Lý Tu Hằng là canh thời gian mà trở về Tam Hà sơn trang.
Sau khi vào cửa, trong phòng khách trống không, vì vậy cố ý cất cao giọng hô một câu: "Con đã về rồi!"
Không đầy một lát, Lý Thanh Lam và Hạ Dịch Nặc một trước một sau từ trong phòng đi ra, khí tràng không quá giống như ngày bình thường.
Trong lòng Lý Tu Hằng đã hiểu được đại khái, lại giả vờ như không biết gì cả, càng không có nhìn đến nước mắt trên mặt hai mẹ con, thoáng dao động túi nhựa mang theo trong tay, cười nói: "Vừa rồi đi ngang qua một tiệm trái cây, nhìn xem nho mùa này cũng không tệ lắm, nếm thử đi?"
Hạ Dịch Nặc tiến lên cầm lấy cái túi, đi vào nhà bếp.
Lý Thanh Lam nhàn nhạt mở miệng: "Hai đứa ăn đi, mẹ đi tắm rửa."
Hạ Dịch Nặc nghe vậy, lăng lăng xoay người, trong tay còn mang theo cái túi nho kia, thanh âm có chút khàn khàn: "Ta cũng phải trở về rồi."
"Ta tiễn ngươi!" Lý Tu Hằng nhanh chóng hướng Hạ Dịch Nặc nháy mắt một cái, quay đầu hướng Lý Thanh Lam, "Mẹ, con đưa Tiểu Bảo trở về, mẹ nghỉ sớm một chút."
Lý Thanh Lam gật gật đầu, xoay người đi về gian phòng.
Cửa phòng vừa đóng, Hạ Dịch Nặc mới lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ với Lý Tu Hằng.
Lý Tu Hằng cũng không nói gì, tiến lên vỗ nhè nhẹ lên lưng muội muội, thở dài một hơi nhỏ đến mức không thể nghe thấy được.
Hạ Dịch Nặc tỏ ý bản thân trở về một mình là được rồi, Lý Tu Hằng chẳng qua là mỉm cười, cũng không có kiên trì.
Thoáng điều chỉnh tốt tâm tình, Hạ Dịch Nặc xuống lầu, chuẩn bị lái xe về nhà.
Ngay lúc đó, tâm tình của Hạ Dịch Nặc giống như một mũi tên muốn bay về nhà, xe cũng không có chạy đến gara tầng ngầm, mà là trực tiếp đậu ở chỗ dừng xe tạm thời trong vòng đai xanh công cộng.
Bước ra khỏi vành đai xanh của tòa nhà, vượt ra khỏi dự kiến của Hạ Dịch Nặc chính là, thế nhưng lại nhìn thấy Lương Giác Quân đang đứng ở bên cạnh xe.
Lương Giác Quân đứng nghiêm chỉnh, ống tay áo sơmi tùy ý kéo lên, lộ ra cánh tay mảnh mai trắng nõn, dưới ánh đèn đường của tiểu khu, cúi đầu, phong thái yểu điệu khí định thần nhàn mà đọc một tờ báo.
Phong thái này!
Thu hồi sự kinh ngạc trong nháy mắt, Hạ Dịch Nặc vội vàng chạy nhanh đến.
Ánh mắt bị thân ảnh ở trước mắt che khuất, Lương Giác Quân mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đi tới, lộ ra một cái mỉm cười ấm áp.
Chính là dáng tươi cười nhẹ nhàng như vậy, lại thần kỳ mà vuốt phẳng cái nhíu mày của người yêu, phiền não ưu sầu trong lòng tất cả đều tiêu tan hầu như không còn.
Trời đêm khuếch tán, đèn đường mờ nhạt, ánh trăng dịu dàng, làn gió nhẹ thoải mái dễ chịu.
Hạ Dịch Nặc hồi đáp lại bằng nụ cười tươi sáng: "Sao lại đến đây?"
Lương Giác Quân thu hồi tờ báo, mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Có chút lo lắng cho ngươi, liền hướng Tu Hằng hỏi địa chỉ, tới đây đón ngươi."
Hạ Dịch Nặc nhịn không được mà đau lòng: "Ăm cơm tối chưa? Sao không ngồi chờ trong xe? Ở đây ánh sáng không được tốt, xem báo sẽ tổn thương đôi mắt."
"Đã ăn rồi." Dáng tươi cười dí dỏm của Lương Giác Quân rõ ràng đang nói, Hạ Tiểu Bảo, ngươi thật dài dòng.
