Ve Mười Bảy Năm

Cố Chu Triệt đoán không sai, cậu một đêm không về, cũng quên nói một tiếng với mọi người, quả thật làm cho mọi người lo lắng.

Ban đầu, là hơn 11 giờ La Huân gọi điện thoại cho Cố Chu Triệt, gọi một cú không ai tiếp. Cố Chu Triệt có thói quen ở bên ngoài sẽ chỉnh chế độ rung, khi đó Cố Chu Triệt đang bị chó đuổi, sau đó lại gặp Phó Mặc, cậu đương nhiên không có chú ý điện thoại đang rung trong túi. La Huân cho là cậu ở chỗ Hứa Thanh Ngạn, liền hỏi Hứa Thanh Ngạn. Hứa Thanh Ngạn mới vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, nói Tiểu Cố đồng học trời tối đã về, còn chưa có trở về ký túc xá? Lẽ nào nó ở bên ngoài cõng người khác ngoài mình? Liền cấp tốc oanh tạc wechat Cố Chu Triệt, oanh tạc hơn mười cái đều không có tin tức. Lập tức muốn ra ngoài đi tìm, bị La Huân khuyên ngăn.

Mọi người trong ký túc đương nhiên cũng lo lắng, đều phân tích cậu có thể đi đâu. Nhưng mọi người đều biết Tiểu Cố là người vùng khác, ở đây trừ bọn họ ra bạn thân duy nhất cũng chỉ có nhóc bạn trai kia, không thể có bạn khác chơi. Cậu cũng không có chỗ nào hay lui tới, nhưng Tiểu Cố không phải là người không có chừng mực, đã nửa đêm, nếu như tối về hoặc là trở lại, nhất định cũng sẽ nói với mọi người một tiếng.

La Huân lại gọi điện thoại lần nữa, lần này gọi, đối phương tắt máy.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, La Huân liền ra ngoài. Lo lắng trấn an Hứa Thanh Ngạn chuẩn bị báo cảnh sát, sau đó dự định đi tìm người hỗ trợ hỏi một chút. Hắn còn chưa đi đến cửa trường, liền thấy trong sương mù chưa tan hết, một người đang đi từ từ về phía này đi, ăn mặc cồng kềnh xa lạ, nhưng thân ảnh kia, chắc chắn là Cố Chu Triệt.

Cố Chu Triệt bọc một cái áo khoác màu đen lớn, tóc rối bời, hai mắt vừa đỏ vừa sưng, hình như còn có chút ho khan. Cậu không phát hiện La Huân, lúc bị La Huân nắm mạnh bả vai níu lại còn hết hồn, ngẩng đầu thấy La Huân xanh mặt hỏi: “Em sao vậy?”

“La Huân.” Cố Chu Triệt chưa hoàn hồn mở miệng, giọng còn có chút khàn khàn. Cậu lúc xuống xe liền cảm giác mình bị cảm, nhưng cũng không để ý lắm, cũng không biết hình tượng bản thân vô cùng chật vật sau khi bị giày vò cả đêm, nói: “Em hình như là bị cảm.”

“Anh hỏi em làm sao vậy?” La Huân không có thả ra, Cố Chu Triệt rốt cục hậu tri hậu giác phản ứng lại câu mình đáp không phải là ý đối phương muốn hỏi, cậu cảm giác La Huân rất căng thẳng, vội nói: “Xin lỗi, điện thoại em hết pin, em cũng không có để ý. Em tối hôm qua… xảy ra chút chuyện…”

Lại ho khan, sắc mặt La Huân lại biến đổi: “Xảy ra chuyện gì? Em tối qua đi đâu?”

Cố Chu Triệt che miệng ho vài tiếng, ý bảo cậu không sao không sao, khàn giọng nói: “Không phải như anh nghĩ, anh đừng lo, em sẽ từ từ nói cho anh. Chúng ta về trước đi được không?”

