Hai anh em rượu vào rồi nói chuyện trên trời dưới đất, kể về những thời trẻ trâu lúc nhỏ.
Tôi nhớ có một dịp mùa gió về, người ta hay thả diều vào chững buổi chiều mát.
Thế là tôi, Huy, Ly và Phước bạn tôi rủ nhau xuống những cánh đồng ở Huyện Hóc Môn thả diều.
Thực ra ở quê tôi thì ruộng lúa đầy ra, những tụi nhỏ bảo muốn tìm cảm giác mới.
Thế là 4 đứa đón xe buýt đi thả diều.
Buổi thả diều ấy sẽ thực sự rất vui nếu không xảy ra sự cố đánh nhau của chúng tôi với một nhóm ở huyện này.Sự việc là một thằng nhóc con tầm tuổi thằng Huy thích con Ly, nó chạy theo chọc ghẹo con nhóc làm diều của con nhóc bay mất.
Nhóc Ly đứng khóc nhè ầm trời.
Thằng Huy nổi máu anh hùng, chạy lại tán đầu thằng đó té chúi nhũi.
Tôi chạy lại can hai đứa ra thì thằng nhóc con chỉ vào mặt cả đám nói.– Tụi bây ngon lắm, có ngon thì ở đây chờ tao.Thấy nó chỉ là thằng nhóc nên cũng không quan tâm những gì nó nói, chúng tôi tiếp tục thả diều.
Khi đi theo con đường nhỏ ra đường lộ để đón xe buýt về thì tụi tôi bị một nhóm khoảng 10 thằng chặn đầu.
Trong đám có thằng nhóc con hồi nãy, nó chỉ chúng tôi rối nói gì với một thằng cỏ vẻ như là cầm đầu băng đó.– Lúc nãy thằng nào đánh em tao? – Thằng cầm đầu nghênh mặt hỏi.Con nhóc thì bắt đầu khóc nhè rồi, thằng Huy thì mặt mày xanh lét.
Nhận thấy sắp có chuyện không hay, tôi đẩy 3 đứa nhóc ra phía sau.
Tôi nói nhỏ với thằng Huy, kêu nó dẫn hai con nhóc chạy ra đường lộ đón xe buýt về trước.
Thằng cầm đâu định chạy tóm thằng Huy lại thi bị tôi đẩy ngược văng ra.Biết là sẽ khó tránh khỏi phải động tay chân với tụi này.
Lòng thầm nghĩ Vovinam của tôi và thằng Phước cũng đến lúc mạng ra thực chiến rồi.
Tôi và nó học Vovinam từ hồi tiểu học, 2 thằng đi đánh giải huyện, giải Hội Khỏe Phù Đổng thành phố mỗi năm.
Huy chương không nhiều nhưng cũng có khá nhiều kinh nghiệm.
Không biết thằng Phước thế nào chứ đối với tôi, đây là lần đầu tiên đánh lộn thật sự.Có nhiều người bảo rằng học võ để làm gì, vì khi đánh nhau thật sự thì có áp dụng được gì đâu.
Suy nghĩ đó là không đúng, các bài quyền mà tôi từng học như: Nhập Môn Quyền, Thập Tự Quyền, Long Hổ Quyền, Tứ Trụ Quyền địch thị là học chỉ để biểu diễn nhưng họ không biết rằng ngoài những bài quyền biểu diễn đó, võ sinh còn có hàng giờ luyện tập đấu đối kháng và thể lực.Vì vậy mà thể lực và sự linh hoạt trong các đòn thế đều tốt hơn người không học.
Nhưng ở trong tình trạng như thế này, 2 thằng thì không thể nào mà chội được với 10 thằng.
Chắc chỉ còn nước tìm một góc tường nào đó nép vào để tránh phải đánh trực diện với cả 10 thằng.– Tụi nhóc con giỡn với nhau thôi, có gì từ từ giải quyết.
– Tối nói với thằng cầm đâu.Không nói không rằng, thằng cầm đầu định bay lên đạp tôi.
Tôi nhảy về sau một bước để tránh cái đạp đó, chuyển trụ từ chân phải sang chân trái, dồn hết lực vào chân phải để tung một đòn đá tạt ngang tầm ngực của nó.
Nhưng không hiểu vì sao nó lại cúi đầu xuống và cú tạt dính vào mặt nó.
Chân tạt chưa chạm đất thì tôi định tung tiếp một cú đấm thẳng nhân lúc nó chệch choạc thì từ phía sau có một thằng khác bay dậm vào gáy tôi làm tôi chúi nhũi xuống đất.Tôi đứng dậy, chạy lại túm lấy đầu nó đè xuống bằng tay trái rồi cắm thật mạnh cùi chỏ phải vào lưng nó.
Đây là một đòn hiểm cấm kỵ trong thi đâu nhưng bắt buộc phải sử dụng lúc này.
Nó vừa gục xuống thì một thằng khác đạp thẳng vào mặt tôi bật ngửa ra sau.
Thằng Phước thấy vậy chạy lại đạp thắng đó rớt mương, rồi túm áo thằng kế bên vật nó ra đất.
Lúc này cả bọn như nóng máu, 3 – 4 thằng còn lại chạy ra bụi tre, cầm tre quất túi bụi vào thằng Phước.Thằng Phước cũng gục xuống chịu trận…Chưa bao giờ lâm vào tình thế nguy kịch như vậy, thật sự tôi cũng chả biết phải làm gì bèn chạy lại kéo thằng Phước ra khỏi những cây tre phang liên tục vào người.
Cố gắng bình tĩnh lại.– Anh tha cho tụi em, tụi em lỡ dại.
Lần đầu tới đây chơi nên không biết mấy anh.
– Tôi cố nhẹ giọng và nhịn nhục.– Tha này, tha này.
– Thằng cầm đâu vừa quát vừa quất những ống tre vào người tôi, tôi chỉ biết dùng tay đỡ chứ không chống cự lại nữa.
Đánh một hồi thì tụi nó cũng thôi.– Từ này để tạo gặp hai thằng mày ở cái đất này nữa thì chết mẹ tụi bây với tao.
– Thằng cầm đầu quát to vào mặt tôi.Khi tụi nó bỏ đi rồi, tôi đỡ thằng Phước dậy và cố ra đường lộ đón xe buýt về.
Ngồi trên xe buýt ai cũng nhìn hai đứa tôi vì áo quần rách rưới, tay chân bê bết máu.
Lúc ngồi lên xe rồi mới cảm thấy buốt đau.
Tụi nó đánh chúng tôi đến tét những ống tre, ống tre bị tét nên rất bén cắt đứt da thịt.
Tôi chở thằng Phước đi trạm xá để băng bó, rồi về cũng ráng giấu gia đình chỉ nói là do té ngã khi đi thả diều.
Anh Đen nghe thằng Huy kể lại, đùng đùng nổi giận đòi chở tụi tối kéo xuống dưới tìm tụi nó tính sổ ngay trong đêm đó.
Nhưng cuối cùng là dời lại hôm sau vì tụi tôi cũng không còn sức mà đi.…Đến ngày hôm sau, chúng tôi cũng không thể đi cùng.
Anh Đen chở thằng Huy đi tìm tụi nó.
Tôi được nghe kể lại là lần đó đi 20 chiếc xe chở 2.
Lùng sục khắp khu vực đó cả buổi sáng nhưng không tìm được.
Anh Đen thì ngày xưa tính tình rất nóng nảy dễ lên cơn điên.
Vậy là ổng cứ ra lệnh cho mấy thằng lính là gặp bất cứ thằng nào choai choai là đè xuống đánh không cần biết lý do.
Đánh đến chiều tà mới chịu kéo về.…– Ngày xưa tao khùng lắm phải không chú mày? – Anh Đen lúc này cũng ngà ngà say và cười nói với tôi.– Ông là điên có số má luôn đó.
– Tôi trả lời, lúc này trời cũng về chiều.
Đầu cũng bắt đầu xoay mồng mồng.Khi trời gần nhá nhem tối thì anh Đen về cũng với một thằng lính ghé qua chở đi.
Lúc này rượu đã thấm, nhức đầu kinh khủng.
Tôi mò tư từ đến giường và nằm xuống, để lại bãi chiến trường dọn dẹp sau vậy.
Trong lúc mắt nhắm mắt mở mơ màng, cửa nhà kéo mở, một người con gái xuất hiện.
Tôi không nhận ra đó là ai, chỉ thấy bóng em ấy thu dọn mọi thứ.
Một lát sau thì em ấy đến ngồi cạnh tôi, rót một cốc nước để kế bên.
Khẽ chạm bàn tay mịn màng của em ấy lên trán tôi rồi vuốt nhè nhẹ xuống má.
Khẽ chạm tay vào mắt tôi, mũi tôi và môi của tôi rồi thúc thích như đang khóc.
Tôi quá mệt mỏi, không thể phản ứng gì được.
Mắt bắt đầu khép kín và chìm sâu vào giấc ngủ..