Ý thức được điểm này, Hạ Dịch Nặc có chút xấu hổ, ánh mắt trôi nổi đến nơi khác, đưa tay sờ lên lông mày.
Lương Giác Quân thấy vậy, cong khóe miệng lên: "Lên xe trước đi."
Hạ Dịch Nặc gật gật đầu, ngoan ngoãn sang ngồi bên ghế phụ.
Đang muốn giơ tay kéo dây an toàn, Lương Giác Quân nghiêng người đến, thay Hạ Dịch Nặc cài dây an toàn, cất giọng dịu dàng: "Mệt mỏi liền ngủ trước một chút đi, đến nơi ta gọi ngươi." Nói xong, tự mình cũng thắt chặc dây an toàn, khởi động xe, tăng nhiệt độ điều hòa không khí, làm liền một mạch.
Xe chậm rãi chạy ra khỏi Tam Hà sơn trang.
Hạ Dịch Nặc tựa lưng vào ghế ngồi, yên lặng nhìn Lương Giác Quân, có chút xuất thần.
Cảm nhận được người bên cạnh nhìn chăm chú trong một thời gian dài, lúc dừng ở một cái đèn đỏ, Lương Giác Quân quay qua cười hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì," Hạ Dịch Nặc lập tức nói, "Ta ngủ một lát thôi."
Nhớ lại trận giao phong lúc trước, nhất là lời nói cuối cùng thốt ra, Hạ Dịch Nặc nghĩ lại nhiều lần, tuy rằng thái độ của Lý Thanh Lam không thể tính là tốt, nhưng mà nhắc đến chuyện năm đó nàng và Hạ Viêm ly hôn, cũng không phải là chủ ý của Hạ Dịch Nặc.
Nhưng mà lời nói ra, chính là tát nước ra ngoài, Hạ Dịch Nặc khó tránh khỏi sinh lòng ảo não.
Phản ứng của Lương Giác Quân giống như là đã sớm dự liệu được kết quả, không có hỏi gì cả, im lặng ăn ý như vậy khiến cho Hạ Dịch Nặc cảm thấy thật thoải mái.
Vì vậy Hạ Dịch Nặc vốn chỉ là nhắm mắt dưỡng thần liền thật sự ngủ thiếp đi, thẳng đến khi Lương Giác Quân dừng xe xong đánh thức chính mình dậy.
"Sa sút tinh thần" một câu cho tới bây giờ cũng sẽ không xuất hiện trong tự điển của Hạ Dịch Nặc.
Sau khi cho phép bản thân ảm đạm một chút, vừa về tới nhà, Hạ Dịch Nặc đã khôi phục sự thanh minh cùng dáng tươi cười trước sau như một, bắt đầu cẩn thận mà nói những chuyện đã trải qua với Lương Giác Quân.
Cuối cùng, Hạ Dịch Nặc tổng kết là: "Như vậy rất tốt, có khó khăn, vượt qua khó khăn tiến lên; không có khó khăn, tạo ra khó khăn, ta cũng phải tiến lên!"
Lương Giác Quân dở khóc dở cười, đành phải nói: "Tuy rằng mọi chuyện không thể nói là lạc quan, nhưng mà ít nhất không phải là xấu nhất.
Tuyệt đối đừng tự mình làm cho bản thân bực bội.
Chờ qua một thời gian ngắn khi có cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện với nàng."
Không ngờ phương thức Hạ Tiểu Bảo chế tạo khó khăn, chính là trước hết để bản thân bị một trận bệnh nhẹ.
Sau nửa đêm ngay ngày hôm đó, Hạ Dịch Nặc nghẹt mũi khó chịu, trong cảnh tối lửa tắt đèn chân trần âm thầm đi vào phòng bếp rót nước uống, nhưng vẫn là kinh động đến người bên gối.
Mở đèn đầu giường, chỉ thấy sắc mặt Hạ Dịch Nặc ửng hồng, nước mắt lưng tròng, Lương Giác Quân đưa tay thăm dò cái trán, rõ ràng là phát sốt.
Vội vàng tìm nhiệt kế đo một chút, ba mươi bảy độ tám.
Hạ Dịch Nặc kiên trì tỏ vẻ chỉ cảm vặt uống một ly nước ấm, ngủ một giấc liền tốt, không cần đi bệnh viện.
Lương Giác Quân vừa giận vừa hờn lại vừa đau lòng, thực sự không lay chuyển được Hạ Tiểu Bảo, đành phải chiếu cố nàng uống thuốc, an ổn mà nằm vào trong chăn.
Dược tính kéo đến, Hạ Dịch Nặc liền mơ màng ngủ say.
Trái lại Lương Giác Quân, cả đêm ngủ cũng không an tâm, bất chợt tỉnh giấc rất nhiều lần.
Hôm sau, nhiệt độ cơ thể của Hạ Dịch Nặc cuối cùng cũng lui xuống.
Lương Giác Quân thoáng an tâm, đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cháo trắng, tiếp theo gọi điện thoại cho Kha Định Hào, nhờ hắn thay Hạ Dịch Nặc xin nghỉ phép với công ty.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, Lương Giác Quân trở về phòng, cầm khăn nóng cẩn thận thay Hạ Dịch Nặc lau đi một tầng mồ hôi mỏng thấm ra sau lưng.
Đầu Hạ Dịch Nặc cảm giác trầm nặng, ngoan ngoãn tùy ý bài bố.
Lương Giác Quân mỉm cười, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Hạ Dịch Nặc, tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng dặn dò: "Ngoan, lại ngủ một chút đi, ta đến phòng thí nghiệm một chuyến, liền lập tức trở về.
Trở về có thể đã đến thời gian uống thuốc rồi."
Hạ Dịch Nặc mơ mơ màng màng mà thì thào nói được.
Đúng lúc điện thoại của Hạ Dịch Nặc rung lên, màn hình điện thoại biểu thị người gọi đến là Tống Niệm luật sư, Lương Giác Quân nhấn nghe máy, khe khẽ rời khỏi gian phòng.
Không đợi Lương Giác Quân nói chuyện, đối phương liền không đầu không đuôi mà nói: "Quả nhân đối với việc trị quốc, có thể nói là dùng hết tâm lực*! Ngươi nói, hẳn là nên cám ơn ta như thế nào đây?"
(*Một câu trong bài viết Mạnh Tử kiến Lương Huệ vương của Mạnh tử)
Lương Giác Quân sững sờ, rõ ràng là không có hiểu được hàm nghĩa trong câu cổ văn đầu tiên, đành phải nói: "Xin lỗi, ta không phải là nàng."
Tống Niệm nghe xong thanh âm này, lập tức kịp phản ứng, lời nói xoay chuyển: "Oh...Là ngươi!"
Lương Giác Quân ngầm hiểu, tự nhiên nói: "Là ta.
Nàng có chút cảm mạo, đang ngủ.
Tống luật sư là có tiến triển gì sao?"
Tống Niệm cười nói: "Kỳ thật ta chính là muốn hỏi một chút, các ngươi định xử trí họ Khương kia thế nào?"
Lương Giác Quân nhướng mi: "Xử trí? Chúng ta chỉ muốn dẹp yên chuyện này."
Tống Niệm hiểu rõ: "Tốt, ta hiểu rồi.
Hôm nay ta khá bận, không đi được, nhưng mà nghe nói luật sư Lý Mộc là muội muội của Hạ lão bản, buổi chiều tựa hồ nàng đúng lúc muốn ra ngoài có việc, ta nhờ nàng tiện đường đem tư liệu đưa cho các ngươi."
Lương Giác Quân: "Cám ơn Tống luật sư."
Tống Niệm mang theo trêu đùa: "Không khách khí.
Nhớ thay ta hỏi thăm sức khỏe của Hạ lão bản."
Lương Giác Quân mỉm cười, ấm giọng đáp ứng: "Được."
Cũng may hôm nay không có cuộc họp cũng không cần lên lớp, Lương Giác Quân đến phòng thí nghiệm sắp xếp một chút, liền nhanh chóng trở về nhà.
Hai giờ chiều, Lý Mộc nhấn chuông cửa Lương trạch.
Lương Giác Quân vừa mở cửa, Lý Mộc thân thiết gọi một tiếng Tiểu Quân tỷ, liền phong phong hỏa hỏa vào nhà, vừa đổi giày vừa nhìn quanh bên trong: "Hạ Tiểu Bảo đâu rồi, không phải nói bị cảm không đi làm sao?"
Lương Giác Quân nâng tay suỵt một tiếng: "Trong phòng ngủ."
Lý Mộc thè lưỡi, hạ thấp âm lượng xuống: "Không phải ở trong điện thoại ngươi nói không sao sao? Nàng làm cái quỷ gì vậy? Bây giờ thế nào?"
Lương Giác Quân: "Đại khái là bị nhiễm chút phong hàn, tối hôm qua bắt đầu phát sốt.
Hôm nay thật ra cũng bớt sốt rồi, thuốc cũng uống rồi, chính là mệt mỏi không muốn đứng lên, cổ họng cũng không chịu nổi."
Lý Mộc nhịn không được mà nhắc tới: "Gia hỏa này là làm từ giấy sao? Thật sự là thầy thuốc không từ y, cũng làm phiền ngươi phải chiếu cố nàng..."
Lương Giác Quân cười nói: "Này sao có thể trách nàng, gần đây trong công ty tương đối mệt, lại có tâm sự."
Lý Mộc một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ta cũng biết là nàng không dễ dàng.
Nhưng mà ngươi nói nàng cũng đủ ngốc đi, trước hết dứt khoát để bị cảm rồi hãy ra quỹ với cô cô của ta, cũng dễ trình diễn một hồi khổ nhục kế!"
Lương Giác Quân sẵng giọng: "Suy nghĩ quỷ quái linh tinh."
"Ai, không bằng một nửa Hạ Tiểu Bảo!" Lý Mộc nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, "Bây giờ đã là mấy giờ rồi, ngủ quá lâu cũng không tốt, nhanh chóng gọi nàng đứng lên đi! Tống luật sư có tin tức tốt!"
Lương Giác Quân: "Được, ta đi gọi nàng.
Thức ăn trong phòng bếp tự ngươi ăn một chút đi."
Lý Mộc đáp lời, tự động tự giác đi vào phòng bếp, Lương Giác Quân xoay người nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Kéo tấm màn, trong phòng một mảnh sáng lờ mờ.
Lương Giác Quân đi đến bên giường, cúi người xuống, vuốt lọn tóc trên trán Hạ Dịch Nặc ra, thử nhiệt độ, khẽ gọi: "Tiểu Bảo."
Không có phản ứng.
Lương Giác Quân ngồi xuống mép giường, cúi người tiến đến bên tai Hạ Dịch Nặc: "Tiểu Bảo, nên dậy thôi."
Hạ Tiểu Bảo trở mình, một cánh tay quét ngang, ôm lấy eo Lương Giác Quân, vùi đầu vào bụng Lương Giác Quân, khào khào dưới cuống họng hàm hồ lầm bầm: "Ân...Ôm một chút đi."
Lương Giác Quân dở khóc dở cười, vỗ nhẹ lên lưng Hạ Tiểu Bảo: "Được."
Hạ Tiểu Bảo trái lại lại nghiêng đầu cọ cọ, tìm một tư thế dễ chịu, vùi vào trong lòng Lương Giác Quân không muốn nhúc nhích.
Thấy bảy tám phút trôi qua, hai người cũng không có động tĩnh, Lý Mộc bưng nước trái cây đi đến mở rộng cửa phòng, vừa nhìn thấy một màn như vậy, hướng Lương Giác Quân ném qua một nụ cười xấu xa không có ý tốt, rón ra rón rén mà tránh đi.
Lương Giác Quân cảm thấy buồn cười, cúi xuống hôn lên đầu Hạ Tiểu Bảo một cái: "Được rồi, Mộc Mộc đang chờ chúng ta ở bên ngoài, nói là Tống luật sư có tin tức."
"Ân? Tống luật sư sao?" Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu, bàn tay còn không nguyện ý buông ra, chớp chớp mắt, giọng mũi có chút nặng, "Tốt lắm, chúng ta rời giường thôi!"
Hai người ra ngoài phòng, Hạ Dịch Nặc xoa xoa cánh tay xoa xoa chân, duỗi lưng một cái, nhìn qua tinh thần cũng không tệ lắm.
Nhân lúc Lương Giác Quân đi vào phòng bếp, Lý Mộc lập tức hèn hạ ti tiện mà tiến đến: "Vừa rồi ta đứng ở ngoài cửa, có thể nhìn thấy hết rồi!"
Hạ Dịch Nặc vỗ đầu Lý Mộc một cái, độ cong trên khóe miệng lại tràn đầy vui vẻ: "Không biết lớn nhỏ!"
Lý Mộc cười đùa cũng không né tránh: "Ai ai ai, thật sự là không có nhìn thấy! Nể tình ngươi vẫn là một người bệnh yếu ớt, không thèm tranh luận với ngươi."
Lương Giác Quân đi đến, đưa cho Hạ Dịch Nặc một ly nước ấm, Hạ Dịch Nặc không nói hai lời, liền một hơi uống cạn.
Lý Mộc thay đổi thành biểu tình nghiêm chỉnh, từ trong túi xách lấy ra một túi hồ sơ: "Ân, cái này là những thứ Tống luật sư điều tra được về Khương Dương."
Một chồng tư liệu dày đặc, trong đó có chứng từ chuyển khoản ngân hàng và chứng nhận tài sản của Khương Dương những năm gần đây, có danh sách đơn vị và cá nhân từng nhận hối lộ của Khương Dương, trong đó có rất nhiều lão lãnh đạo của các bệnh viện nổi danh ở C thành.
Khoa trương nhất chính là, trong năm gần đây nhất, Khương Dương rõ ràng còn liên thủ với nhân viên công ty tài chính, tham ô tiền công để đầu cơ cổ phiếu, làm giả sổ sách, bằng chứng như núi.
Lật xem hết tư liệu, ba người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu.
Lương Giác Quân mở miệng hỏi: "Những tài liệu này Tống luật sư làm sao điều tra ra được?"
Lý Mộc lắc đầu: "Không biết, bất quá bản lĩnh ly kỳ cổ quái của Tống luật sư cũng thật sự là quá lớn đi."
Lương Giác Quân: "Khó trách ở trong điện thoại nàng sẽ hỏi ta như vậy.
Mộc Mộc, những thứ này e rằng cũng đủ để đưa Khương Dương vào tù rồi đi?"
Lý Mộc nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Dịch Nặc thở dài một hơi: "Thật sự chúng ta chỉ là muốn dàn xếp ổn thỏa, không nghĩ tới hắn làm nhiều chuyện như vậy."
Lý Mộc: "Vậy ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?"
Hạ Dịch Nặc: "Nếu như chúng ta đã có một lá bài, thời gian ước định mười ngày cũng sắp đến rồi, ta hẹn Khương Dương đi ra nói chuyện một chút."
Lương Giác Quân đúng lúc nhắc nhở: "Ngươi cảm mạo còn chưa có khỏe."
Hạ Dịch Nặc cười nói: "Không sao, ngày mai đi.
Vốn đã tốt hơn phân nửa rồi, bây giờ thì hoàn toàn tốt rồi."
Lý Mộc hừ một tiếng: "Liền ngươi lợi hại! Để Tống luật sư đi theo ngươi đi a, vạn nhất Khương Dương thẹn quá hoá giận, gây bất lợi cho ngươi."
Hạ Dịch Nặc: "Nào có khoa trương như ngươi nói vậy."
Lý Mộc: "Tại sao không có?! Ngươi biết ta mỗi ngày làm việc trong văn phòng luật sư, nghe nói qua bao nhiêu chuyện hiếm thấy chưa?! Một phút trước người còn rất tốt, một phút sau liền không biết tại sao lại bị giết người diệt khẩu rồi.
Ai, phì phì phì! Đồng ngôn vô kỵ! Đồng ngôn vô kỵ!"
Hạ Dịch Nặc nâng trán: "Loại tỷ lệ này cũng quá nhỏ rồi, huống chi chúng ta là bạn học cũ..."
Nói chưa dứt lời, Lý Mộc vừa nói lại tức giận: "Bạn học cũ?! Bạn học cũ còn đẩy ngươi vào con đường này!"
Lương Giác Quân vỗ vỗ vai Lý Mộc: "Được rồi, Mộc Mộc, ta đi cùng Tiểu Bảo."
"Đừng!" Hạ Dịch Nặc vội nói, nàng cũng không muốn Lương Giác Quân gặp mặt Khương Dương, "Hôm nay đã chậm trễ công việc, ngày mai ngươi an tâm đi làm đi, vẫn là làm phiền Tống luật sư đi một chuyến a."
Địa điểm hẹn Khương Dương gặp mặt là do Tống Niệm chọn, một tiệm trà cổ kính.
Hạ Dịch Nặc đến trước thời gian hẹn mười phút, không ngờ vừa vào cửa, Khương Dương đã ngồi ở đó rồi.
Sáng sớm, trong tiệm trà cũng không có nhiều người.
Nữ tử ngồi ở nơi cách mấy bàn kia, nghiễm nhiên chính là Tống đại luật sư.
Lúc này Tống luật sư đang ngồi bắt chéo hai chân, thảnh thơi mà thưởng thức trà, thấy Hạ Dịch Nặc vào cửa, hướng Hạ Dịch Nặc hơi cong môi một cái.
Khương Dương đứng dậy chào đón, Hạ Dịch Nặc bất động thanh sắc mà ngồi