Không có mang theo giấy tờ cùng ví tiền, Hạ Dịch Nặc gọi điện thoại cho Kha Định Hào, từ ngăn kéo thứ hai của cái bàn trong phòng thí nghiệm lấy ví tiền, thẻ sinh viên, giấy bảo hiểm y tế, xin đem tất cả đến y viện của trường học.
Kha Định Hào vội chạy xe đến, thấy Hạ Dịch Nặc bị thương cùng với Lương Giác Quân ở bên cạnh, không hiểu ra sao, lại bị mấy câu của Hạ Dịch Nặc làm cho chạy về phòng thí nghiệm.
Từ kết quả chụp X cho thấy, xương cổ tay phải bị nứt.
Trung Quốc hảo sư đệ Kha Định Hào gọi điện thoại thông báo cho Trương Quý Khang, nói là tay của Hạ sư tỷ bị thương đang ở y viện của trường học.
Trương Quý Khang không có ở trong trường, vội vàng gọi điện thoại, xác nhận với Hạ Dịch Nặc, sau khi nhận được đáp án khẳng định, ngay lập tức thông báo với Lý Thanh Lam.
Hạ Dịch Nặc ôm ngực, được rồi, sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến chỗ của mẹ thôi.
Lương Giác Quân đứng ở bên cạnh, yên tĩnh thay Hạ Dịch Nặc cầm lấy áo khoác cùng những vật khác.
Hạ Dịch Nặc cúp điện thoại, bất đắc dĩ nói: "Tin tức truyền ra, đoán chừng chút nữa phải đi đến bệnh viện gần Đại học C, sư tỷ ngươi đi về trước đi, đừng chậm trễ làm thí nghiệm."
Lương Giác Quân lắc đầu tỏ vẻ không thành vấn đề: "Vừa rồi thấy tâm tình của ngươi không tốt lắm, trong lòng ta phi thường áy náy."
"Thật sự không có việc gì, ta chưa từng hiểu rõ mọi thứ như bây giờ." Ánh mắt của Hạ Dịch Nặc nghiêm túc.
Nghe nói nữ nhân là một chiếc xương sườn trên người nam nhân, vì vậy nam nhân liền viện dẫn loại lý lẽ "Nguồn gốc của tội lỗi" này, ở trên thế giới to lớn này tìm kiếm chiếc xương sườn thuộc về mình.
Bất kể ngươi là nam hay nữ, bản chất của tình yêu chính là, thanh âm thanh thúy lướt qua, liền làm cho cả thế giới hối hả nhộn nhịp trở nên tĩnh lặng.
Nửa giờ sau, Lý Đỗ vội vàng chạy đến y viện của trường học, kiểm tra đơn giản cánh tay của Hạ Dịch Nặc, không nói hai lời liền đưa Hạ Dịch Nặc đến bệnh viện kế bên.
Sau khi lên xe, Hạ Dịch Nặc giới thiệu: "Lý thúc, đây là Lương lão sư trong học viện của tụi con, đúng lúc ở bên cạnh lúc con bị thương, là nàng đưa con đi ra, sư tỷ, đây là thúc thúc của ta."
Lý Đỗ có chút ngượng ngùng: "Lương lão sư xin chào, thật sự là cám ơn ngài, vừa rồi sốt ruột, không có chú ý chào hỏi ngài."
Lương Giác Quân khiêm tốn nói: "Ngài đừng khách khí, thật ra là bởi vì ta..."
Hạ Dịch Nặc vội vàng cắt ngang: "Lý thúc, mẹ của con đâu?" Vốn mọi chuyện cũng không liên quan đến Lương Giác Quân, càng không thể để cho nàng bị liên luỵ vô cớ.
"Buổi chiều nàng có ca giải phẫu, không đi được.
Thật sự là bị con làm cho hết hồn, không có việc gì thì tốt rồi." Lý Đỗ trả lời.
Hạ Dịch Nặc nhu thuận mỉm cười nói không sao.
Đến bệnh viện, làm kiểm tra một lần nữa, kết quả giống như y viện của trường học, phải chuẩn bị bó bột.
Điện thoại của Lý Đỗ vang lên nhiều lần, Lương Giác Quân liền nói nhỏ: "Bác sĩ Lý, không bằng ngài về trước đi làm việc đi, có ta ở đây là được rồi." Lý Đỗ liên tục nói cám ơn, liền đi về phòng trước.
Trong phòng bệnh của khoa chỉnh hình có không ít người, có chút ầm ĩ.
