Ve Kêu Mùa Hạ FULL


Đúng như lời nói của nữ tử trước cửa thang máy, sau này Hạ Dịch Nặc mang theo một ít bánh ngọt và phiếu giảm giá cafe đến nhà thăm hỏi, vị nữ chủ nhà kia liền thay đổi thái đội, nói một tràng các loại như nuôi dưỡng hài tử không dễ dàng, cũng không soi mói tìm lỗi nữa.
Phạm Mễ và Hạ Dịch Nặc chuẩn bị xong tất cả công việc trước khi khai trương tiệm cafe, lên lịch cho các nhân viên toàn thời gian và bán thời gian, để Phạm Mễ có thời gian chiếu cố mẫu thân đang bị bệnh.

Từ sự kiện của thoát hơi kia, Phạm Mễ còn đặt biệt đem một ít café và bánh do chính tay mình làm đến cho các cửa tiệm xung quanh, tỏ ý là lúc trang trí lắp đặt thiết bị có nhiều quấy rầy, tương lai đều là hàng xóm, xin chiếu cố nhiều hơn.

Vì chuyện này, chủ cửa hàng in và cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh liền khen ngợi 'Một tiệm café' không dứt miệng.

Đến lượt 'Có gian phòng sách' ở đối diện, lại chỉ có một sinh viên làm việc bán thời gian nhàn nhã ngồi ở trong tiệm ngẩn người, vừa hỏi, nói là hôm nay lão bản không có ở đây, thay lão bản nhận lễ gặp mặt.
Tiệm cafe khai trương ngày đầu tiên, người đến ủng hộ rất nhiều.

Bằng hữu thân thích, đồng nghiệp bạn học, toàn bộ đều có mặt.

Lưu Nghiên thậm chí còn đề nghị, không bằng nói với Đường lão sư, sau này những cuộc họp nhóm hàng tuần của phòng thí nghiệm, liền đến đây đi, dù sao cũng không xa.
Mà có vài người tuy rằng người chưa tới, hoa đã kịp thời đến rồi, ví dụ như Cố Nhất Trĩ.

Bộ phận HR của công ty AM gọi mấy cuộc điện thoại cho Hạ Dịch Nặc xác nhận thời gian vào làm, Hạ Dịch Nặc vốn là muốn kéo dài đến sau kì nghỉ hè mới đi làm, từ chối không được, xác định tháng tám liền đi nhậm chức.
Vẫn còn có chút bận tâm trước khi đi làm, chính là hôn lễ của Mạch Thế Ninh và Trương Quý Khang.
Mang thai ba tháng đầu, Mạch Thế Ninh nôn oẹ đến lợi hại, người gầy đi trông thấy.

Trương Quý Khang lại mập lên, hoàn toàn là bởi vì Mạch Trương hai vị phu nhân mỗi ngày đều thay đổi các loại bồi bổ cho Mạch Thế Ninh, Trương Quý Khang cũng lây nhiễm chút ánh sáng.

Mạch Thế Ninh liên tục xem thường, ngươi thật sự không biết xấu hổ! Nhân lúc bụng của tân nương còn chưa quá rõ ràng, trước hết liền chụp ảnh cưới.
Cho dù là bác sĩ tốt cũng không có cách nào tự làm phẫu thuật cho mình, cho dù là thợ cắt tóc tốt cũng không có cách nào tự làm tóc cho mình, cho dù là nhiếp ảnh gia tốt, cũng không có cách nào tự chụp hình cưới cho mình.

Ảnh cưới của Mạch Thế Ninh và Trương Quý Khang là do một tay Phạm Mễ lo liệu mọi việc.
Lại nói tiếp, này đúng là lần đầu tiên Phạm Mễ tự tay chụp ảnh cưới trong nhiều năm qua.

Mạch Thế Ninh mang vẻ mặt nghi vấn, nói ngươi không cần phải miễn cưỡng a, trong studio cũng còn có nhiều nhiếp ảnh gia có thể chụp được.
Phạm Mễ vuốt vuốt mái tóc quăn, nói khoác mà không biết ngượng ngùng: "Không phải là một đầu bếp làm bánh và pha chế café giỏi thì không thể làm một nhiếp ảnh gia tốt a."
Làm sao người ta có thể từ chối đây?
Hạ Dịch Nặc đã sớm gởi quà cưới trước cho hai người, một bức tranh nhỏ đơn giản.

Đường nét đơn giản, hai người có chút phóng đại xiêu xiêu vẹo vẹo, không thể nghi ngờ chính là Mạch Thế Ninh và Trương Quý Khang.

Bên cạnh còn viết một hàng chữ nhỏ: "Nguyện có tuế nguyệt nhưng quay đầu.

Mà lại dùng thâm tình cộng bạc đầu.*" Bên dưới là hai con dấu đỏ rực mang tên Lương Giác Quân và Hạ Dịch Nặc.
(*Nguyện nhiều năm có thể nhìn lại.


Đồng lòng yêu mến đến bạc đầu)
Trương Quý Khang cầm lấy bức họa, hưng phấn mà chỉ vào vẻ mặt đắc ý của Hạ Dịch Nặc.
Mạch Thế Ninh nhịn không được mắng: "Hai cái tiểu hài tử!"
Lương Giác Quân cười nói: "Tiểu Đông Tây suy nghĩ mấy buổi tối, gần như đã lật qua một lượt mấy tấm ảnh của các ngươi từ nhỏ đến lớn, cuối cùng mới quyết định vẽ cái này."
"Mệt cho nàng nghĩ ra được.

Đợi một chút!" Mạch Thế Ninh luôn luôn là người có thể nắm bắt được trọng điểm, "Ngươi vừa mới gọi nàng là cái gì?"
Lương Giác Quân giả vờ như không biết: "Ai? Tiểu Bảo sao?"
Mạch Thế Ninh cười ha ha, dứt khoát dúi đầu lên bờ vai Lương Giác Quân, làm ra bộ dáng thẹn thùng: "Sư tỷ! Chán ghét a! Người ta lúc nào tên là Tiểu Đông Tây rồi chứ!"
Hạ Dịch Nặc nghe thấy nhìn qua, trong ánh mắt đều là dấu chấm hỏi (???).
Lương Giác Quân ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một chút —— ta cái gì cũng không biết.
Hạ Dịch Nặc nhìn về phía Mạch Thế Ninh: "Làm sao vậy?"
Mạch Thế Ninh mang vẻ mặt trêu chọc: "Tiểu Đông Tây..."
Hạ Dịch Nặc chớp mắt mấy cái, sau đó mỉm cười không nói.
Mạch Thế Ninh: "Ai, Hạ Tiểu Bảo, ta chưa từng gặp qua người nào tự kỷ tự yêu bản thân mình như ngươi! Rõ ràng không phải là học mỹ thuật, lại luôn thích vẽ những thứ kỳ lạ.

Ngươi có biết hay không, những kiệt tác từ nhỏ đến lớn của ngươi, miễn cưỡng treo ở trên tường nhà của ta, nhiều năm như vậy, ta đều nhìn muốn nôn a!"
Hạ Dịch Nặc cười nói: "Ngươi kết hôn, ta sao có thể đưa cho ngươi những thứ bình thường như tiền bạc chứ."
"Ha ha ha, Tiểu Đông Tây!" Mạch Thế Ninh giương nanh múa vuốt, "Ta hoàn toàn không để ý, tình hữu nghị của chúng ta, liền thẳng cứng như nhân dân tệ!!!"
Trong ngày hôn lễ, vốn là muốn giản lược mọi thứ, nhưng mà công ty tổ chức hôn lễ quả thực rất coi trọng chi tiết, cũng rất chu đáo, cũng khiến cho tân nhân mỏi mệt đến không chịu nổi.

Cũng may, cả đời cũng chỉ có một lần như vậy.
Thật vất vả hoàn thành xong chương trình, đến khách sạn chuẩn bị tiết mục tiệc tối cuối cùng.

Mạch Thế Ninh còn lo lắng Lương Giác Quân sẽ bởi vì sự có mặt của Tề Khiêm mà cảm thấy không được tự nhiên, cũng may Lương Giác Quân tự nhiên thanh thản, Tề Khiêm cũng không có bất kỳ điều gì không ổn.

Nhưng thật ra là Hạ Dịch Nặc, thỉnh thoảng lại nhìn lén Tề Khiêm, bị Lý Tu Hằng dùng ánh mắt bắt được rất nhiều lần.
Nhân lúc Hạ Dịch Nặc trở về phòng trang điểm, Lý Tu Hằng đuổi sát theo âm thầm nói: "Ôi!!!, môt kho tàng giấm chua Tiểu Bảo!"
Hạ Dịch Nặc nhéo cánh tay Lý Tu Hằng: "Ngươi còn nói! Còn không phải là bởi vì ngươi!"
Lý Tu Hằng xin tha: "Được rồi, được rồi! Là ta không đúng!"
Hạ Dịch Nặc nắm lấy cơ hội để mặc cả: "Ai, vậy lần sau đưa bọn ta đi gặp nữ bác sĩ mà ngươi thích đi!"
Lý Tu Hằng có chút khó khăn: "Ha? Cái kia...Cái bát úp còn chưa lật lên đâu!"
Một bàn tay trắng như phấn của Hạ Dịch Nặc nện lên ngực Lý Tu Hằng: "Sao lại kém như vậy!"
Lý Tu Hằng giơ hai tay cam đoan: "Được! Ta sẽ cố hết sức!"
Lý Đỗ và Lý Thanh Lam đứng trước cửa thang máy, đúng lúc nhìn thấy một màn hai huynh muội đùa giỡn.
"Mẹ, Lý thúc, hai ngươi đến rồi!" Hạ Dịch Nặc cười hì hì đến nghênh đón.
Lý Thanh Lam thay Hạ Dịch Nặc chỉnh lại tóc: "Sao hai đứa lại đứng ở đây?"

Lý Tu Hằng trả lời: "Cùng Tiểu Bảo đi đến phòng trang điểm, lấy thẻ nhớ giúp nhiếp ảnh gia.

Bây giờ chuẩn bị trở về sảnh đón khách a."
Lý Đỗ vui vẻ cười ha ha : "Tiểu Bảo hôm nay rất đẹp!"
"Cám ơn Lý thúc!" Hạ Dịch Nặc ngọt ngào đáp lại, nhìn quanh một vòng, hỏi, "Oh, bà ngoại đâu?"
Lý Thanh Lam: "Vừa rồi Mộc Mộc đã qua đưa bà ngoại của con đi vào trước."
Hạ Dịch Nặc: "Oh! Vậy con đưa mọi ngươi đi vào ngồi xuống trước đi?"
"Không sao, " Lý Thanh Lam lại chỉnh ngay ngắn cavat của Lý Tu Hằng, "Hai đứa nhanh lên! Tự chúng ta đi vào là được rồi."
"Được! Vậy tụi con đi trước a!" Hạ Dịch Nặc nói xong, kéo Lý Tu Hằng chạy đi như một làn khói, lưu lại phu thê Lý thị đứng tại chỗ nhìn nhau cười cười.
Khi khách mời ngồi xuống, hôn lễ bắt đầu.
Người dẫn chương trình vẫn luôn rất hào hứng nhiệt tình, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn những lời chúc phúc của mọi người, còn khuyến khích mọi người ép hỏi quá trình của cầu hôn tân lang.

Phạm Mễ, Lý Mộc, Hạ Dịch Nặc, Lương Giác Quân, xếp thành một hàng đứng ở bên cạnh tân nương.

Bên kia của tân lang thì có Lý Tu Hằng, Tề Khiêm, Trương Quý Đằng và Ngụy Bân.

Trương Quý Khang liền là người có việc vui tinh thần thoải mái, có hỏi tất đáp, ai hỏi cũng không có từ chối.
Náo loạn một hồi lâu, người dẫn chương trình mới buông tha cho tân lang, thấy thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị mở tiệc.
Mạch Thế Ninh lại đột nhiên ngăn người dẫn chương trình lại: "Chờ một chút, ta muốn nói mấy câu."
Người dẫn chương trình khẽ giật mình, sau đó lập tức mỉm cười: "Ai? Tân nương xinh đẹp của chúng ta có lời muốn nói a!"
Lý Mộc nghiêng người kề tai nói nhỏ với Hạ Dịch Nặc: "Lúc diễn tập cũng không có cái này đi?"
Hạ Dịch Nặc thấp giọng cười nói: "Ngươi đừng quên, người đứng trên sân khấu kia chính là Mạch Mạch!"
Mạch Thế Ninh mỉm cười dịu dàng mà mở miệng: "Các vị khách quý, hẳn là vẫn chưa đói đi? Ta biết không có tiết mục trò chuyện của tân nương, nhưng mà cuộc sống không có diễn tập, mỗi một ngày đều là trực tiếp ngay hiện trường.

Cho nên chậm trễ vài phút của mọi người, xin rộng lòng tha thứ."
Trương Quý Khang nắm chặt lấy bàn tay Mạch Thế Ninh, ôn nhu mà nhìn đối phương.
Các tân khách phát ra một nụ cười thiện ý.
Mạch Thế Ninh tiếp tục nói: "Kỳ thật ta vốn không muốn tổ chức hôn lễ, bởi vì cảm thấy phiền phức.

Ta lại là người sợ phiền toái, nhưng mà không muốn phụ tấm lòng của các trưởng bối.

Sau đó suy nghĩ một chút, kỳ thật hôn lễ cũng rất thú vị, ví dụ như hiện tại, ta có thể kể cho mọi người nghe một câu chuyện nho nhỏ."
Tân nương hài hước dí dỏm, sự hào hứng của các tân khách rõ ràng đã tăng vọt.
Tân nương bắt đầu thì thầm nói: "Hình như là năm 2009, khi ta đang làm một chuyên đề về Tây Tạng, không có đồng sự, không có trợ lý, một mình lang thang ở một góc nào đó của Tây Tạng.

Trong lúc đó, ta gặp được một đại thúc hơn bốn mươi tuổi, cũng là một thân một mình, thấy ta đeo rất nhiều máy ảnh ống kính, liền xin ta chụp ảnh giúp hắn.


Kỳ lạ là, lúc chụp ảnh, trong tay hắn luôn ôm lấy một khung hình.

Xuất phát từ tò mò, ta liền hỏi, người trong khung hình kia là ai.

Hắn lại hỏi lại ta, ngươi có từng thử yêu qua một người nào chưa.

Ta nói, có, nhưng mà ta và bạn trai đã chia tay rồi.

Hắn nói, vậy thì thật là đáng tiếc, tại sao phải chia tay.

Ta nói, là ta quá tùy hứng.

Sau đó hắn không chút câu nệ mà nói cho ta biết, người trong tấm ảnh, chính là người yêu của hắn.

Ta cũng đã được biết, hắn và câu chuyện xưa của hắn.

Mở đầu câu chuyện tươi tắn mơ hồ, người thiếu niên thanh xuân vô tư; quá trình của câu chuyện mang theo những thăng trầm, không nghĩ đến là, qua hai mươi năm; phần cuối của câu chuyện thế nhưng lại làm cho người ta thổn thức, người trong tấm ảnh kia đã qua đời vì tai nạn giao thông.

Vì vậy vị đại thúc kia một mình đi hoàn thành giấc mộng thời tuổi trẻ của hai người —— đi bộ đến Tây Tạng."
Ở đây có nhiều khách mời như vậy, Mạch Thế Ninh cũng không có nói trắng ra, nhưng mà Hạ Dịch Nặc nghe hiểu được, người trong tấm ảnh, nhất định là một nam tử.
"Đại thúc cũng không có bị trò đùa của số phận đánh bại, trái lại, hắn rất thoải mái.

Kể xong câu chuyện này, hắn đưa cho ta tám chữ: Chuyển sơn chuyển thủy, thù đồ đồng quy*.

Ta lặp lại tám chữ này, cảm thấy hình như rất nhiều chuyện đều là như vậy.

Bất luận các loại nhân tố về quốc tịch, tôn giáo, tuổi tác, giới tính, nghề nghiệp, mỗi người đều khát vọng được giữ lấy, được sắp đặt một cách thích đáng, được lưu giữ cẩn thận.

Ngoại trừ sinh tử, còn có trở ngại gì không thể vượt qua được? Lúc đó, ta nhớ đến Quý Khang thường hay nói với ta, com-pa sở dĩ có thể khoanh tròn, là vì có một chân đứng đó, tâm không thay đổi.

Vì vậy ta nói với đại thúc, nếu như có một ngày, ta và bạn trai nối lại tiền duyên, ta nhất định sẽ đem tám chữ này đưa cho hắn."
(*Chuyển núi chuyển nước, trăm sông đổ về một biển)
Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua Lương Giác Quân, Lương Giác Quân cảm nhận được ánh mắt của Hạ Dịch Nặc, hai người nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười.
Những người trẻ tuổi đang ngồi bên dưới, nhất là bạn học và đồng nghiệp của tân lang tân nương, đã đứng lên bắt đầu vỗ tay.
Mạch Thế Ninh mỉm cười, nghịch ngợm làm một động tác "Suỵt", nói tiếp:
"Trong hôn lễ ta muốn chia sẻ câu chuyện này, có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, hy vọng yêu đương và hôn nhân không bị bắt cóc mất bởi cái gọi là đạo đức.

Ta đã từng đọc được một đoạn văn thế này: Ta hy vọng cuối cùng mọi người sẽ không còn kinh ngạc khi thấy đồng tính và dị tính cũng không khác nhau, cũng không ghen tỵ đối với những thành công trong sự nghiệp và cuộc sống hôn nhân viên mãn của nữ nhân.

Ta hy vọng mọi người có thể dùng thái độ kính nhi viễn chi đối với cuộc sống cá nhân của người khác, tôn trọng quyết định muốn sinh con hay không sinh con, muốn kết hôn hay không kết hôn của mỗi người, hơn nữa còn thưởng thức cách sống đặt sắc của từng người, vô luận bọn họ là độc thân hay là đã ra quỹ, làm bà chủ gia đình hay là học lên thạc sĩ tiến sĩ.


Ở đây, nguyện cho những người có tình trong thiên hạ, đều sẽ thành thân thuộc."
Lý Mộc âm thầm nói với Hạ Dịch Nặc đứng bên cạnh: "Wow! Mạch Mạch tỷ thật quá đỉnh rồi!"
"Thứ hai, ta rốt cuộc có một cơ hội chính thức, cảm ơn người đã xuất hiện trong cuộc đời của ta, bao dung ta, ủng hộ ta, vô điều kiện mà yêu thương ta.

Cho tới nay, phụ thân của ta, giáo dục ta đạo lý làm người, lật qua lật lại chỉ có một câu —— ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với người.

Tuy rằng hai người chúng ta luôn tranh cãi, nhưng mà ba đối với con tốt hơn ai hết, cả đời con đều sẽ ghi khắc trong lòng.

Người mẹ thân yêu của con, là người rộng lượng xinh đẹp nhất trên thế giới, con yêu mẹ, nếu có kiếp sau, con hy vọng con có thể làm mẹ của người, đem tất cả mọi thứ mà mẹ đã làm cho con, cũng dành lại cho mẹ.

Cảm ơn ba chồng, mẹ chồng của ta, từ nhỏ đến lớn, giống như đối với nữ nhi ruột của mình, đối với con vô hạn khoan dung cùng ủng hộ, hơn nữa còn nuôi dưỡng dạy dỗ ra một nhi tử chính trực ưu tú như vậy.

Cảm ơn các bằng hữu của ta, cũng là các huynh đệ tỷ muội của ta, cảm ơn các ngươi một đường làm bạn, để ta tùy hứng, không kiêng kỵ gì cả."
Mạch Thế Ninh nói xong, xoay người, đối mặt với tân lang sớm đã lệ nóng lưng tròng, ánh mắt sáng rực:
"Cuối cùng, cám ơn ngươi, Trương Quý Khang.

Cả cuộc đời không phải quá dài, ta một đường ồn ào, ngươi chẳng qua là mỉm cười, chuyển sơn chuyển thủy, thù đồ đồng quy.

Là ngươi khiến cho ta, từ nay về sau, ham muốn được sống, nhưng cũng không sợ cái chết."
Vừa mới nói xong, Trương Quý Khang tiến lên ôm lấy Mạch Thế Ninh.
Toàn bộ đại sảnh của yến hội tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm, kéo dài không thôi.
Hạ Dịch Nặc cảm thấy một mảnh ẩm ướt, Lương Giác Quân nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.

Bên kia, Lý Mộc cũng yên lặng nắm chặt bàn tay tỷ tỷ.
Phạm Mễ đồng học tạc mao hạ giọng: "Chết tiệt! Chết tiệt!! Có phải nàng đã chuẩn bị bài phát biểu trước hay không? Nếu không, từ nay về sau Phạm Mễ ta thừa nhận Mạch Thế Ninh nàng là một nhà nghệ thuật gia!!!"
Hạ Dịch Nặc mỉm cười: "Đừng chửi thề a"
Người dẫn chương trình đi lên phía trước, không khỏi xúc động nói: "Tân nương thật sự là nói quá tốt a! Làm cho người ta rất cảm động! Không biết tân lang của chúng ta sau khi nghe, có cảm tưởng gì?"
Một vài hài từ bất quá chỉ mới bảy tám tuổi, cọ cọ cọ, từ dưới sân khấu chạy vọt lên.

Đúng vậy a, thiếu niên, ngươi làm sao có thể hiểu rõ hàm nghĩa của câu "Thù đồ đồng quy".

Nhưng mà, thiếu niên, ngươi có thể trễ một chút, chậm rãi một chút, hiểu được ái tình thù hận trong cuộc sống này.
Trương Quý Khang lau nước mắt một cái, cầm tay Mạch Thế Ninh lên, vừa cười vừa nói: "Người trẻ tuổi, nhớ rõ phải oanh oanh liệt liệt mà yêu đương, liều mình học hành!"
Dưới bàn tiệc, lại là một tràn những tiếng vỗ tay.
Tiệc cưới gián đoạn một chút, Mạch Thế Ninh đến phòng trang điểm thay lễ phục, Lương Giác Quân tiến lên cầm chặt lấy tay Mạch Thế Ninh, khe khẽ nói một câu: "Mạch Mạch, cám ơn ngươi."
Mạch Thế Ninh vỗ vỗ vai Lương Giác Quân, cũng im lặng không nói lời nào.
Một nhà Lý Thanh Lam và một nhà Hạ Viêm chia cách ngồi ở hai bàn dành cho người thân và bằng hữu khác biết.

Khi tân nương đến mời rượu bàn của Hạ Viêm, Hạ phụ mặt mày vui tươi mà chúc mừng Quý Khang và Mạch Mạch, Đặng Nhu Nguyệt thì khen tân nương xinh đẹp, cũng sắp đến phiên Tiểu Bảo nhà chúng ta rồi.

Trương Quý Khang và Mạch Thế Ninh vội vàng lấp liếm cho qua, cám ơn Hạ thúc thúc và Đặng a di nể tình mà tham gia hôn lễ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận