(*人山人海 – Nhân sơn nhân hải: Một câu thành ngữ của Trung quốc để hình dung người đông đúc nhưng núi như biển)
Mạch Thế Ninh cũng không có hỏi tới những chuyện đã xảy ra giữa Hạ Dịch Nặc và người yêu thích mà nàng nói tới, chẳng qua là nghiêm mặt nói: "Tiểu Bảo, cũng giống như ngưoi đối với ta, vô luận ngươi quyết định như thế nào, ta đều vĩnh viễn ủng hộ ngươi.
Chỉ có một việc, đừng để bị thương tổn.
Bởi vì ngươi xứng đáng có được thật nhiều hạnh phúc."
Hạ Dịch Nặc không trả lời, chẳng qua là gật gật đầu.
Buổi tối Lý Thanh Lam cùng Lý Đỗ đến xem Hạ Dịch Nặc, Lý Đỗ vừa ngồi xuống không bao lâu lại bị điện thoại gọi đi.
Lý Thanh Lam ở phòng bếp cắt hoa quả, Hạ Dịch Nặc đi rửa tay, đứng bên bồn rửa tay bỗng nhiên gọi mẹ một tiếng.
Lý Thanh Lam cho rằng xảy ra chuyện gì, bước nhanh đến.
Hạ Dịch Nặc lắc lắc tay phải, híp mắt nói: "Mẹ, mẹ giúp con rửa tay a, thật là nhớ cảm giác mẹ rửa tay cho con khi còn nhỏ."
"Con còn nhớ sao?" Lý Thanh Lam nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay phải đang treo trên đai của Hạ Dịch Nặc, mở vòi nước, sau đó nắm lấy bàn tay Hạ Dịch Nặc thay nàng thấm ướt.
Hạ Dịch Nặc để mặc cho động tác của Lý Thanh Lam, khoa trương nói: "Đương nhiên nhớ rõ a, đau như vậy! Mỗi lần đều nắm chặt lấy tay của con, xoa xà phòng lên rồi dùng sức mà chà chà xát xát, chà xát đến mức bàn tay của con đỏ lên."
"Còn nói sao," Lý Thanh Lam đem xà phòng xoa cho nổi bọt trong lòng bàn tay của mình, sau đó liền nắm lấy bàn tay của Hạ Tiểu Bảo chà xát một chút, "Cũng không biết là ai suốt ngày để cho cả bàn tay đen sì a."
Hạ Dịch Nặc cười hì hì nói: "Cho nên nha, có mẹ là bác sĩ, liền dễ dàng lây nhiễm tật xấu thích sạch sẽ.
Giống con bây giờ, luôn có thói quen rửa tay."
"Rửa tay là thói quen tốt."
"Đúng vậy, mẫu thân đại nhân."
"Khi đó con cao đến đây," Lý Thanh Lam dùng tay so ở ngang hông mình một chút, "Phải đứng trên ghế mới với tới bồn rửa tay, bây giờ còn cao hơn mẹ rồi, thời gian trôi qua quả thật quá nhanh, mẹ cũng già rồi."
"Nói sai rồi, mẹ của con trẻ tuổi xinh đẹp nhất.
Ôi, nhẹ một chút, con là bệnh nhân nha."
"Bà ngoại của con chính là thích con dẻo miệng dỗ dành như vậy, mẹ cũng không ăn bộ dáng này của con."
Lý Thanh Lam cầm bàn tay của Hạ Dịch Nặc đưa đến dưới vòi nước, để dòng nước cuốn đi bọt xà phòng.
"Được rồi được rồi, ăn trái cây thôi!"
Hạ Dịch Nặc vừa nói, vừa muốn vẩy nước trên tay, bị Lý Thanh Lam đè lại, cầm khăn bao lấy cẩn thận lau khô.
"Con gọi điện thoái nói với bà ngoại như thế nào?" Lý Thanh Lam hỏi.
"Ah, con nói gần đây bận rộn, có thể là một thời gian sắp tới không về nhà ăn cơm, còn phải đến trường để thảo luận.
Ồ! Đợi một chút," Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Ai nha, thiếu chút nữa đã quên một việc!"
Phòng ký túc xá của Hạ Dịch Nặc thời học đại học tổng cộng có bốn người, lão đại Trần Sơ Hiểu, lão nhị Sở Mộng, lão tam Lâm Thư Uyển, lão tứ Hạ Dịch Nặc.
Bạn cùng phòng thời đại học, đơn thuần, sâu sắc, dài lâu.
Khi đó những lần trò chuyện đêm khuya sau khi phòng ngủ tắt đèn, mọi người luôn nói giỡn, một vài năm sau, không biết mỗi người sẽ như thế nào, rồi sẽ gặp lại nhau ở đâu.
Cũng đã hứa hẹn cùng nhau, mọi người phải đi tham dự hôn lễ của nhau.
Thoáng một cái thời gian liền trôi qua, sau khi tốt nghiệp tuy rằng đường ai nấy đi, bình thường cũng ít liên lạc hơn, nhưng mà tình cảm vẫn là trước sau như một thân thiết cùng quen thuộc.
Lão đại Trần Sơ Hiểu là người Đông Bắc, nhiệt tình hào phóng, một thân mang vi khuẩn hài hước, a, không, là tế bào hài hước.
Thời gian năm năm học đại học, Hạ Dịch Nặc thật ra đã học được không ít chuyện cười của người Đông Bắc.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Sơ Hiểu một mình đến Bắc Kinh dốc sức làm việc, gặp được chân mệnh thiên tử trong cùng bệnh viện, nửa năm trước hai người đã nhận giấy hôn thú, bây giờ đúng lúc muốn tổ chức hôn lễ.
Đáng tiếc lão nhị Sở Mộng đã xuất ngoại du học không thể trở về tham dự, chỉ còn Lâm Thư Uyển cùng Hạ Dịch Nặc, vậy nhất định phải tham dự, hơn nữa hai người là ván đã đóng thuyền được chọn làm phù dâu, khiến cho Sở Mộng thật ghen tỵ.
Hôn kỳ đặc biệt chọn vào dịp cuối tuần, mọi người làm việc, học hành đều bận rộn, nhất là còn phải từ C thành đi đến Bắc Kinh.
Lúc này, Hạ Dịch Nặc quên mất, cuối tuần sau chính là hôn lễ của Trần Sơ Hiểu.
Người tính không bằng trời tính, bàn tay này của Hạ Tiểu Bảo thật là bị thương không đúng lúc a.
Hạ Dịch Nặc gọi điện thoại cho Trần Sơ Hiểu: "Lão đại, nói cho ngươi một tin không may.
Hai ngày trước ta ngã một cái, tay phải bó bột, cho nên ta đoán chừng ta có thể tham dự hôn lễ, nhưng chuyện làm phù dâu chỉ sợ là, hì hì..."
"Hạ Dịch Nặc tên ngu ngốc này! Lần này lại ngã ở đâu rồi! Ngươi chính là dễ dàng va chạm lung tung, giống như búp bê sứ vậy, lần này là ở đâu, có nghiêm trọng không?!"
"Ta chính là không cẩn thận, không có chuyện gì đâu, rất nhanh sẽ tốt thôi."
"Không có chuyện gì còn bó bột, ngươi chính là lâu rồi không bị ăn đòn đúng không!"
"Ách, lão đại, ta sai rồi..."
"Sai rồi sai rồi, miệng ngọt như vậy, lần sau mở mắt ra một chút có được hay không?!"
"Ta biết rồi...Vậy chuyện phù dâu làm sao bây giờ a? Lão đại."
"Lễ phục đều chuẩn bị cho các ngươi xong rồi, ngươi nói ta làm sao đây.
Thời gian chỉ còn vài ngày, ngươi nói ta đi đâu tìm một người sống về làm phù dâu hả?"
"Chỗ làm của các ngươi có nhiều tiểu cô nương chưa kết hôn như vậy, ngươi thuận tay bắt một người ..."
"Mệt cho ngươi có thể nói ra như vậy, thuận tay bắt một người, các nàng giống như ngươi sao? Hả? Các nàng có thể so với ngươi sao?! Nhìn qua là một hài tử thông minh sáng lán, những năm qua không có chúng ta nhắc nhở, trở nên ngốc rồi."
"Lão đại, ngài thật sự là so với bà ngoại của ta còn lải nhải, ngài xác định là ngài chỉ lớn hơn ta một tuổi sao?"
"Nói thật không đúng, hừ, bà cô ta đây chính là bà ngoại của ngươi!"
Hạ Dịch Nặc toát mồ hôi ở đầu bên đây điện thoại.
"Bác sĩ và bệnh nhân ở bệnh viện của các ngươi có quan hệ rất căng thẳng đi, xem tính khí này của ngài, bình thường nhất định là có không ít người bị ức hiếp."
"Được rồi được rồi, ta mặc kệ, ngươi nhất định phải đến.
Làm phù dâu mà thôi, chính là một bình hoa, ngươi là thích hợp nhất rồi, gãy tay thì gãy tay, cũng không phải gọi ngươi đến biểu diễn tiết mục đập đá trên ngực."
"Thế nhưng lại nói với ta như vậy! Quá không có nhân tính rồi, ô ô ô, ta phải nói cho lão nhị lão tam."
"Ha ha ha, đi đi, đi cáo trạng đi, đồ con nít.
Bà ngoại ngươi bây giờ đang bận rồi, trước không nói nữa, tự ngươi nhìn xem mà xử lý đi, tạm biệt!"
Trời đất chứng giám! Vừa rồi ai nói tình cảm của bạn cùng phòng đại học là thuần khiết nhất sâu sắc nhất?
Buổi tối Lương Giác Quân mua chút ít hoa quả cùng đồ ăn vặt mang đến cho Hạ Dịch Nặc, sau đó cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo lên, dưới sự hướng dẫn của Hạ Dịch Nặc thay nước và cho LoVo ăn.
Hạ Dịch Nặc nhìn Lương Giác Quân làm mọi chuyện, cảm thấy gần đây hình thức bằng hữu cùng nhau giữa hai người cũng không tệ, thực sự lại bởi vì hình thức ở chung này mà cảm thấy có chút lo lắng.
"Sư tỷ, cuối tuần sau ta phải tới Bắc Kinh.
Bằng hữu tốt nhất thời đại học kết hôn, lúc trước đã hứa sẽ đến làm phù dâu." Hạ Dịch Nặc mở miệng nói ra.
"Như thế này sao?" Lương Giác Quân chỉ chỉ vào cánh tay Hạ Dịch Nặc.
"Ta cũng đã nói rồi, kết quả người ta nói là, nàng chỉ cần một cái bình hoa, không phải muốn ta đi biểu diễn tiết mục đập đá trên ngực."
Lương Giác Quân cười: "Ah, vậy thì đi đi."
Hạ Dịch Nặc cho rằng Lương Giác Quân ít nhất sẽ phản đối một chút, không ngờ lại thống khoái mà đáp ứng như vậy.
Không nghĩ tới Lương Giác Quân lại nói tiếp: "Đúng lúc cuối tuần sau ta cũng không có sắp xếp gì, đi cùng ngươi đi."
"A?!"
"Không hoan nghênh đúng không?"
"Sợ làm chậm trễ thời gian của ngươi, lo lắng để ta một mình ta có thể gọi Mạch Mạch đi cùng ta."
"Không sao.
Ta cũng muốn đi vòng quanh một chút."
"Đương nhiên là có thể rồi! Chẳng qua là hành trình tương đối gấp gáp, thứ bảy đi chủ nhật liền phải trở về."
"Không sao.
Đặt vé máy bay chưa?"
"Còn chưa đặt."
Mười ngày sau, hai người đặt chân lên tàu cao tốc đến Bắc Kinh.
Lương Giác Quân không xác định làm như vậy có đúng hay không.
Ít nhất, bỏ mặc Hạ Dịch Nặc hoạt động bất tiện một mình đi ra ngoài, bản thân liền lo lắng.
Nghe nói muốn xem hai người có hợp ý hay không, chỉ cần dựa vào một chuyền đi cùng nhau là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lương Giác Quân mỉm cười, mình đang suy nghĩ cái gì vậy.
Hành lý của hai người chẳng qua chỉ là một cái ba lô đơn giản.
Từ C thành đến Bắc Kinh đi máy bay cần hơn hai giờ, đi tàu cao tốc ước chừng khoảng năm tiếng rưỡi.
Bởi vì không đặt được vé máy bay phù hợp, cho nên lúc đi Bắc Kinh hai người lựa chọn ngồi tàu cao tốc, khi trở về thì đi máy bay.
Chuyến đi này hai người đều là đóng gói đơn giản lên đường.
Trên xe điều hòa rất phù hợp, Lương Giác Quân cởi chiếc áo khoác nặng nề ra, trên người là chiếc áo len ôm dáng màu đỏ, bên dưới là quần jean cùng giầy thể thao thoải mái, một bộ dáng thanh xuân dào dạt.
Hạ Dịch Nặc cũng không khác mấy, bên trong áo khoác ngoài chỉ mặc một cái áo tay ngắn trắng tinh, ai kêu bị gãy tay để phải bó bột chứ, gần đây phong cách thời trang liền có chút cá biệt rồi.
Trong toa tàu này, cời áo khoác thì sợ lạnh, mặc vào thì sợ nóng.
Lương Giác Quân chu đáo để cho Hạ Dịch Nặc ngồi ở chỗ gần cửa sổ, thay nàng kéo khóa kéo áo khoác ra, sửa sang lại quần áo, vị trí của mình thì gần với lối đi nhỏ, tránh cho người tới tới lui lui đụng đến cánh tay của Hạ Dịch Nặc.
Hạ Dịch Nặc cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn để mặc cho Lương Giác Quân xử trí, sau đó im lặng mà xem tạp chí.
Một đại thúc cách lối đi đến gần hỏi Lương Giác Quân, khẩu âm mang theo nồng đậm tiếng địa phương của C thành: "Ai, tiểu cô nương, đi Bắc Kinh làm việc hay là đi du lịch?"
"Đi du lịch." Lương Giác Quân đáp.
"Tiểu cô nương vẫn còn đang đi học sao?"
"Đang đi làm."
Hạ Dịch Nặc nghe thấy, có chút ngồi thẳng lên thăm dò nhìn qua, chỉ thấy trên tay đại thúc nhẫn cùng đồng hồ vàng chiếu lấp lánh, trên tai kẹp một điếu thuốc.
Hạ Dịch Nặc khẽ nhíu mày.
Mà Lương Giác Quân lúc này đây, khiến cho Hạ Dịch Nặc nhớ tới lúc mới quen biết nàng, Lương Giác Quân cũng chính là như vậy, lộ ra một loại khí chất thanh lãnh.
Đại thúc tiếp tục bắt chuyện với Lương Giác Quân: "Con trai của ta vẫn còn đang đi học, ta đây chính là đến Bắc Kinh thăm hắn."
"Vậy rất tốt."
"Đúng vậy a, con trai của ta rất ưu tú.
Hắn nói với ta, hắn tham gia vào hội sinh viên, ta cũng không rõ lắm vào hội sinh viên là làm cái gì, nhưng mà tóm lại là làm quan a, ta rất vui vẻ."
"Vào hội sinh viên rèn luyện một chút cũng rất tốt."
Đại thúc trở nên có tinh thần, sờ đến điếu thuốc trên lỗ tai, bên kia lập tức có nhân viên phục vụ đi đến nói tiên sinh thật xin lỗi ngài không thể hút thuốc trong buồng xe.
Đại thúc ngượng ngùng cất điếu thuốc trở lại trong hộp thuốc, miệng lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Ngươi cũng cảm thấy như vậy đúng không?"
Không đợi Lương Giác Quân trả lời, Hạ Dịch Nặc đụng đụng vào cánh tay của nàng, nháy hai mắt nói: "Sư tỷ, ta muốn uống nước."
Lương Giác Quân hiểu ý: "Được, ta đi lấy chút nước ấm cho ngươi, ngươi ngồi yên không nên di chuyển." Nói xong, hướng đại thúc cười cười xin lỗi, cầm cái ly đứng dậy đi lấy nước.
Hạ Dịch Nặc cũng hướng đại thúc cười cười, đại thúc thức thời mà quay đầu đi.
Hạ Dịch Nặc tự mình ngồi ngay ngắn, lại phát hiện ở khe hở giữa hai chiếc ghế của hàng ghế phía trước, có một đôi mắt to tròn nhút nhát tò mò nhìn qua, là một tiểu hoàn tử* có mái tóc của Chibi Maruko, chính là hơi ngượng ngùng nhìn về phía Hạ Dịch Nặc.
Tiểu hoàn tử nhìn chằm chằm vào cánh tay của Hạ Dịch Nặc một hồi lâu, Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc, thậm chí còn cố ý chớp chớp mắt nhìn lại tiểu hoàn tử.
Rốt cuộc tiểu hoàn tử xoay đi, nàng dùng thanh âm non nớt thì thầm bên tai của mẹ mình: "Mẹ, mẹ nhìn xem cánh tay của tỷ tỷ phía sau thật là kỳ quái."
(*Hoàn đây là chỉ những thứ tròn tròn, tiểu hoàn tử ý chỉ những đứa bé tròn tròn mập mập)
Trong lòng Hạ Dịch Nặc bật cười, tiểu hài tử thật là thú vị, lời thì thầm mà nói to như vậy cũng không nhận ra.
Mẹ của tiểu hoàn tử rõ ràng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn nữ nhi, thẳng đến khi bị bàn tay nhỏ bé của nữ nhi kéo gương mặt qua nhìn về phía sau, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh tay bó bột của Hạ Dịch Nặc.
Chống lại gương mặt mỉm cười ôn hòa của Hạ Dịch Nặc, người mẹ hướng Hạ Dịch Nặc cười cười xin lỗi, sau đó quay lại ôm lấy hài tử nhẹ nhàng khiển trách: "Ngồi xuống, không được không lễ phép như vậy a."
Tiểu hoàn tử không có nhận được đáp án, vì vậy tiếp tục úp sấp ở trên ghế dựa, giương đôi mắt to tròn ngập nước mắt, giống như bảo bảo tò mò mà nhìn chằm chằm vào Hạ Dịch Nặc.
Lương Giác Quân rót nước xong trở về vừa vặn liền nhìn thấy một màn này, sau khi ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Hạ Dịch Nặc đánh đầy dấu chấm hỏi (???).
Hạ Dịch Nặc nghĩ thầm, tại sao các ngươi đều nhìn ta như vậy chứ, ta rất giống một quyển 'Bách khoa toàn thư' sao? Lại nhìn ta, lại nhìn ta sẽ đem các ngươi ăn hết!
"Tiểu bằng hữu, có vấn đề gì không?" Hạ Dịch Nặc ôn hoà hỏi, giả vờ như không có nghe thấy lời đứa bé hỏi mẫu thân của mình vừa rồi.
Tiểu hoàn tử nhận được cổ vũ, vui vẻ hỏi: "Ta muốn hỏi tỷ tỷ một chút, tay của ngươi vì sao lại như vậy?"
Hạ Dịch Nặc tiến đến gần nói nhỏ: "Bởi vì...Bởi vì tỷ tỷ không nghe lời mẹ, cho nên biến thành như vậy."
"Ah! Cám ơn tỷ tỷ!" Tiểu cô nương giống như nhận ra được tầm quan trọng của việc nghe lời mẹ, chậm rãi từ trên ghế dựa tuột xuống, điều chỉnh tư thế ngồi xuống, rốt cuộc cũng không quay đầu lại nữa.
Lương Giác Quân bật cười một tiếng, mệt cho Hạ Tiểu Bảo đồng học có thể nói ra những lời như vậy! Rõ ràng là khiến cho con nhà người ta sợ hãi rồi.
Cơ thể Lương Giác Quân hơi nghiêng về phía Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc đến gần thấp giọng thì thầm với Lương Giác Quân: "Để tránh cho đại thúc sát bên lại quấy rầy ngươi, đành phải để tự ta quấy rầy ngươi rồi."
"Biết là tốt rồi."
"Ta đang nghĩ, trong cuộc hành trình dài thênh thang này, nên nói chuyện gì cho tương đối an toàn, lại không sợ bất cẩn bị người khác nghe thấy!" Nói xong liền ngồi thằng người lên, cố ý gian xảo nhìn quanh một vòng.
Động tác có chút mạnh, Lương Giác Quân thấp giọng kinh hô: "Cẩn thận cánh tay!"
Hạ Dịch Nặc le lưỡi: "Không sao.
Đến Bắc Kinh ngươi muốn đi đâu, ta đi cùng ngươi."
"Trước kia ngươi từng đến Bắc Kinh sao?"
"Ân, khi còn nhỏ có đến một lần, lúc đại học đến một lần, đây là lần thứ ba.
Còn ngươi?"
"Chưa từng đến."
"Hiếm khi, nếu không chê ta nghĩ ta có thể đảm nhận nhiệm vụ làm tiểu hướng dẫn viên du lịch."
"Tốt," Lương Giác Quân từ trong túi lấy ra một tấm bản đồ Bắc Kinh, phía trên khoanh tròn mấy chỗ, "Thời gian không nhiều lắm, ta liền tùy ý nhìn một chút, chủ yếu vẫn là chiếu cố ngươi tham dự hôn lễ."
Nghe nói như vậy, Hạ Dịch Nặc cảm thấy thập phần cảm động, lại có chút áy náy: "Có thể sẽ không có nhiều thời gian cùng ngươi, ta..."
"Đi đâu vui chơi cũng như nhau, nhưng mà ngươi, hiếm khi có thể gặp mặt bạn cũ, hẳn là nên hảo hảo ôn chuyện, không cần phải lo lắng đến ta."
"Ta nói với lão đại muốn dẫn bằng hữu theo, nàng đã đặt khách sạn xong rồi, cũng muốn mời ngươi cùng tham dự hôn lễ."
"Ta cũng không có chuẩn bị lễ vật."
"Cần