Cậu mặc dù mặc áo dày, nhưng toàn thân một chút ấm áp cũng không có, lúc này lạnh đến khớp hàm đánh vào nhau, bắt đầu sốt rất rõ. La Huân lại lặp lại lần nữa: “Em xác định thật sự không có việc gì?”

“Thật sự.” Cố Chu Triệt nghiêm túc nói, sau đó bỗng nhiên không hiểu ra sao cười ngu: “Thật ra là có, nhưng là chuyện tốt.”


La Huân bị cậu làm cho mờ mịt, thấy người cậu không có bị thương, trạng thái tinh thần nhìn qua cũng tốt, chỉ có thể theo cậu đi trở về. Giơ tay lên sờ sờ áo khoác không rõ nguồn gốc trên người cậu: “Ai đây?”

Cố Chu Triệt cúi đầu liếc nhìn, cái gì cũng không nói, lại là cười ngu.

La Huân bất đắc dĩ, đi theo cậu trở về ký túc xá, trong túc xá tất cả mọi người còn chưa tỉnh. Cố Chu Triệt rón rén đi vào, La Huân ở phía sau đóng cửa lại, quay đầu thấy Cố Chu Triệt đem áo khoác trên người cởi ra, tựa hồ rất quý trọng xếp lại, đặt ở trên giường của mình. Gương mặt cậu lạnh đến trắng bệch ở trong phòng nhanh chóng hồng trở lại, tự sờ trán, ở trên bàn tìm vài viên thuốc cảm uống, sau đó cầm quần áo lung la lung lay đi vào phòng tắm.

Lúc Cố Chu Triệt tắm, La Huân vừa đi xuống căn tin, vừa gửi tin cho Hứa Thanh Ngạn: Người đã trở về. Nhưng cần phải nghỉ ngơi, em chiều trở lại tìm, để cậu ấy ngủ trước.

Sau khi Cố Chu Triệt tắm rửa xong ra ngoài, lại hình như không định ngủ, để khăn mặt ướt nhẹp ở trên giường ngồi xếp bằng đờ ra nửa ngày. La Huân dời cái ghế qua ngồi đối diện cậu, đem cháo mới vừa mua đưa cho cậu.

Cố Chu Triệt ôm cháo, nói: “Em tối hôm qua gặp một người.”

La Huân nghe cậu nói ban đêm một mình đến chợ, chân mày nhất thời nhíu chặt. Lui về phía sau nghe, nghe cậu nói Phó Mặc, biểu cảm trở nên có chút hoang mang. Hắn chưa từng nghe Cố Chu Triệt nhắc đến tên này, nhưng lúc Cố Chu Triệt kể về người này với hắn, biểu cảm trên mặt không giống với lúc bình thường.

La Huân suy nghĩ một hồi: “Đây có phải là người đó hay không, người em rất muốn gặp, lại không có cách nào?”

Cố Chu Triệt dường như nhớ lại buổi tối đó, nét mặt trong nháy mắt liền ảm đạm: “Đúng.” Nhưng rất nhanh, mắt của cậu lại sáng lên: “Nhưng bây giờ em gặp được cậu ấy rồi. Em đến tận bây giờ cũng cảm thấy giống như nằm mơ, anh mau đánh em một cái, xem em có phải là đang nằm mơ hay không?” Nói liền chìa mặt La Huân đánh.

La Huân vội nói “Coi chừng cháo coi chừng cháo”, nhìn Cố Chu Triệt thần thái phấn chấn, đang phát sốt mà đôi mắt sáng dị thường, thở dài: “Em không thể lại phấn khích như thế, mau ăn một chút rồi ngủ một giấc, những thứ khác tỉnh lại rồi nói.”

Khuyên can mãi, Cố Chu Triệt rốt cục uống cháo nằm xuống. Cậu quả thật rất mệt, hiệu quả thuốc hạ sốt vừa tới, rất nhanh thì ngủ say. La Huân cầm điện thoại lên, phát hiện Hứa Thanh Ngạn bình quân một phút gửi mười cái tin wechat, tất cả toàn là hối thúc hỏi Cố Chu Triệt tối hôm qua đi đâu.


Lúc này bạn bè cùng phòng đã lục tục rời giường, thấy Cố Chu Triệt nằm ở trên giường, đều hỏi: “Trở về lúc nào?”

La Huân thay cậu giải thích: “Tối hôm qua ở nhà bạn, điện thoại hết pin.” Một bên cân nhắc trả lời Hứa Thanh Ngạn: “Cậu ấy nói, tối hôm qua gặp một người gọi là Phó Mặc.”

“Phó Mặc??????!!!!!!!!”

Hứa Thanh Ngạn lại bắt đầu spam tin rep lại, lại là cùng một nội dung: “Không có khả năng!!!! Cậu ấy có phải gặp quỷ hay không!!!”

La Huân đáp: “Chắc là không.”

“Vậy cậu ấy trở về có cái gì … không bình thường không???”

“Ừm… sốt.”

“Vậy nhất định là sốt tới ngu rồi.” Hứa Thanh Ngạn như chém đinh chặt sắt nói: “Phải mau đưa đi bệnh viện, để nữa sẽ bị viêm não. Em tới liền đây.”

La Huân không hiểu ra sao, căn bản không biết phải nói gì, quả nhiên không bao lâu Hứa Thanh Ngạn liền hùng hổ xông vào, còn đeo khăn bịt mặt. Trong phòng ký túc lập tức có hai bệnh nhân chen lấn, bạn bè cùng phòng không ngừng rối rít kiếm cớ chạy. Hắn vừa thấy Cố Chu Triệt ngủ sâu, cũng không thật sự nháo bắt cậu thức dậy, nghe La Huân thuật lại xong, ngây ngốc ngồi một hồi, không dám tin nói: “Này cũng quá không chân thật rồi. Em cảm thấy Cố Chu Triệt có thể gặp được em đã là rất may mắn rồi, nó vậy mà lại ở đây gặp được Phó Mặc, nửa đời kế tiếp của nó có khi nào xui luôn không?”

La Huân không theo kịp đường về của não hắn, không có cách nào trả lời, đành phải nói: “Cụ thể anh cũng không rõ lắm, tỉnh lại bảo cậu ấy nói cho em. Bất quá cậu ấy nói là tìm được ở chợ, nếu là như vậy, cũng có khả năng.”

“Tại sao?” Hứa Thanh Ngạn nói.


Chợ sỉ Tân Bắc, từ bên ngoài xem chỉ là một khuôn viên người ở, nhưng diện tích nội bộ còn lớn hơn gấp bốn năm lần, nhân khẩu lưu động tính vượt xa quá số liệu hàng năm công khai. Hứa Thanh Ngạn bọn họ mặc dù ở trong thành phố Nam Thanh, nhưng bởi vì vị trí địa lý cùng các nhân tố phát triển, kinh tế và tiếng tăm đều trái ngược nhau, so với Tân Bắc mà nói kém hơn một chút. Nếu như người Nam Thanh muốn ra ngoài mưu sinh, Tân Bắc chắc chắn sẽ là lựa chọn tốt nhất. Nếu theo như lời bọn họ, Phó Mặc không đi học đại học, chọn tới Tân Bắc vốn rất bình thường. Hắn không có bằng cấp, việc làm dù sao cũng có hạn.

Hứa Thanh Ngạn nghe hắn nói như vậy, vừa sững sờ lại thất thần một lúc, lẩm bẩm nói: “Nhưng Phó Mặc sao lại tới loại địa phương đó? Em nhớ hắn rất thông minh mà. Theo Cố Chu Triệt nói, cho dù không động não tùy tiện học một ít cũng có thể vượt xa người khác, cậu ấy cho dù không có bằng cấp, cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.”

La Huân lắc đầu: “Những thứ này đợi Tiểu Cố lát nữa lại, hỏi cậu ấy đi.”

Cố Chu Triệt ngủ buổi trưa liền tỉnh. Cậu mới ngủ mấy tiếng, trong mơ thấy Phó Mặc tới tìm mình, trong một mảnh hỗn độn vẫn ý thức được mình còn đang ngủ, rất sợ bỏ lỡ, nên tự đem mình giật mình tỉnh giấc. Hứa Thanh Ngạn đang ngồi ở trước bàn của cậu vọc máy tính, thấy cậu bỗng nhiên ngồi dậy, không phân biệt được nhìn xung quanh: “Có người tới tìm em không? Vừa rồi có ai tới tìm em không?”

Hứa Thanh Ngạn nói: “Có có, tao nè!” Nói rồi ngồi bên giường nhìn cậu: “Mày tối hôm qua đi đâu? Mày thực sự nhìn thấy Phó Mặc? Mày làm sao tìm được cậu ấy?!”

Cố Chu Triệt còn chưa có tỉnh táo, “Oh” rồi nửa ngày, ánh mắt rốt cục cũng có tiêu cự, bản thân cũng bối rối một hồi, từ trong lời Hứa Thanh Ngạn chọn được từ then chốt: “Phó Mặc?” Cậu lại đi ra cửa xem: “Phó Mặc tới?”

Hứa Thanh Ngạn giận dữ: “Phó cái đầu mày!” Hai tay đem đầu của cậu quay lại, hung dữ nói: “Nói mau! Phó Mặc đâu!”

Cố Chu Triệt bị hét một cái giật mình, rốt cục tỉnh triệt để, nhìn Hứa Thanh Ngạn cười ha hả: “A, mày tới hả.”

Hứa Thanh Ngạn gọi điện thoại: “Alo, La Huân, thực sự phải đi bệnh viện rồi, Cố Chu Triệt viêm não rồi.”

La Huân đang ở bên ngoài mua cơm, cấp tốc chạy trở về, thì thấy Cố Chu Triệt ngồi ở trên giường, tóc tai lộn xộn vẻ mặt vô tội, bọc chăn đang bị Hứa Thanh Ngạn phun nước miếng. Bị mắng xong cậu liền thành thật nhìn nhận sai sót. Hứa Thanh Ngạn một giây trước vẫn còn đang nổi trận lôi đình, giây kế tiếp lại ngay lập tức tha thứ cho cậu, còn bắt đầu hỏi chuyện Phó Mặc.

La Huân ở bên ngoài cầm cà mèn, vẻ mặt không biết nói sao nhìn Hứa Thanh Ngạn tập trung tinh thần nghe Cố Chu Triệt kể. Tuy một đêm nhìn như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lúc thuật lại vô cùng giản lược, trái lại chỉ có đoạn bị chó đuổi là tương đối đặc sắc, mà Hứa Thanh Ngạn là kiểu não không có đường về lại không sợ chó, nhiều lần ngắt lời chỉ Cố Chu Triệt cách phòng chó, cuối cùng bị Cố Chu Triệt bọc chăn đạp một cước xuống giường.

Bên trong phòng hệ thống sưởi đầy đủ, Cố Chu Triệt sốt chưa hoàn toàn lui, rất nhanh lại bắt đầu buồn ngủ. Nhưng trong lòng nhớ lại giấc mơ vừa nãy, cộng thêm cảm giác tỉnh dậy đầu óc hỗn loạn không phân biệt được, làm cho cậu không muốn ngủ tiếp. Bên ngoài gió lạnh gào thét, trời âm u không giống như vừa qua khỏi buổi trưa, La Huân nói dự báo thời tiết tối qua, mấy ngày kế tiếp đều sẽ có tuyết rơi vừa và nhỏ. Cố Chu Triệt đem cửa sổ kéo ra một cái khe nhỏ ló đầu ra xem, quả nhiên không khí âm lạnh làm cho trong lòng có tâm trạng tiêu cực, bất cứ lúc nào tuyết cũng có thể rơi. Gió lạnh thấu xương thổi lên mặt, ngẩn ngơ giống như đem không khí lẫn ký ức tối hôm qua thổi về.

Hứa Thanh Ngạn ăn sủi cảo chiên La Huân mua, hỏi: “Phó Mặc đang ở đâu? Gần chúng ta không? Mày còn nhớ tao nói với mày lúc hắn học phổ thông, cảm giác hắn rất không ổn không. Hắn bây giờ còn như vầy không?”

“Cậu ấy hiện tại…” Cố Chu Triệt nhớ lại căn phòng nhỏ tối qua, lại vất vả nhớ lại ngôn hành cử chỉ của Phó Mặc, bỗng nhiên chậm chạp ý thức được một vấn đề.


Cậu và Phó Mặc xa nhau quá lâu, hiểu biết cũng chỉ dừng lại ở nửa năm trung học khi còn ở chung. Tối hôm qua Phó Mặc ở trước mặt cậu biểu hiện dường như không làm cậu để ý lắm, nhưng tình huống thật, thật sự như cậu nghĩ sao?

Vấn đề tình trạng cá nhân của Phó Mặc, không chỉ có một mình Cố Chu Triệt lo nghĩ. Sau giờ trưa Lý Hạnh chuẩn bị bảo nhân công dỡ hàng, trong đám người có Phó Mặc giúp một tay, cảm giác khác thường lúc sáng sớm đối mặt với hắn càng lúc càng rõ ràng.

Lý Hạnh từ nhỏ lớn lên ở chợ, từng thấy qua đủ loại người. Phó Mặc không giống trời sinh tính tình lãnh đạm, cảm giác hắn khiến người ta khó tới gần cũng không hoàn toàn đúng, càng giống như là kiểu hờ hững, đối với bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không quan tâm.

Từ đêm Phùng ca đưa hắn về đã bắt đầu, đối mặt với Phùng ca một thân toàn là máu như vậy, hắn một chút phản ứng cũng không có. Sau đó Lý Hạnh sắp xếp cho hắn lánh mặt, ăn ở, mặc kệ nói cái gì, hắn dường như đều không để ý. Lý Hạnh để hắn ở lại, hắn cũng không nghĩ ngợi gì, giống như dù người khác có sắp xếp cuộc đời hắn thế nào, với hắn mà nói không có chút quan hệ gì.

Tháo hết hàng, từng người tản ra nghỉ ngơi, Lý Hạnh tính sổ sách tùy ý đi tới ngồi xuống bên cạnh Phó Mặc: “Tiểu Phó, sáng sớm tới tìm là bạn em sao?”

Phó Mặc quay đầu nhìn hắn một cái, gật đầu: “Phải.”

“Lúc trước cũng chưa kịp hỏi, em là người ở đâu? Nghe khẩu âm hình như ở Nam Thanh! Sao lại chạy đến chỗ bọn anh.” Lý Hạnh làm bộ không để ý nói chuyện phiếm.

Hắn đoán Phó Mặc không quá 20 tuổi. Cái tuổi này, không đi học hơn phân nửa chính là đi làm việc, nhưng hắn cũng không giống có mục đích muốn làm cái gì. Hơn nữa tuy Phó Mặc không giống kẻ có tiền, nhưng Lý Hạnh cảm thấy hắn cũng không phải là loại từ dưới đáy xã hội đi lên, người tuổi trẻ như vậy hắn gặp qua rất nhiều, bọn họ đa số xao động bất an, khéo đưa đẩy cùng tâm cơ, Phó Mặc không có cho hắn loại cảm giác này. Hắn dưới tình huống đêm đó hoàn toàn không biết gì ra tay tương trợ Phùng ca, có thể cũng không có liên quan đến chuyện can đảm.

Phó Mặc chỉ lắc đầu: “Đi tùy tiện.”

“Đi tùy tiện?” Lý Hạnh sửng sốt một lúc, “Cái gì là tùy tiện?”

Phó Mặc nói: “Ra trạm xe lửa mua một chuyến gần nhất, liền tới.”

Lý Hạnh nhớ tới người đeo balo tối muộn đêm đó: “Em đêm hôm đó là vừa đến Tân Bắc?”

“Đúng vậy.” Phó Mặc đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận