Ve Mười Bảy Năm

Thanh âm này rất xa lạ, nhưng truyền vào trong tai, chợt nước mắt Cố Chu Triệt rơi càng nhiều.

Cậu sau khi trưởng thành, cũng không còn khóc như vậy nữa. Cho dù là lúc gặp lại Hứa Thanh Ngạn, cũng có thể khống chế lý trí kiềm chế tâm tình của mình, nhưng trong đêm tối như vậy, cậu kinh sợ, không tin được, những sợ hãi hay ngờ vực do dự trước kia, đều theo câu nói này mà trào ra.

Cậu giơ tay tìm kiếm, sờ lấy vai đối phương, nhỏ giọng gọi: “Phó Mặc?”

“Ừ.” Người đối diện nhẹ giọng đáp lại, một bàn tay nắm lấy cánh tay run rẩy của cậu: “Cố Chu Triệt.”

Tiếng xưng hô này thốt ra, trong phút chốc, trong lòng dậy sóng, háo hức buồn bã đập vào lồng ngực, đầu Cố Chu Triệt trống rỗng, dùng sức ôm lấy Phó Mặc khóc.

Hai người ngã xuống chân tường, Phó Mặc bởi vì một tay ôm Cố Chu Triệt, nửa người gần sát tường. Lúc này Cố Chu Triệt nhào tới, cả người Phó Mặc bị đập lên trên tường. Hắn không cũng giãy dụa, Cố Chu Triệt lại luống cuống tay chân đứng lên, hốt hoảng hỏi: “Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ?”

Phó Mặc vừa muốn mở miệng, xa xa cách một bức tường truyền đến tiếng chó sủa, xen lẫn tiếng người cùng tiếng bước chân hỗn loạn, dọa Cố Chu Triệt sửng sốt. Phó Mặc nắm cổ tay của cậu kéo đi: “Đến đây.”

Cố Chu Triệt được hắn kéo đi, trong bóng tối lại quẹo một khúc cua, cậu nghe được tiếng cửa sắt ma sát. Phó Mặc để cậu đi vào, ở phía sau cậu động tác rất nhẹ cửa đóng cửa lại, chỉ phát ra một chút động tĩnh. Cố Chu Triệt không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cũng không dám lên tiếng, nhưng mới vừa khóc xong còn chưa nín dứt được, hai tay bụm miệng lại, đứng im tại chỗ.

Trong chốc lát, cậu cảm giác có một đôi tay kéo hai bàn tay ẩm ướt của cậu xuống. Phó Mặc nói: “Không sao.”

Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng gió thổi cùng tiếng bước chân bị ngăn bên ngoài, bên trong phòng trống rỗng chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

Phó Mặc đứng ở trước mặt Cố Chu Triệt. Hắn sau khi lột xác thiếu niên giọng nói đã không còn non nớt như thời trung học, cái không thay đổi là tính tình vẫn trầm lặng như trước. Mà lúc hắn nói chuyện giọng nói khiến cho không gian vô hạn bỗng nhiên rút lui, trong thoáng chốc như trở lại tháng mười oi bức khô ráo năm ấy. Bọn họ ngồi cùng nhau, không cẩn thận là sẽ chạm phải cùi chỏ đối phương.

Cố Chu Triệt lẳng lặng đứng đối diện Phó Mặc, trái tim ở trong lồng ngực đấu đá lung tung lúc này bỗng nhiên rơi xuống đất, yên lặng đắm chìm trong chuyện cũ.

Hai người đều không ai nhúc nhích, không nói không rằng lẳng lặng đứng đó, đứng một lúc lâu. Cho đến khi mắt Cố Chu Triệt dần dần thích ứng bóng tối, cậu chớp mắt nhìn, thấy Phó Mặc đang nhìn mình. Cố Chu Triệt theo bản năng cười với hắn, đồng thời cảm xúc muốn khóc cũng mãnh liệt xông tới, nhất thời vừa khóc vừa cười.

Cố Chu Triệt lúng túng quay lưng lại dùng tay che mặt: “Cậu trước, trước tiên chờ chút, tớ bình tĩnh đã... Cậu đừng nhìn…”

Phó Mặc dường như cũng cười, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa sau ót của cậu: “Đừng khóc.”

Hắn là người trước sau như một không biết an ủi, nhưng động tác ngôn ngữ đơn giản lại rất hữu hiệu với Cố Chu Triệt, vẫn không cách nào khống chế tâm tình, rốt cục ở nơi không gian yên tĩnh này từng bước bình phục lại lý trí. Nhưng Cố Chu Triệt mới vừa hứng gió, trên mặt lạnh băng lại toàn là nước mắt, không kiềm chế được hắt xì một cái.

Trong phòng rất lạnh, mặt đất lại là xi măng, còn có một mùi gay mũi. Mới vừa rồi không có để ý xung quanh, lúc này Cố Chu Triệt mới mơ hồ nhìn được đại khái, trong lòng lạnh ngắt: “Phó Mặc, cậu ở đây sao?”

Phó Mặc kéo cậu ngồi xuống bên tường, nói: “Không phải.”

Nghe hắn nói không phải, trong lòng Cố Chu Triệt thả lỏng một chút, nhưng lại lập tức nghĩ. Cái chỗ này đơn sơ cũ nát, ngay cả cái giường cũng không có, cũng không dấu vết sinh hoạt, nhất thời căng thẳng: “Đây là đâu? Cậu xảy ra chuyện gì?”

Phó Mặc nắm cổ tay cậu trấn an, nhẹ giọng nói: “Không xảy ra việc gì, đừng căng thẳng.”

Lúc hắn lúc nói chuyện, vẫn luôn nhìn Cố Chu Triệt. Mới bắt đầu đã là như vậy. Cố Chu Triệt chậm chạp nhận ra, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp. Cảm giác vui vẻ xua tan hết thảy tâm tình, cậu không suy nghĩ gì nhiều thêm, bản năng quên đi việc khác, cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng không quan trọng bằng phần tâm tình này.

Cố Chu Triệt ôm túi sách trong lòng, lần lượt ngồi xuống với Phó Mặc. Một tay của cậu còn được Phó Mặc nắm trong tay, cũng không có để ý, bởi vì bên trong phòng quá mức yên tĩnh, giọng nói cũng bất giác nhỏ xuống: “Tớ buổi tối mấy hôm trước đi ngang qua đây, hình như thấy cậu. Tớ lúc đó đã cảm thấy đó chính là cậu, không nghĩ tới thật sự là cậu.”

Phó Mặc dường như sửng sốt một chút, lại không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Cậu học ở đây?”

“Ừ.” Cố Chu Triệt ngoẹo đầu về phía hắn gật đầu, “Tớ mới học năm nhất, tớ nằm mơ cũng không nghĩ tới lại gặp được cậu ở đây…” Cậu lẩm bẩm nói: “Thật là nguy hiểm, nếu lúc đó tớ điền nguyện vọng ở thành phố khác, sẽ không gặp được cậu rồi.”

Nếu như cậu nhiều hơn mấy điểm hoặc là thiếu đi vài điểm, nếu như cậu không bị thuyết phục mà cố chấp ở lại quê học, nếu như ngày đó cậu không có bồi Hứa Thanh Ngạn đi quay phim… bóng lưng cô độc biến mất mấy giây trên đường phố, mà cậu thì đi dưới ánh trăng của một thành thị xa lạ, đối với việc lướt qua nhau hoàn toàn không biết gì cả.

Cố Chu Triệt nằm sấp trên túi sách của mình, nhỏ giọng nói: “Phó Mặc, tớ thật sự rất nhớ cậu.”

Cậu thật sự không để bụng thành tích Phó Mặc tốt hay không tốt, thi được bao nhiêu điểm, có lên đại học hay không, cậu được gặp hắn lần nữa, trong lòng đã vô cùng cảm kích.

Tay nắm cổ tay hắn, khẽ trượt xuống lòng bàn tay. Toàn thân Cố Chu Triệt run lên, bàn tay Phó Mặc vừa có lực lại ấm áp, lặng lẽ bao lấy bàn tay cậu.

Nước mắt Cố Chu Triệt lại không tự chủ được chảy ra. Từ trước đến giờ, sự trầm mặc không đáp lại này luôn có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lòng cậu, người khác không biết Phó Mặc, cho nên người ta không hiểu, nhưng cậu hiểu. Sau khi cậu trưởng thành, lại càng hiểu hơn, càng phức tạp hơn, Phó Mặc giao cho cậu, không chỉ là tình hữu nghị.

Cố Chu Triệt nghiêng đầu cọ nước mắt của mình, hít mũi một cái, lại nghe Phó Mặc hỏi: “Cậu và mẹ cậu, có khỏe không?”

Phó Mặc biết chuyện ba cậu qua đời. Cố Chu Triệt dùng sức gật đầu: “Tớ và mẹ đều rất tốt, không sao. Cậu thì sao?”

Phó Mặc “Ừ” rồi tiếng: “Tớ cũng không sao.”

“Cậu đừng có gạt tớ.” Cố Chu Triệt tiến tới, nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Không sao chỗ nào? Cậu cho rằng tớ không nhìn ra sao? Cậu nghĩ rằng tớ không biết sao?”

Hứa Thanh Ngạn đã nói những gì, Phó Mặc sau khi cậu chuyển trường, Phó Mặc sau khi lên phổ thông, cậu đều ghi tạc trong lòng, một chút cũng không quên. Lúc này tuy không hỏi, nhưng cậu có thể nhìn ra thời gian qua hắn cũng không được bình yên, thậm chí có khi vượt xa hơn cả tưởng tượng của cậu. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tận mắt thấy vẫn khó chịu như trước, mà lúc cậu thấy Phó Mặc, chỉ mỉm cười không nói lời nào, trong lòng phút chốc lại mềm đi.

Cố Chu Triệt ở trong lòng chuẩn bị, muốn mở miệng nói cái gì, Phó Mặc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia, nhẹ giọng “Suỵt” một cái.

Cố Chu Triệt lập tức thu lời lại, hai người yên lặng, cậu nghe có thanh âm ồn ào từ ngoài cửa không xa truyền đến, bọn họ cũng không phải tiến vào cánh cửa bên này, mà là cánh cửa khác đối diện, vô cùng giản dị, dường như chỉ có một tấm ván dựng thẳng. Thanh âm ngoài cửa bắt đầu huyên náo, dường như có người mở đèn, tia sáng nhất thời theo khe hở tấm ván len vào trong phòng.

Khoảng cách cách nhau một bức tường, Cố Chu Triệt nhất thời lại bối rối, trái tim của cậu ở trong lồng ngực nhảy thình thịch, trợn to mắt nhìn Phó Mặc. Phó Mặc lại rất bình tĩnh, vươn một ngón tay, chậm rãi ở trên mu bàn tay cậu viết: Có lạnh không?

Cố Chu Triệt vô thức muốn gật đầu, lại vội vã lắc đầu. Phó Mặc buông tay cậu ra đứng lên, cạnh cửa đặt một cái balo, hắn từ bên trong lấy ra một cái áo khoác, khoác lên người Cố Chu Triệt. Cố Chu Triệt nhìn hắn hành động thoải mái, tâm thả lỏng được một chút, đem áo khoác chia nửa cho hắn, hai người cùng nhau đắp. Tay cậu ở trên mu bàn tay Phó Mặc viết: Ai vậy?

Hai bàn tay dưới áo khoác rất nhanh ấm lên, trong hoàn cảnh không nhìn thấy gì, xúc giác trở nên nhạy cảm gấp bội. Đầu ngón tay Phó Mặc chậm rãi ở trong lòng bàn tay Cố Chu Triệt lướt đi, móng tay cứng cáp cùng đầu ngón tay mềm mại tạo cảm giác tồn tại hết sức mãnh liệt, làm cho cậu có chút phân tâm, một lát sau mới nhớ lại hắn viết cái gì: Không rõ lắm.

Phó Mặc nói không rõ, kỳ thật hắn đối với xung quanh đã sớm hiểu được đại khái. Nhiều năm từng trải khiến cho hắn biết rõ một số người cùng thói quen lúc làm việc, nếu như giải thích cho Cố Chu Triệt, chẳng những nhất thời không thể nói rõ, còn có thể làm cho cậu sợ.

Quả nhiên, trên mặt Cố Chu Triệt tuy vẫn lo lắng, nhưng không có biểu hiện quá căng thẳng. Ngược lại, đột nhiên gặp nhau mang cho cậu dũng khí đột ngột, mặc dù trong lòng bất an, nhưng kiên định lạ thường. Cậu đã quyết định, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải đứng ở bên Phó Mặc. Nếu có nguy hiểm, cậu cũng phải nghĩ ra biện pháp cùng Phó Mặc đối mặt.

