay, thường thường thôi.Tôi và em ghé vào một tiệm trang sức, linh kiện con gái.

Em chọn giúp tôi một chiếc vòng bằng da khá rẻ tiền, em đúng là một người chu đáo.

Đến chiều, hai đứa đến nhà hàng mà con Tú đã đặt bàn ở Quận 1.

Khi hai đừa tôi vừa bước vào thì mấy đứa bạn của nó đã ngồi đông đủ.

Em và tôi đang tiến vào thì em hơi khựng lại, tôi nhìn quanh thì thấy thằng Hưng đang ngồi kế con Tú.

Em hơi run lên và níu tay tôi thật chặt.

Tôi khoác vai em như trấn an và dẫn em vào.

Trên đường đi vào thì mấy đứa bạn con Tú cứ nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt bố đời coi thường người khác.– Linh! Lại đây ngồi né! – Con Tú kêu Linh.– Thôi nhập tiệc nhe mọi người! – Nó đứng lên tuyên bố và đồ ăn được mang lên.Trong lúc ăn thì tôi cũng chỉ lo ăn và nói chuyện với Linh.

Cũng vì những câu chuyện khoe mẽ, ăn chơi bất tận của cái đám thiếu gia, tiểu thư này mà tôi chả biết phải chen vào đâu để nói.

Lâu lâu thì bồ con Tú và mấy đứa khác lại quay sang hỏi tôi vài câu với mục địch chính là dìm hàng của tôi.

Những tình huống này thì tôi cũng đã chuẩn bị từ trước, nên cũng không quá bất ngờ.

Nhưng đôi lúc chúng cũng làm máu điên của tôi lên tới não.

Có một điều lạ là thằng Hưng cũng chỉ ăn và không nói lời nào, lâu lâu lại nhìn về phía Linh.

Một lúc sau thì Linh đi vệ sinh, khoảng 1 phút sau thì thằng Hưng cũng đi vệ sinh.

Tôi nhận thấy điều không lành, nên cũng xin phép đi vào trong theo nó.

Đứng ở mép cửa thì thấy nó đang đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ Linh.– Linh! – Nó kêu em khi em vừa bước ra.

Em không quan tâm và quay mặt bỏ đi.– Linh! Anh nhớ em lắm! Tha lỗi cho anh, cho anh một cơ hội nhe em! – Nó nắm lấy tay của Linh.

Tôi định xong vào nói chuyện với nó thì chợt nghĩ lại và vẫn đứng đó xem Linh sẽ phản ứng ra sao.– Anh bỏ tôi ra đi! Em hất mạnh tay nó ra, và bỏ ra ngoài.– Anh Khanh! – Ra ngoài thì em thấy tôi đang đứng đợi.– Ừ, anh thấy em đi lâu quá nên vào xem coi có chuyện gì không.

– Tôi nói và dẫn em ra ngoài.Khi ăn uống xong thì tụi nó quyết định đi bar làm tăng hai.

Tôi đã dự phòng nhiều chuyện có thể xảy ra nhưng có một thứ mà tôi không thể ngờ, con Tú chưa chịu đi ngay mà đòi ở lại mở quà sinh nhật.– Nhiều quà quá, chắc mở không hết.

Chắc Tú sẽ mở quà của hai anh đẹp trai nhất ở đây, anh Khanh và anh Hưng nhe.

– Nghe giọng điệu của nó là tôi biết sắp có trò gì rồi.Khi nó mở hai hộp quà của tôi và thằng Hưng ra thì là 2 chiếc vòng tay.

Chiếc của tôi là vòng da, còn cái của thằng Hưng là một chiếc vòng bạc có vẻ đắt tiền.– Trời ơi! Quà của anh Khanh đẹp quá, rất giản dị, mộc mạc, đơn sơ như con người của anh.

– Cả đám bạn của nó thì cười phá lên.

Và đó là mức giới hạn chịu đừng cuối cùng mà tôi có thể.

Hóa ra nó kêu và thằng Hưng đều mua vòng tay cho nó để có cơ hội so sánh tôi và thằng Hưng.

Dạo trước, tôi cũng nhiều lúc vô tình nghe nó và Linh trò chuyện, nó nói rằng tôi không xứng với Linh, khuyên Linh nên tha thứ và quay lại với thằng Hưng.Tôi hết chịu nổi trò đùa của nó, không nói không rằng, đứng dậy và bỏ đi.

Linh thì chửi con Tú và cũng chạy theo tôi ra ngoài.

Tôi muốn về ngay nên ra lấy xe và chờ Linh ra.

Từ đằng xa, tôi thấy thằng Hưng chạy ra theo Linh, nắm tay Linh và nói cái gì đó.– Mày tránh xa Linh ra! – Tôi quát và xô nó ra.

Vẻ mặt nó thất vọng và chỉ biết đứng nhìn.Em vội leo lên xe tôi, và tôi chạy thật nhanh khỏi cái đám bạn chết tiệt của em.

Đang chạy thì tôi giảm tốc độ lại vì nghe em thút thít sau lưng.– Gì vậy Linh? Em khóc hả?– Không có gì đâu anh! – Em hít mũi vài cái rồi trả lời.– Tại sao em khóc? Vì nó mà em khóc sao? – Tôi hỏi trong sự bực tức.Tiếng còi xe thì in ỏi giữa những làn xe đông đúc, nhưng hai chúng tôi thì lặng thinh.

Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.– Anh! – Em kéo áo tôi và gọi.– Anh còn bực con Tú hả? – Tôi vẫn im lặng, thực ra tôi bực vì tại sao em khóc nhiều hơn là vì chuyện con Tú.– Thôi mà! Đừng giận mà! Em hát cho anh nghe nhe! – Em ôm chặt lấy tôi rồi hát líu lo như thường ngày.

Lòng tôi cũng dịu bớt, và không hỏi em về chuyện em khóc nữa.– Linh nè! Hôm nay là 151 ngày mình quen nhau rồi, em đã yêu anh chửa? – Và sau đó tôi lại tiếp tục cười trừ và cho qua câu hỏi và không cần câu trả lời.

Nhưng sao hôm này, lại cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.

Câu hỏi này hình như càng ngày càng khó trả lời hơn đối với em thì phải..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui