Sau khi kết thúc gala…– Chở Ly về cẩn thận nhe Huy!Nhìn con nhóc buồn lắm, không nói lời nào suốt từ nãy đến giờ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nó thua cuộc.
Tôi cảm thấy buồn vì không thể giúp con nhóc giành lấy chiến thắng.
Thằng Huy đã chạy xa dần, con nhóc ngồi trên xe vẫn với khuôn mặt ủ rũ.
Hy vọng hai đứa nó chay về quê an toàn.– Đi thôi! Nhìn hoài vậy? – Nhỏ Miu ngồi sau xe và khều tôi.– Ừ! Tụi anh diễn được không em?– Hay lắm anh! Nhưng tiếc là không thắng.– Ừ! Nhìn con nhóc buồn anh thấy thương quá!– Con đó xưa giờ là vậy mà, luôn luôn muốn mình là nhất.– Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.
– Tôi hỏi nhỏ, nhưng nhỏ không trả lời.
Vậy là tôi lại chạy vòng vòng ngắm phố phường.– Sao em im lặng vậy? Nhà em ở đâu anh còn chở về, đi vòng vòng hoài đến khi nào đây? – Chạy được 10 phút thì tôi hỏi nhỏ một lần nữa.Nhỏ vẫn không nói gì, ngón tay nhỏ cứ cọ cọ vào lưng tôi, cảm giác như nhỏ đang vẻ hoặc viết cái gì đó.– Là sao? Em vẻ cái gì trên lưng anh đó?– Chưa muốn về.
– Tiếng nhỏ lí nhí.– Vậy giờ em muốn đi đâu?– Đi đâu cũng được, miễn sao đừng về thôi.
– Nhỏ lại lí nhí, không ngờ cũng có ngày nhỏ dở chứng thế này nhỉ.Tôi chạy xe vòng vòng một lúc thì cũng quyết định ra đường Đồng Khởi, quận 1.
Tôi dẫn nhỏ đến nhà hát Thành Phố di dạo, và chúng tôi ngồi xuống các bậc thang trước nhà hát ngắm nhìn đường phố Sài Gòn về đêm.
Nhà hát Thành Phố là một trong những biểu tượng của Sai Gòn, tuổi thọ của nó chắc cũng đã trên 100 năm, cảnh trí rất đẹp nên mọi người thường đến đây chụp hình.– Anh cũng rành Sài Gòn quá nhỉ?– Ừ! Ngày xưa anh thích đi dạo phố lắm! Cứ rảnh là chạy vòng vòng một mình về đêm.– Một mình hay mấy mình?– Haizzz… một mình chứ mấy mình.
Chỉ có lúc đi một mình thì mới cảm nhận được hết không khí nơi đây.
Anh rời xa cái đất Sài Gòn này cũng khá lâu, tên đường thì anh cũng dần quên hết rồi, chỉ biết đi theo quán tính thôi.
Mà anh nghĩ em là dân Sài Gòn chứ?– À… ờ… có nói dân Sài Gòn bao giờ đâu? – Nhỏ ấp a ấp úng.– Vậy ấy là dân ở đâu đây? – Tôi nhìn nhỏ và cười.– Thì cùng quê với anh chứ ở đâu.– Thiệt hả? Sao trước giờ anh không thấy em?– Quê mình đâu phải nhỏ, anh làm như ai anh cũng quen.
– Nhỏ lè lưỡi trêu tôi.– Anh… em… em muốn ăn kem.
– Hôm nay nhỏ lạ thật, không còn xưng tui như mọi hôm nữa.
Mà chứ em phát ra cũng buồn cười ghê, cứ như lần đầu tiên tập nói vậy.– Em… em… em muốn ăn kem gì? – Tôi cũng bắt chước nói từ em ngượng ngạo để chọc nhỏ.– Ấy da! Ấy da! – Nhỏ cười và đánh tôi.– Sao chọc em hoài vậy?– Thấy lạ thôi! Hôm này chữ tui biến đâu mất rồi nhỉ?– Bây giờ sao? Có đi mua kem không hả?– Dạ! Đợi em tí chị hai.
– Tôi đứng dậy chay đi mua 2 cây kem que mang về.– Nè, kem của em đây.– Dạ! Em cảm ơn.
– Mặt nhỏ tươi rói lên, cứ như là lâu lắm rồi mới được ăn kem vậy.– Anh!– Sao em?– Mai em phải về quê nội rồi.– Vậy hả? Em đi bao lâu?– Chắc 1 tháng lận.
– Nhỏ nói với vẻ mặt khá buồn.– Ừ!– Ê để nó cho em!Tôi định quăng que kem đi thì nhỏ nói.
Nhỏ lấy que kem của tôi và của nhỏ, dùng khăn giấy lau sạch rồi cất vào túi xách.– Em giữ làm gì vậy? Đừng nói là sưu tập đủ bộ để trúng thưởng nhe.– Kệ em, không được sao?Ngồi một chút thì tôi cũng chở nhỏ về, trên đường về nhỏ cứ viết viết cái gì đó lên lưng tôi hoài.– Nhột quá! Em làm gì vậy?– … – Nhỏ thì thầm trong miệng, tôi chả nghe được gì.– Hả?– … – Nhỏ lại lí nhí trong miệng.– Là sao?– Em sẽ nhớ anh lắm! – Nhỏ khẽ nói bên tai tôi bằng tiếng gió, ôm tôi thật chặt và tựa đầu lên vai tôi.– Xạo! – Tôi cũng bắt chước nói khẽ bằng tiếng gió của nhỏ.– Ấy da! – Nhỏ cắn vào vai tôi một cái thật mạnh.– Anh cho em xuống đây!– Đâu? Em ở đâu? Anh chở đến đó luôn.– Thôi ở đây được rồi, nhà cô em gần đầy thôi, em đi bộ về được.– Chắc không đó?– Dạ! Anh về quê cẩn thận nhe!Tôi chạy đi một chút lại ngoái lại nhìn nhỏ, nhó vẫn đứng đó nhìn tôi.
Thấy tôi quay lại, nhỏ vẫy tay chào và cười.
Nhưng nhìn trong đôi mắt ấy, dường như tâm trạng nhỏ không được vui.Vừa chạy xe vừa suy nghĩ về nhỏ, vậy là sẽ không gặp nhỏ một tháng.
Cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó, tôi không biết mối quan hệ này là gì nữa.
Có phải là một thứ tình yêu vừa chớm nở, tôi có nên ngừng nó lại khi đang còn trong trứng nước? Thở dài một hơi khi nghĩ đến những chuyện tương lại, tôi lại thấy buồn và mệt mỏi.
Có lẽ tôi lại suy nghĩ nhiều rồi, 1 tháng nữa thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi.
Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.Khí trời về đêm dần buốt lạnh, đường quốc lộ trở nên rông lớn vô cùng.
Có những đoạn đường mà tưởng chừng chỉ có một mình tôi đọc bước.
Tuy vẫn là con đường cũ, cảnh vật cũ nhưng cảm giác lại khác khi chạy từ thành phố về lại quê.
Cảm giác như được chạy về vòng tay của mẹ, một cảm giác dễ chịu và thân quen.
Cũng gần đến ngày giỗ của mẹ rồi, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân tôi quyết định trở lại Việt Nam lần này..