Hạ Dịch Nặc ngồi trên một chiếc ghế, Lương Giác Quân đứng ở bên cạnh, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên đầu vai của Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc ngẩng mặt lên nhìn Lương Giác Quân, Lương Giác Quân cảm thấy bộ dáng của nàng tựa như một con thỏ trắng.
Chỉ một lát sau bác sĩ cùng y tá cầm dụng cụ đi đến, bắt đầu bó bột.
Hạ Dịch Nặc vừa nhìn bác sĩ bắt đầu quấn thạch cao băng bó, vừa nói đùa: "Trước kia khi thực tập ở bệnh viện, thường xuyên đến khoa chỉnh hình, cảm thấy bó bột rất thú vị, luôn kích động.
Hôm nay cuối cùng cũng thử rồi, đáng tiếc biến thành một bệnh nhân."
"Mọi người đều biết nhi tử của bác sĩ Lý thông minh giỏi giang, không nghĩ tới còn có một nữ nhi xinh đẹp như vậy." Nam bác sĩ trung niên có đôi mắt nhấp nháy vui vẻ nói.
Hạ Dịch Nặc cười cười, không có giải thích, trong nhà có ba bác sĩ Lý, không cần phân chia rõ ràng như vậy.
Đợi sau khi xử lý xong, bác sĩ có đôi mắt nhấp nháy kiên trì muốn Hạ Dịch Nặc nằm viện quan sát một đêm, Hạ Dịch Nặc nói chỉ là vết thương nhỏ, không cần lãng phí tài nguyên y tế.
Bác sĩ lại nói là ba của ngươi dặn dò phải lưu lại bệnh viện quan sát, thủ tục cũng làm xong rồi.
Cánh tay phải bó bột treo trên cổ Hạ Dịch Nặc thoáng dao động, bất đắc dĩ hỏi Lương Giác Quân: "Sư tỷ..."
Lương Giác Quân nói: "Liền nghe theo bác sĩ sắp xếp a."
Hai người thu dọn đồ đạc, từ lầu khám bệnh đi đến khu điều trị nội trú.
Trong thang máy tiếng người huyên náo, Lương Giác Quân đứng ở phía sau bên phải Hạ Dịch Nặc, dùng cánh tay của mình kẹp chặt lấy Hạ Dịch Nặc, để tránh đụng đến chỗ tổn thương.
Hạ Dịch Nặc cảm nhận được hơi thở của Lương Giác Quân ở ngay bên tai, trong lòng có một chút ấm áp.
Phòng bệnh là phòng đơn, có lẽ là do Lý Đỗ sắp xếp.
Chờ đến khi y tá sắp xếp xong mọi thứ rời khỏi phòng bệnh, Hạ Dịch Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc có thể im lặng rồi.
"Sư tỷ, cám ơn ngươi vẫn luôn cùng ta." Hạ Dịch Nặc ngồi ở cuối giường bệnh, nhón mũi chân chống xuống mặt đất.
Lương Giác Quân ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, nói: "Còn nói như vậy với ta, nếu không phải bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không trở thành như vậy."
"Kỳ thật Lý thúc vừa rồi, là trượng phu hiện tại của mẹ ta, bác sĩ nghĩ lầm ông là ba của ta.
Nếu không có gì bất ngờ, đoán chừng mẹ của ta sắp đánh tới rồi.
Nơi này cũng đã không có việc gì rồi, nếu không ngươi về trước đi, miễn cho tai bay vạ gió."
"Vì sao?" Lương Giác Quân khó hiểu.
"Ai, mẹ luôn như vậy, đợi lát nữa nhất định lại muốn lải nhải một chút."
Lương Giác Quân không có để ý đến nói lời của Hạ Dịch Nặc, trái lại là hỏi: "Còn đau không?"
"Ah? Ah, không đau." Nói xong bỗng nhiên động đậy cánh tay bó bột, động tác hơi mạnh, nhíu mày.
Lương Giác Quân đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc có chút chột dạ không nhìn tới gương mặt của Lương Giác Quân, Lương Giác Quân nâng tay nắm lấy hai vai của Hạ Dịch Nặc, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Ánh mắt của Lương Giác Quân thành khẩn: "Tuy rằng ngươi không muốn ta nói ở trước mặt thúc thúc của ngươi, nhưng mà ta phải nói với ngươi một tiếng xin lỗi, cùng với, cám ơn."
"Sư tỷ, ngươi đừng để trong lòng," Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc mà né tránh bàn tay của Lương Giác Quân, "Từ nhỏ ta đã va va chạm chạm rất nhiều lần, lần này đơn giản chỉ là ngoài ý muốn, ngươi tuyệt đối đừng cảm thấy có gánh nặng."
Lương Giác Quân một lần nữa ngồi xuống ghế sofa, "Nhưng mà bây giờ tay của ngươi bị bó bột, rất nhiều chuyện cũng làm không tiện, để ta tới chiếu cố ngươi đi."
Những lời này đối với Hạ Dịch Nặc mà nói, tương đương với, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.
Còn chưa kịp đáp lại, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.
Mẫu thân đại nhân giá lâm, phía sau còn có một thực tập sinh đi theo.
Hạ Dịch Nặc nhanh chóng nhìn thoáng qua Lương Giác Quân, Lương Giác Quân đứng thẳng lên.
Lý Thanh Lam cũng mặc một chiếc áo khoác trắng, vừa vào cửa liền nhìn thấy nữ nhi ngồi ở cuối giường, trực tiếp kéo tay Hạ Dịch Nặc qua, nhìn tới tới lui lui hai lần, lại nhìn gương mặt có chút chột dạ kia một chút, tảng đá trong lòng mới xem như được hạ xuống.
Mẫu thân đại nhân mở miệng: "Hạ Dịch Nặc, trần thuật bệnh tình."
"Ah.
Bệnh nhân nữ, 24 tuổi, xương cổ tay phải bị nứt.
Lúc té ngã, xoay cổ tay vuông góc với cẳng tay để chống xuống phía trước, khi bàn tay chạm đất, lực tập trung vào chỗ cổ tay đang gập lại, khiến cho xương cổ tay bị rạn nứt.
May mà, các dây thần kinh ở trong không bị tổn thương.
Cổ tay bị sưng, nhấn vào khá đau, hoạt động của tay và cổ tay bị hạn chế ..."
Lý Thanh Lam cắt ngang lời nói của Hạ Dịch Nặc: "Được rồi.
Biết mình sai ở đâu sao?"
"Không biết?!" Tuy rằng đã trở thành nghiên cứu sinh tiến sĩ, cũng không có đem toàn bộ kiến thức đã học trước kia vất bỏ.
"Không biết? Con sai chính là không có thông báo cho mẹ ngay lập túc, sai chính là muốn lừa dối dấu diếm."
"Được rồi, con sai rồi..." Mẫu thân đại nhân đang xử án, thanh âm của Hạ Dịch Nặc liền thấp xuống.
Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Dịch Nặc, Lý Thanh Lam sờ sờ đầu nữ nhi, lúc này mới thả lỏng một chút: "Con nha, thật sự là muốn dọa chết mẹ rồi!"
Lương Giác Quân đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn nhìn hai mẹ con, không tiếng động mà mỉm cười.
Hạ Dịch Nặc hướng Lương Giác Quân chớp chớp mắt, sau đó dùng bàn tay trái lành lặn ôm lấy eo Lý Thanh Lam, cố ý khoa trương mà kêu lên: "Ai nha, mẹ, mẹ cũng đừng trách con, con cũng đau chết đi a!"
Lý Thanh Lam cưng chiều mà vỗ lên lưng Hạ Tiểu Bảo một cái, oán trách nói: "Con còn biết đau, nếu bà ngoại con mà biết được, liền lo lắng đến ăn không ngon rồi."
"Tất nhiên là không thể nói cho bà ngoại biết, " Hạ Dịch Nặc tiếp tục vùi đầu vào trong lòng Lý Thanh Lam, buồn buồn nói, "Còn có, trước đừng nói cho ba biết."
Phía sau truyền đến tiếng cười khe khẽ.
Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy thực tập sinh đi theo mẫu thân đứng ở phía sau.
Mà Lý Thanh Lam cũng nhìn thấy Lương Giác Quân đang đứng ở bên cửa sổ.
Hạ Dịch Nặc buông mẫu thân ra, giới thiệu: "Mẹ, đây là lão sư Lương Giác Quân, là nàng đưa con đến y viện của trường sau đó lại đưa đến bệnh viện, vẫn luôn cùng con; sư tỷ, đây là mẹ của ta, bác sĩ trong bệnh viện."
Lý Thanh Lam lập tức vươn tay ra, nói: "Lương lão sư, ta nghe thúc thúc của nàng nói, hôm nay thật sự là rất cám ơn ngươi."
Lương Giác Quân nhanh chóng đưa tay cầm lấy bàn tay của Lý Thanh Lam: "Bác sĩ Lý xin chào.
Ngài gọi tên của ta là được rồi.
Kỳ thật nên nói xấu hổ là ta..."
"Mẹ, con thật đói a, hơn năm giờ rồi, cho con chút gì đó để ăn chiều đi!" Hạ Dịch Nặc xen vào.
"Ai, con đứa nhỏ này.
Bận rộn một ngày liền đến giờ cơm rồi, vậy Lương lão sư cũng lưu lại cùng ăn chút cơm đi, hoàn cảnh trong bệnh viện là hơi kém một chút, hy vọng ngươi đừng để ý.
Hạ Tiểu Bảo, buổi tối con liền thành thật ở lại bệnh viện cho mẹ, lát nữa mẹ còn phải làm việc, muộn chút nữa lại đến trừng trị con!"
"Hì hì, mẹ đi nhanh lên, đi thong thả, con không tiễn nha!"
Lý Thanh Lam nhìn Hạ Dịch Nặc một cái như róc xương lóc thịt, lại nói với Lương Giác Quân: "Lương lão sư còn trẻ tuổi đã làm giảng viên rồi, Tiểu Bảo nhà chúng ta nếu như được một nửa như ngươi ta liền bớt lo.
Hôm nay ta và thúc thúc của nàng đều quá bận, lát nữa ta nhờ người đưa cơm tới đây, hôm khác chúng ta lại cùng nhau ăn cơm."
"Bác sĩ Lý quá khách khí rồi." Lương Giác Quân nho nhã lễ độ nói.
Lý Thanh Lam mang theo thực tập sinh đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Dịch Nặc mới thở phào nhẹ nhỏm, cười nói với Lương Giác Quân: "Bệnh nghề nghiệp của bác sĩ chính là lải nhải."
"Bọn họ cũng là quan tâm đến ngươi."
"Ta biết."
"Ngươi nha! Thật sự đói bụng sao?"
"Bình thường, dỗ dành mẹ của ta một chút."
"Tay bị bó bột, cũng rất bất tiện a, vừa rồi ta đã nói, ngươi bị thương nguyên nhân cũng coi như bắt nguồn từ ta, sau khi xuất viện ta sẽ chiếu cố ngươi đi."
"Cái này, cái này có cần phải như vậy không?" Kỳ thật trong lòng đã vui vẻ không biết bao nhiêu rồi.
"Cần.
Không phải ngươi nói không muốn để cho bà ngoại biết sao?"
"Cũng đúng, hì hì, vậy liền làm phiền ngươi.
Chỉ sợ mẹ của ta liền muốn ta chuyển về nhà, ý ta là, nhà của mẹ cùng Lý thúc thúc."
"Vậy ngươi nói với bác sĩ Lý, bọn họ bận rộn như vậy cũng không có thời gian đến chiếu cố ngươi.
Chúng ta ở gần, tương đối thuận tiện."
"Như vậy là tốt nhất rồi!"
Nói chuyện một lát, liền có người gõ cửa.
Đi vào là một người mặc áo khoác trắng, một bác sĩ trẻ tuổi có vóc dáng rất cao, trong tay cầm theo hai cái túi ni lông, nhìn thấy cánh tay Hạ Dịch Nặc, hiểu rõ mà cười cười, nói: "Ngươi chính là Tiểu Bảo đi? Ta là Tề Khiêm, Tu Hằng nói ta đến đưa cơm cho ngươi."
"Được rồi, cám ơn." Hạ Dịch Nặc nói.
Lương Giác Quân liền nói để ta, cầm lấy túi ni lông trước một bước.
"Chân của ta vẫn là còn tốt." Hạ Dịch Nặc lầm bầm một tiếng.
Lương Giác Quân lấy thức ăn trong túi ra, bày lên trên bàn, phía trên còn có một túi viết rõ là thức ăn bệnh nhân của Hạ Dịch Nặc.
Nam bác sĩ trẻ tuổi đứng đó mỉm cười, không có ý định rời đi.
Hạ Dịch Nặc hỏi: "Vị bác sĩ này, xin hỏi ngài đã ăn chưa? Có muốn cùng nhau ăn một chút hay không?"
Trong lòng Lương Giác Quân mỉm cười, chỉ có hai phần cơm, rõ ràng là đang hạ lệnh trục khách, còn làm một bộ dáng khách khách khí khí.