May mà, cũng không lâu lắm, ngọn đèn mờ phía ngoài dần tắt, tiềng ồn ào cũng dần dần yên ắng, dường như tất cả mọi người đã ngủ, chỉ chừa một chiếc đèn xa xa, có thể từ trong khe cửa thấy một chút ánh sáng. Cố Chu Triệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám phát ra thanh âm lớn. Hai người chậm rãi, như cũ dựa vào nhau viết chữ lên tay để giao lưu. Tốc độ chậm dần, có thể nói là bắt đầu có hạn, bọn họ chỉ có thể trao đổi đơn giản ngắn gọn tình hình của nhau sau khi tách ra, chữ viết trên tay nóng đến cả trái tim. Cố Chu Triệt ngay từ đầu đã áp lên trên đầu gối, sau lại sợ Phó Mặc lạnh liền dựa vào trên tường, không biết đến mấy giờ, cậu lại dựa lên vai Phó Mặc ngủ.

Giấc ngủ Cố Chu Triệt rất cạn, cậu mơ rất nhiều lại lộn xộn, có khi còn bé, có khi trưởng thành, lúc thì tìm được Phó Mặc, lúc thì Phó Mặc lại mất tích, khiến cậu ở trong mơ hoảng hốt cả lên. Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm, hơi cử động, cọ đến cái gì, thì phát hiện mình hình như nằm ở trên đùi Phó Mặc, cả cái áo khoác dài đều đắp lên trên người, vừa ấm vừa nặng.

Phó Mặc vẫn duy trì đang tư thế ngồi, dường như không ngủ, trong ánh sáng mờ ảo xoa xoa đầu cậu, thấp giọng nói: “Cậu phải trở về.”

Cậu quả thật phải trở về. Đã hơn năm giờ sáng, tuy bên ngoài trời vẫn tối đen, nhưng một hồi người bên ngoài sẽ thức dậy. Phó Mặc lại dẫn cậu từ trong cửa sắt lặng lẽ đi ra ngoài, sáng sớm khí lạnh mang theo chút theo mẩu vụn tuyết, Cố Chu Triệt còn bọc cái áo khoác dài của Phó Mặc, trong nháy mắt nhiệt độ toàn thân rút hết, cả người cóng đến run. Không có đường khác để đi ra ngoài, phải leo tường trở lại, may mà con chó đã đi rồi, Phó Mặc đỡ cậu, còn giúp cậu cầm túi sách, tiễn cậu một mạch đến ngã ba, đến trên đường lớn.

Đèn đường ở trong sương mù dày đặc dẫn ra một con đường, ngã tư đường không xa phía trước bắt đầu thỉnh thoảng có đèn xe hiện lên. Phó Mặc giúp cậu đeo túi sách lên, nương theo ngọn đèn, Cố Chu Triệt lúc này mới chính thức thấy rõ bộ dáng của hắn.

Tóc đen trầm tĩnh, đẹp trai đường nét góc cạnh, đã không còn là Phó Mặc trong trí nhớ, nhưng vẫn là Phó Mặc trong lòng.

Cố Chu Triệt yên lặng nhìn hắn hơn nữa ngày, vành mắt lại đỏ lên, Phó Mặc nói: “Mau về đi.” Còn nói: “Cậu về sau, đừng tới nơi này.”

Cố Chu Triệt ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Phó Mặc còn nói: “Tớ đi tìm cậu.”

Trong lòng Cố Chu Triệt bỗng nhiên nhảy nhót vô số vui sướng, giống như đến tận bây giờ, cậu mới chính thức tìm về được bạn của mình. Cậu vui đến hai mắt sáng lên, dùng sức gật đầu: “Tớ ở Đại học Công nghệ Tân Bắc học Công nghệ thông tin, ở lầu Hoàng Thạch số 602, số điện thoại là 14599277451, không gọi được thì gọi số ký túc xá 0511, buổi chiều thứ tư và buổi sáng thứ sáu không có tiết, ba giờ thứ hai thì… Tớ viết cho cậu…” Nói rồi vội vã kéo túi sách. Phó Mặc nói: “Nhớ rồi.”

Cố Chu Triệt cúi đầu kéo khóa túi sách, nước mắt đã tràn ra, cậu nhanh chóng đeo túi lên lưng, chạy tới ôm lấy Phó Mặc.

Trên người Phó Mặc thật lạnh, tỏa ra hàn khí cũ kỹ, phảng phất như đến từ nơi vô cùng xa xôi. Phó Mặc giơ tay lên, cũng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ở trên lưng cậu vỗ hai cái.

Cố Chu Triệt ở trên áo hắn cọ sạch nước mắt, nói: “Tớ đi nha.”

Phó Mặc nói: “Ừ.”

Cố Chu Triệt cẩn thận mỗi bước đi, không ngừng phất tay, đi thật lâu, mới rốt cục chậm chạp biến mất trong sương mù dày đặc.

Phó Mặc trước sau vẫn đứng tại chỗ.

Lý Hạnh tối hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm thức dậy cho chó ăn. Hắn ở cửa thấy được cảnh này, sợ hết hồn. Hắn ngược lại không ngạc nhiên khi tiểu huynh đệ này làm sao đi ra được, mà là thấy hắn đứng chung với nam sinh kia, nhìn kiểu gì cũng thấy quen mắt, thời điểm xoay đầu lại phát hiện, là người hôm đó chạy đến tìm Phó gì gì kia.

Lẽ nào cậu nhóc tìm chính là người này? Đây chính là Phó gì kia?

Phó Mặc nhìn theo nam sinh đã đi xa, đứng tại chỗ, bóng lưng có một loại cảm giác khó nói nên lời. Lý Hạnh thấy cậu nhóc kia đã không còn, dắt chó đi tới, giọng không lớn không nhỏ gọi một tiếng: “Người anh em, dậy sớm thế?”

Phó Mặc xoay người lại nhìn, trên mặt hắn cũng không có biểu cảm gì, khí chất vừa rồi trên người giống như đột nhiên tản đi, chẳng những trở nên lãnh lãnh đạm đạm, mà cả người còn có cảm giác u tối. Lý Hạnh sửng sốt không đến gần: “Bạn em? Hôm đó hình như có tới.”

“Ừm.” Phó Mặc đáp.

Lý Hạnh thấy hắn không muốn nhiều lời, liền không hỏi tiếp, đổi trọng tâm câu chuyện: “Vương Lệ Chi tối hôm qua đi rồi, anh hôm nay sẽ tìm một chỗ ở cho em, Phùng ca hỏi em có tính toán gì không, nếu không có, trước hết nói với người ngoài em là cháu ngoại trai của ảnh, trước tiên ở lại chợ, em thấy sao?”

Phó Mặc tựa hồ không suy nghĩ nhiều, nói: “Được.”

“Vậy được.” Lý Hạnh nói: “Thế em về trước đi! Anh dắt chó đi dạo.” Phó Mặc hướng hắn gật đầu, hai người đi hai hướng khác nhau.

Lý Hạnh dắt chó đi được một đoạn, còn đang suy nghĩ, gọi Phó cái gì nhỉ, phía sau hình như còn một chữ. Lại cảm thấy đầu óc mình có bệnh, hỏi một câu không được sao?

Bên kia, Cố Chu Triệt đi ra ngoài rất xa, rốt cục dưới bầu trời dần rút đi sắc xanh bắt được một chiếc xe. Cậu tuy chỉ ngủ được mấy tiếng, nhưng tâm tình lúc này triệt tiêu hết mệt mỏi, báo địa chỉ xong thì tìm điện thoại di động, nhấn một cái mới phát hiện, điện thoại không biết đã hết pin từ khi nào

Cố Chu Triệt “A” một tiếng. Cậu tối hôm qua đi ra ngoài, không có nói với Hứa Thanh Ngạn, cũng không có nói với người trong ký túc xá, một đêm không về còn không nghe điện thoại, chắc chắn mọi người sẽ lo lắng.

Nghĩ vậy liền định tìm tài xế mượn điện thoại gọi, nhưng lại chợt nhớ bản thân vốn không nhớ số ai. Bình thường toàn liên hệ bằng wechat, rất ít gọi điện thoại, cậu cũng không có năng lực vừa nhìn đã nhớ như Phó Mặc… Lực chú ý lại dời đi, lại nhớ tới một câu “Nhớ rồi” mới vừa rồi của Phó Mặc, trong lòng tràn ngập tư vị không nói ra lời.

Cậu thất thần nhìn ngoài cửa sổ. Đèn đường một chiếc lại một chiếc, trong sắc trời xanh trắng dần dần hiện ra kiến trúc, cây cối, người qua đường dậy sớm cùng tộc đi làm vội vã qua lại, bữa sáng tỏa ra hơi nóng trong gánh hàng rong. Thế giới đã thức tỉnh, mọi thứ lại tuần hoàn theo quỹ đạo một ngày, nhưng đối với vài người mà nói, hoàn toàn khác biệt.

Đối với Cố Chu Triệt mà nói, đã hoàn toàn khác biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui