Sáng hôm sau, đúng như cái hẹn ngày hôm qua, tôi ăn mặc lịch sự để chuẩn bị đi gặp người lớn.
Anh Đen và nhóc Ly bước vào nhà cũng với những bộ trang phục chỉnh tề, họ sẽ cùng đi với tôi.– Xong chưa Khanh?– Dạ! Em ra ngay đây!– Anh Đen hôm nạy lịch sự gớm nhỉ! – Nhóc Ly nhận xét.– Chứ sao mạy? Đi hỏi vợ cho thằng em tao mà!Anh Đen chở tôi và Ly đến buổi tiệc được tổ chức tại nhà dì của Trinh.
Nhìn ổng có vẻ rất phấn khởi, có lẽ ổng mong cho tôi được an cư lạc nghiệp từ rất lâu rồi.
Trên đường tôi có mua một số quà để tăng cho bác Minh, cũng lâu rồi không gặp bác.Chúng tôi có mặt tại nhà dì của Trinh cũng tầm giữa trưa.
Bọn tôi vừa đến là em đã hí hửng chạy ra đón.
Em ôm lấy tay tôi và dẫn vào nhà.– Khanh đến hả con? Cái thằng bây giờ bảnh trai quá nhỉ? – Bác Minh gặp tôi và nói.– Dạ! Bác khỏe không ạ? Lâu rồi mới được gặp bác!Sau những màn thủ tục chào hỏi thông thường, chúng tôi bắt đầu nhập tiệc.
Em ngồi cạnh tôi, gắp thức ăn cho tôi, không hề đếm xỉa gì tới Mạnh cũng đang ngồi cạnh bên.
Nhìn mặt anh ta không được vui vì sự quan tâm quá mức của em dành cho tôi.– Anh! Sao vậy? Nhìn anh hôm nay lạ lắm! – Em khều khều và hỏi tôi.– Không có gì đâu em, ăn đi! – Tôi gắp thức ăn cho em.Khi ăn xong, thì chúng tôi ngồi vào bàn ở phòng khách để bàn về vấn đề chính của buổi tiệc hôm nay.
Tôi, Mạnh, anh Đen, bác Minh cùng ngồi vào bàn.
Nhóc Ly đứng sau lưng tôi, Trinh đứng phía sau bác Minh.– Thôi thì chúng ta quen nhau quá rồi, bác cũng không muốn dài dòng làm gì, bác đi vào vấn đề chính luôn.
Con Trinh nhà bác thương con từ xưa đến giờ, nó cứ nói với bác là chờ đợi con về.
Vậy bây giờ bác muốn nghe ý con như thế nào với con gái bác.
– Bác Minh từ tốn nói.– Dạ… Con… – Tôi hơi nghẹn lời.
Mọi ánh mắt trong nhà đều đỗ dồn về phía tôi.
Nhìn vào mặt em, đó là sự chờ đợi và hy vọng lớn lao.Tôi từ từ đứng dậy, hít thật sâu để lấy bình tĩnh và nói.– Con cũng muốn nói ra những điều thật lòng của con.
– Tôi nhìn em, ánh mắt em vẫn đang hy vọng và chờ đợi.– Thật ra… con… không có tình cảm gì với Trinh hết bác à! Trước giờ con vẫn chỉ xem Trinh là một đứa em gái thôi! Người con yêu là một người khác, con sẽ cùng cô ấy quay lại Mỹ trong tuần sau.
– Có lẽ mọi người cũng biết tôi đang nói về Linh.Gương mặt em khẽ rung lên, những giọt nước mắt lưng tròng đã lăn dài.
Đôi mắt em như chết lặng trước những lời nói của tôi.
Tôi đã giết chết đi mọi hy vọng của em.
Em không còn đứng vững nữa, như gục đỗ ra đất.
Em nhìn tôi lắc đầu, nấc lên từng tiếng rồi vụt chạy ra khỏi cửa.
Mạnh thấy vậy bèn đứng lên chạy theo em.– Anh quá đáng lắm! Em thất vọng về anh lắm! – Nhóc Ly mắng tôi và cũng chạy theo Trinh.– Con xin lỗi bác ạ! Thằng em con… – Anh Đen đứng lên nói với bác Minh.
Lúc này tôi chỉ biết cúi gầm mặt xuống.– Thôi không có gì đâu! Bác hiểu mà! – Bác Minh vỗ vai tôi.– Con xin lỗi bác! – Tôi nói rồi bước đi ra khỏi nhà.– Ê! Đi đâu đó? Để anh chở về! – Anh Đen chạy theo gọi tôi.– Thôi được rồi anh à! Em chỉ muốn ở một mình!Tôi quay đi không nói lời nào, bước đi trên những con đường Sài Gòn như vô hồn.
Tôi không còn nhận thức là mình đang đi đâu nữa, chỉ biết bước và bước.
Tôi không dám dừng lại, vì sợ sẽ ngã quỵ thật sự.
Bóp tay thật chặt, nghiến răng lại để kiềm chế cảm xúc, để đẩy ngược những giọt nước mắt vào trong.Kể từ hôm đó, tôi nhanh chóng lo nhưng việc cuối cùng để có thể trở về Mỹ trong thời gian sớm nhất.
Cũng đã thông báo với mọi người ngày đi của mình.
Dường như ai cũng giận tôi thì phải? Gặp tôi họ đều im lặng không nói gì.Khi mà ngày đi chỉ con cách vài hôm nữa, tôi quay trở lại nhà anh Đen để dọn dẹp, thu xếp một số đồ đạc còn sót lại.
Đang loay hoay công việc thì nghe tiếng kéo cửa, tôi nhìn ra ngoài thì đó là một hình dáng quen thuộc, chính là Trinh.
Vậy là cũng gần 1 tuần lễ tôi không gặp em, chỉ trong 1 tuần mà em đã tiều tụy đi nhiều quá.
Có lẽ tôi đã để lại cho em một vết thương rất sâu trong lòng? Tôi quay mặt đi và làm việc tiếp như không có sự xuất hiện của em.– Anh! – Một đôi tay nhỏ nhắn quen thuộc ôm lấy tôi từ phía sau.– Em đến đây làm gì nữa? – Tôi kéo tay em ra khỏi người tôi.– Anh! Em xin anh! Cho em một ân huệ cuối cùng được không? – Em lại ôm tôi thật chặt, nước mắt em dần thấm vào lưng áo tôi.– Nói đi! – Tôi lạnh lùng nói.– Một tuần qua, em đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
Và em đã quyết định từ bỏ, em sẽ quên anh, em sẽ không yêu anh thêm một ngày nào nữa.
Sáu năm đã đủ mệt mỏi lắm rồi! Nhưng em chỉ xin anh một ngày hôm nay, một ngày được làm bạn gái thật sự của anh.
Tối này em phải về Hà Nội rồi, có lẽ hôm nay là lần cuối em được gặp anh.
Được không anh?– Có cần thiết không?– Em xin anh! – Em ôm tôi chặt hơn, lúc này lưng áo tôi đã hoàn toàn ướt đẫm nước mắt em.Tôi từ từ quay người lại, nhìn thẳng vào mắt em.– Được rồi! Anh sẽ chấp nhận lời yêu cầu của em.
Nhưng em phải hứa, sau hôm này, em phải hoàn toàn quên anh!– Em hứa!– Được! Bây giờ em hãy đếm đến ba, và sau tiếng đếm đó, anh sẽ không phải là Khanh nữa.
Anh sẽ trở thành một diễn viên, và anh sẽ đóng vai người yêu của em hết ngày hôm nay.
Em hãy nhớ rõ đó! Những gì anh làm cho em hôm nay, chỉ là sự giả tạo mà thôi.– Dạ! – Em gật gật đầu nhìn tôi.Rồi em đếm từ một đến ba, và vỡ diễn bắt đầu, tôi sẽ trở thành người yêu em hôm nay.
Tôi nhìn thẳng vào em, mắt tôi bắt đầu cay xè, rồi những giọt nước mắt của tôi rơi.
Tôi ôm em thật chặt vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn bất tận mà không hề muốn dứt ra khỏi.– Anh nhớ em lắm có biết không con ngốc à? – Tôi nói với em.
Em tròn xoe mắt nhìn tôi ngạc nhiên, rồi em cũng dần hiểu ra đây chỉ là một vở diễn.– Em cũng nhớ anh lắm! Nhớ muốn điên lên được! – Em nép đầu vào ngực tôi và nói.– Mình về quê nhe anh!Vậy là tôi chở em về quê, lại lang thang trên những con đường quê, những cánh đồng bạt ngàn.
Em muốn được ăn hủ tiếu ở cái quán nhỏ ngày xưa, cái quán mà mỗi sáng tôi chở em đi học thường ghé vào.– Cho con một tô nhỏ và một tô lớn nhe dì! – Tôi gọi bà chủ.– Ê! Hai tô lớn chứ, em đâu còn nhỏ nữa đâu? – Em chu mỏ, nhăn mặt.– Hì! Anh đùa thôi mà!Hủ tiếu được mang ra, em vẫn như ngày nào, việc đầu tiên là gắp ngay cục thịt to nhất của tôi.
Em cười tươi thích thú.– Ê! Ăn lịch sự chút coi! Làm gì hút nước rột rột như con nít vậy? Người ta đang nhìn kìa, người đẹp mà ăn uống gì kỳ thế?– Kệ em! Em thích vậy đó!Tôi ngồi đó và nhìn em ăn, em cúi đầu chăm chú ăn mà không ngước mặt lên lấy một lần, có những giọt nước đang rơi vào tô hủ tiếu từ khuôn mặt em.
Tôi nghe tiếng sụt sùi, thúc thít của em.
Tay em thì liên tục dụi vào mắt để lau khô thứ nước đó, nhưng nó vẫn cứ chảy đều.– Em sao vậy? Đang vui mà! – Tôi khẽ kéo em sát vào người tôi.
Đặt đầu em lên ngực, lau đi những giọt nước mắt ấy.– Không có gì đâu anh! Em xin lỗi!Sau khi ăn xong, tôi nắm tay em đi dạo trên những ruộng lúa, những bờ kênh.
Cùng nằm xuống chụm đầu vào nhau ở một bãi cỏ gần con kênh nhỏ.– Anh còn nhớ con kênh này chứ?– Tất nhiên rồi! Là nơi mà anh được gắp con bé ú lần đầu tiên.– Hì… Hôm đó em đã cứu anh đó nhe!– Em có biết vì sao anh nhảy xuống kênh không?– Tại sao anh?– Thật sự là anh cứ nghĩ em bị chết đuối đó, vậy là anh nhảy xuống định cứu em, ai ngờ bị vọp bẽ.– Hí hí! Em mà bị chết đuối hả? Em bơi giỏi hơn cả anh luôn đó!– Anh… – Em lấy tay xoa nhè nhẹ gò má của tôi.– Sao em?– Anh có biết vì sao em ghét mưa đến vậy không?– Tại sao? – Tôi ngồi dậy và hỏi em.
Em cũng ngồi dậy và sít lại gần tôi.– Vì mỗi lúc trời mưa, anh thường cay mắt lắm.
– Em đặt ngón tay lên mí mắt của tôi và nói.– Cứ mỗi lần cùng anh dưới mưa, anh đều cay mắt vì những lý do khác nhau.
Vì vậy nên em rất ghét mưa, em hy vọng khi anh đi đến chân trời xa xôi ấy, có chị Linh bên cạnh, anh sẽ không bao giờ phải cay mắt vì những cơn mưa bất chợt nơi đây nữa.Mặt em đượm buồn và nhìn xa xăm về phía chân trời, tôi kéo em lại và ôm em vào lòng.
Tay tôi lại bóp chặt, răng nghiến lại để kiềm chế cảm xúc của mình một lần nữa.
Không hiểu đây là lân thứ mấy tôi phải làm việc này rồi, nó thật sự khó chịu lắm.Rồi mặt trời cũng dần dần lặng xuống sau những lũy tre, thời gian tôi ở cạnh em càng ngắn dần.
Tôi đưa em quay lại Sài Gòn, về sân bay Tân Sơn Nhất, nơi ba em đang chờ sẵn.
Em ngồi sau xe, lại cứ vẽ vẽ viết viết lên lưng của tôi như mọi khi.
Đường quốc lộ 22 từ quê lên thành phố hôm nay bỗng thấy ngắn lạ thường.
Cứ mong nó dài thật dài và không bao giờ có điểm dừng.
Nhưng càng hy vọng thì cái điểm dừng ấy càng đến gần và nhanh hơn.– Anh ở đây đợi em một chút!Tôi dừng lại tại một nơi gần sân bay, em bước xuống và chạy vào trong.
Vài phút sau, em chạy ra với một hộp quà trên tay.– Em tặng anh món quà này! Là do chính tay em làm đó!– Ừ! Cảm ơn em! – Tôi nhận lấy món quà từ tay em.– Thôi trễ rồi, em phải đi đây! – Em giơ tay lên chào tôi, em vẫn nhìn tôi rồi bước lùi dần.
Tay em liên tục dụi những giọt nước mắt không ngừng rơi.Trời chuyển mưa, mây đen kéo đến.
Những hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống khắp nơi.– Anh! – Em từ xa chạy ngược về phía tôi.– Anh có mang áo mưa theo không?– Anh có!– Nhớ mặc áo mưa vào đó! Đi đường cẩn thận! Không có em bên cạnh, đừng có cay mắt dưới mưa nữa đó biết chưa? – Em nói rồi quay mặt bước đi.– Trinh! – Tôi kéo tay em lại, siết em thật chặt và hôn em một lần sau cuối.
Em nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.– Vẫn chưa hết ngày phải không? Anh chỉ muốn diễn vợ kịch này cho xong thôi, ngày mai sẽ quên hết tất cả! – Tôi xoa hai gò má trắng hồng của em.– Quên anh đi nhe Trinh! Rồi em sẽ tìm được hạnh phúc thật sự! – Môi em mím chặt lại và nhìn về một hướng khác.– Em biết rồi! Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, vì tất cả những gì anh đã làm cho em! Tạm biệt anh!Em lấy tay che miệng, khóc nấc nghẹn rồi chạy thật nhanh vào trong sân bay.
Không một lần nào quay lại nhìn tôi nữa.
Em như con mèo bé nhỏ lạc lõng giữa đêm mưa, đang kiếm tìm một mái hiên, một ngôi nhà để được che chỡ.
Nhưng cái mái hiên em tin tưởng nhất lại không chấp nhận em.Lại một lần nữa, tôi nhìn người ta bước đi từ phía sau.
Lại một lần nữa tôi chúc phúc cho người ta sẽ tìm được hạnh phúc thật sự.
Hy vọng lần này, sẽ không ai phải chở đợi ai nữa.
Hy vọng em giữ lời hứa của em, phải hoàn toàn quên tôi đi.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, tôi cất cẩn thận món quà của em, rồi chạy về lại quê trên đường quốc lộ 22.
Áo mưa? Nó có còn quan trọng không khi con người ta đã trở nên chai sạn? Không cay mắt? “Xin lỗi em! Anh vẫn phải cay mắt khi mưa một lần nữa rồi.”…Quốc lộ 22… bạn đã từng…Bạn đã từng đi trên còn đường này?Bạn đã từng có những kỷ niệm vui buồn nơi đây?Bạn đã từng dầm mưa cùng ai đó?Bạn đã từng chở một người nào đó mà bạn xem họ là cả một thế giới của bạn?Bạn đã từng được một người nào đó viết những lời yêu thương trên lưng?… và rất nhiều câu hỏi bạn đã từng khác nữa, mỗi câu hỏi là mỗi một kỷ niệm vui buồn mà bạn đã từng có cũng một người đặc biệt nào đó…Quốc lộ 22… tôi đã từng… bạn à….