"Ta đã ăn rồi", Tề Khiêm ấm áp cười cười, để một cái túi ni lông khác xuống, "Chỗ này còn có chút đồ vệ sinh cá nhân.
Ta không quấy rầy nữa.
Đúng rồi, gọi ta Tề Khiêm là được rồi, chúng ta còn có thể sẽ gặp lại đấy.
Gặp lại sau."
Tề Khiêm vừa đi, Lương Giác Quân nheo mắt nhìn về phía Hạ Dịch Nặc, đôi mắt Hạ Dịch Nặc chuyển động một chút, nói: "Sư tỷ ngươi biết không, người này chính là đối tượng hẹn hò mà bà ngoại muốn ta gặp mặt.
Tề Khiêm, Tề Khiêm, ta từng nghe bà ngoại còn có ca ca nhắc tới cái tên này rất nhiều lần.
Vừa nói tên ta liền biết ngay là hắn rồi, hôm nay nhất định là ca ca của ta nói hắn đưa cơm đến đây."
"Ta cũng đoán được."
"Đoán được ngươi còn nhìn ta như vậy."
"Ta chờ ngươi tự mình nói."
"Ta có thể nói cái gì a, ta mới không có nhàm chán như bọn họ vậy."
"Hảo hảo hảo, ngươi không nhàm chán.
Nhanh chóng ăn cơm đi, xem tay của ngươi, có thể cầm đũa không?"
"Không thể.
Bất quá ta cảm thấy ta không cần đũa." Hạ Dịch Nặc chỉ vào cái hộp mở được một nửa nói.
Phần thức ăn bệnh nhân của Hạ Dịch Nặc, một phần cháo gà xé thanh đạm, một phần canh rong biển hầm xương sườn, súp, tất cả đều là thứ mình thích.
Phần của Lương Giác Quân, là một phần cơm tiêu chuẩn ba món chính cùng cơm trắng.
Rất chu đáo.
"Vừa vặn, vậy chỉ dùng muỗng ăn thôi."
Hai người tùy ý ngồi xuống ăn một chút, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Sư tỷ, ngươi sẽ không cảm thấy gia đình của ta quá phức tạp đi? Ta là nói, ba mẹ của ta ly hôn, lại tái hôn, Lý thúc thúc..."
"Sao lại như vậy được.
Ta tôn trọng hôn nhân cùng gia đình.
Ta cảm thấy bọn họ rất tốt với ngươi, sống vui vẻ là được rồi."
"Vậy là tốt rồi, ngươi cũng biết, trong bệnh viện có rất nhiều người nhiều chuyện, ai."
"Không phải là ngươi coi ta giống như những người nhiều chuyện kia đó chứ?"
"Không phải không phải," Ý thức được lời nói ra có chút ý nghĩa khác, Hạ Dịch Nặc vội vàng giải thích, "Ta không có ý đó, ta đương nhiên biết rõ ngươi không phải là loại người như vậy, ta là nói, cho nên ta không muốn làm bác sĩ."
"Đã nghe ngươi nói qua, ngươi nói hoàn cảnh trong bệnh viện không thích hợp với ngươi."
"Ân, thứ nhất ta cảm thấy tính cách của mình không thích hợp làm lâm sàng, làm bác sĩ không chỉ cần có kiến thức cùng kỹ thuật, còn phải có dũng khí để tiếp tục, hiểu được cách ứng phó với bệnh nhân và gia đình của họ, nguyện ý đảo lộn giữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi, từ bỏ rất nhiều sinh hoạt cá nhân; thứ hai, làm bác sĩ, khó tránh khỏi sẽ sống trong cái bóng bảo hộ của mẹ ta và Lý thúc, loại chuyện kế nghiệp này, có ca ca của ta, chính là con trai của Lý thúc, hắn làm là được rồi, nhà của chúng ta cũng không thiếu đi một bác sĩ như ta."
Lương Giác Quân có chút quan tâm mà hỏi lại: "Vậy ngươi đang nói mình là một người không có dũng khí cùng trách nhiệm sao?"
Hạ Dịch Nặc hé miệng, nhìn nhìn lên trần nhà trả lời: "Ở một mức độ nào đó mà nói ta chính là có thói quen trốn tránh, nhưng mà có một số việc ta cảm thấy ta sẽ lựa chọn có dũng khí."
"Được rồi, ta cũng phải trở về rồi.
Lúc trước đem một mình Điện Điện nhét lại chỗ đó, ta phải về xem thí nghiệm kết thúc ra sao rồi.
Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta