“Tiểu Thù, sao không bật điều hòa lên?”
Mạnh Nhã Thù nhớ rõ, ngày đó Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào, đứng trước cửa thay giày và nói với cô một câu như vậy.
Mạnh Nhã Thù mười một tuổi đi ra từ phòng của mình, đứng ở cửa nhìn về phía Mạnh Chiêu.
Vào tháng bảy thời tiết nóng bức, Mạnh Chiêu vừa từ bên ngoài về, nóng đến nỗi đổ mồ hôi khắp người, cậu đi vào phòng bếp rót một cốc nước, ngẩng đầu lên uống ừng ực một hơi cạn sạch.
Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo chữ T màu trắng đơn giản và quần jean, vóc người thiếu niên rắn rỏi, xương quai xanh bên dưới cổ như hai chuôi dao nhỏ, thấm mồ hôi hiện ra ánh sáng.
Nửa tháng trước, kết quả sơ thẩm của tòa án được công bố, Mạnh Tường Vũ bị xử mười lăm năm tù có thời hạn, tin tức này khiến trong nhà bao phủ một bầu không khí ngột ngạt.
Đêm hôm đó, Mạnh Nhã Thù không ngủ được, đêm khuya lúc dậy đi vệ sinh, em đi ngang qua phòng sách, nghe thấy bên trong cửa phòng đóng chặt vang lên tiếng khóc kìm nén của mẹ Tống Ninh, còn có giọng nói đè thấp của Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu mười bảy tuổi đang an ủi Tống Ninh: “Mợ ơi, còn có phúc thẩm mà, vẫn chưa đi đến đường cùng.
Mấy ngày nay con lại lại tìm vài luật sư khác, hôm nay đi ra từ tòa án, có chú dự thính nói với con, nếu vụ án này phúc thẩm mời được một luật sư giỏi, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển.”
Tính cách Tống Ninh điềm đạm, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, lại là thanh mai trúc mã với Mạnh Tường Vũ, sau khi tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Mạnh Tường Vũ.
Trước hôn nhân được người nhà cưng chiều không chịu khổ, sau khi cưới mọi chuyện lại có Mạnh Tường Vũ xử lý, trong ba mươi lăm năm cuộc đời chưa bao giờ nhọc lòng.
Ai cũng bảo Tống Ninh tốt số, lại không nghĩ rằng sẽ đột nhiên gặp phải biến cố này.
Tống Ninh hoang mang lo sợ, sau khi Mạnh Tường Vũ xảy ra chuyện cô đã đi tặng lễ nhờ người khác giúp mấy tháng liên tục, không lâu sau thì ngã bệnh, không ngờ lại còn liên lụy cháu trai Mạnh Chiêu học cấp ba gánh vác chuyện này.
Tống Ninh lau nước mắt nói: “Trong nhà mình cũng không có mạng giao thiệp, có thể tìm được luật sư như vậy à, cho dù tìm được, có thể mời được hay không cũng là vấn đề, tiền trong nhà khoảng thời gian này đi lại quan hệ đã dùng gần hết rồi…”
“Yên tâm đi mợ, mợ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện tìm luật sư giao cho con.” Mạnh Chiêu thấp giọng an ủi Tống Ninh.
Thanh tuyến của thiếu niên trong trẻo, vẫn có phần non nớt, nhưng trong lời nói của cậu lộ ra sự chín chắn, thế mà khiến Tống Ninh yên tâm phần nào.
Mạnh Nhã Thù đứng ở cửa nghe một lúc, sau đó bước nhẹ rời đi.
Đêm đó em ngủ không sâu, bốn giờ sáng lại đi tiểu đêm một lần.
Lúc đi đến phòng vệ sinh phải đi qua phòng cho khách, Mạnh Nhã Thù phát hiện cửa phòng của Mạnh Chiêu không đóng chặt, tiếp đó em ngửi thấy mùi thuốc lá, nó bay ra từ cánh cửa khép hờ.
Mạnh Nhã Thù chưa từng biết Mạnh Chiêu hút thuốc lá, trước cấp ba Mạnh Chiêu có thể nói là phẩm học kiêm ưu, môn nào cũng giỏi không bị lệch môn, ngay cả thể dục cũng là trình độ quán quân chạy cự ly dài trong thành phố.
Trước khi Mạnh Tường Vũ vào tù, thường xuyên lấy Mạnh Chiêu làm tấm gương cho Mạnh Nhã Thù trên bàn cơm.
Ở trong mắt Mạnh Nhã Thù, chuyện hút thuốc này không dính dáng đến Mạnh Chiêu.
Mạnh Nhã Thù ma xui quỷ khiến đến gần cánh cửa khép hờ kia, xuyên qua khe cửa hẹp, em nhìn thấy Mạnh Chiêu đứng trước cửa sổ mở rộng, rít từng hơi thuốc lá, khói thuốc màu trắng nhanh chóng bị gió thổi tan.
Cơn gió ngoài cửa sổ xuyên thấu qua áo sơ mi phác họa ra bóng lưng gầy gò của thiếu niên.
Lúc này Mạnh Nhã Thù mới ý thức được, vì chuyện này Mạnh Chiêu bị giày vò không ít hơi bất kỳ ai trong nhà.
Bên ngoài nổi gió, cánh cửa khép hờ đụng vào khung cửa, phát ra âm thanh rất nhỏ, giờ Mạnh Chiêu mới thấy cửa chưa khóa chặt, cậu xoay người nhìn về phía cửa, Mạnh Nhã Thù không kịp trốn, thế là hai anh em nhìn nhau một cái chớp mắt không kịp đề phòng như vậy.
Mạnh Nhã Thù nhìn thấy điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay Mạnh Chiêu đã hút hơn nửa, đốm lửa màu vàng lúc sáng lúc tắt.
Sau một giây nhìn nhau, Mạnh Chiêu rất bình tĩnh chuyển hướng điếu thuốc trong đầu ngón tay, dùng bàn tay che lại, sau đó mượn cơ thể che chắn, dụi tắt điếu thuốc trong đĩa giấy bạc ở bệ cửa sổ.
Bởi vì trên người có lẽ còn lưu lại mùi khói, Mạnh Chiêu lưỡng lự vài giây đồng hồ mới đi về phía Mạnh Nhã Thù.
Mạnh Nhã Thù lớn muộn, khi đó chỉ đến ngực cậu, cậu cúi người tay chống lên đầu gối, nhìn thẳng vào Mạnh Nhã thù, hạ giọng hỏi cô bé: “Không ngủ được?”
Mạnh Nhã Thù lắc đầu, em không nói ra được, chỉ có thể nhìn Mạnh Chiêu.
“Trời vẫn chưa sáng, đi ngủ thêm lúc nữa đi.” Mạnh Chiêu giơ tay lên xoa đầu em.
Mạnh Nhã Thù không nhúc nhích vẫn nhìn Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nhìn hiểu ánh mắt của em, cậu giải thích: “Tối qua anh ngủ sớm, đã dậy rồi.”
Mạnh Nhã Thù biết Mạnh Chiêu đang nói dối, nhưng cô bé gật đầu sau đó xoay người đi ra.
Một khoảng thời gian sau đó, Mạnh Nhã Thù lại dậy tiểu đêm mấy lần, mặc dù về sau Mạnh Chiêu đều nhớ đóng chặt cửa phòng ngủ, nhưng Mạnh Nhã Thù có thể nhìn thấy ánh sáng lộ qua khe cửa.
Mạnh Chiêu mất ngủ thường xuyên, tuy rằng mỗi lần đều lên tinh thần trước mặt Mạnh Nhã Thù và Tống Ninh, nhưng Mạnh Nhã Thù có thể cảm nhận được, bởi vì lần biến cố này trong nhà, tinh thần thiếu niên trên người Mạnh Chiêu gần như đã bị hao mòn gần hết rồi.
Thỉnh thoảng bóng lưng của cậu thậm chí khiến Mạnh Nhã Thù liên tưởng đến Mạnh Tường Vũ.
Nhưng vào một ngày của tháng bảy, Mạnh Nhã Thù phát hiện tinh thần hoạt bát trên người Mạnh Chiêu lại trở về, trọng lượng đặt trên vai Mạnh Chiêu dường như trong lúc vô tình đã giảm bớt một chút, cô bé dùng ánh mắt hỏi thăm Mạnh Chiêu xảy ra chuyện gì.
Mạnh Chiêu đặt cốc nước về chỗ cũ, sau đó vẫy tay với Mạnh Nhã Thù, Mạnh Nhã Thù đi tới.
Ban đầu Mạnh Chiêu dự định xử lý xong xuôi mọi chuyện mới nói cho Mạnh Nhã Thù và Tống Ninh, nhưng nhìn thấy mong đợi trong mắt Mạnh Nhã Thù, cậu không kìm được tiết lộ vụ án của Mạnh Tường Vũ có thể xoay chuyển.
Cậu nửa ngồi xổm xuống, trong tay cầm một tấm ảnh đưa cho Mạnh Nhã Thù xem: “Còn nhớ không? Đây là cô đã qua đời của em.”
Mạnh Nhã Thù nhìn tấm ảnh kia gật đầu một cái.
“Người bên cạnh là luật sư Lục Thành Trạch bạn của mẹ anh.” Mạnh Chiêu nói, lại mở một tờ báo đưa đến trước mặt Mạnh Nhã Thù.
Đó là một tờ báo cũ mấy năm trước, cả một trang bìa bên trên đều đang đưa tin Lục Thành Trạch thắng vụ dân công đòi lương trải qua tám năm.
Ảnh chụp giữa bài báo được in ra từ tòa án, Lục Thành Trạch hăm hở được mấy dân công vây quanh ở giữa.
Mạnh Chiêu vô tình phát hiện được tấm ảnh.
Buổi tối những ngày này không ngủ được, Mạnh Chiêu thường xuyên sắp xếp di vật của Mạnh Tịnh, muốn tìm được lực lượng chèo chống bản thân đi tiếp từ nơi Mạnh Tịnh.
Lúc cậu lật xem album ảnh của Mạnh Tịnh, cậu phát hiện tấm ảnh chụp chung này, mặt sau ảnh viết “Chụp ảnh chung với ông bạn Lục Thành Trạch vào ngày X tháng X năm XXXX”.
Lúc này Mạnh Chiêu mới nhớ ra, trước khi Mạnh Tịnh qua đời cậu đã gặp chú này, cậu mơ hồ nhớ Mạnh Tịnh từng nhắc đến, chú Lục này là luật sư rất giỏi.
“Em xem bài báo này đi, luật sư Lục này bỏ ra tám năm, giúp một đám dân công cùng đường mạt lộ đòi lại mấy chục triệu tiền lương, anh cảm thấy nếu như thành phố Minh Đàm có một người có thể lật lại bản án giúp cậu, vậy nhất định là chú ấy.” Mạnh Chiêu nói với Mạnh Nhã Thù xong thì đứng lên, “Em ở nhà đọc báo đi, anh đi trước, hy vọng có thể mang về tin tức tốt.”
Cậu nhấc chân đi ra cửa, nhưng Mạnh Nhã Thù kéo cánh tay cậu lại.
Mạnh Chiêu cúi đầu nhìn sang, Mạnh Nhã Thù chỉ chỉ mình lại chỉ chỉ ngoài cửa, ý là cô bé muốn đi cùng Mạnh Chiêu.
“Em cũng đi?” Mạnh Chiêu hơi bất ngờ.
Trong một năm qua, Mạnh Nhã Thù kháng cự đi ra ngoài, Mạnh Chiêu và Tống Ninh cũng chưa từng ép em đi ra ngoài.
Không ngờ Mạnh Nhã Thù lại chủ động đề nghị ra ngoài cùng cậu.
Mạnh Nhã Thù bằng lòng ra ngoài là chuyện tốt, Mạnh Chiêu ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy em thay quần áo đi, anh dẫn em đi cùng.”
Mạnh Nhã Thù thay quần áo xong đi ra ngoài với Mạnh Chiêu, họ ngồi xe buýt đến công ty luật Hạo Trạch.
Mạnh Chiêu dẫn theo Mạnh Nhã Thù đi vào công ty luật, đi đến quầy lễ tân nói muốn gặp luật sư Lục Thành Trạch.
Thấy một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi dẫn theo một cô bé nhỏ tuổi hơn tới đây, nói muốn tìm luật sư Lục Thành Trạch, lễ tân hơi bất ngờ, “Hai người có hẹn trước không?”
“Mẹ em là bạn của luật sư Lục,” Mạnh Chiêu đưa bức ảnh chụp chung kia lên, “Em đến tìm luật sư Lục có chút việc.”
“Vậy à…” Lễ tân nghiêng đầu nhìn tấm ảnh kia, “Nhưng luật sư Lục rất bận, vậy đi, em để phương thức liên lạc lạ, đợi xác định thời gian gặp mặt chị lại gọi điện thông báo cho em.”
Mạnh Chiêu đành phải để lại phương thức liên lạc, sau đó rời khỏi công ty luật Hạo Trạch.
Trước kia cậu cũng đã gặp luật sư có tiếng vùng này, đã trải qua chuyện như vậy mấy lần rồi, mới đầu tràn đầy mong đợi chờ cuộc gọi đến, càng về sau cậu phát hiện, cái gọi là để lại phương thức liên lạc cùng lắm là tìm cớ mà thôi, nó mang ý nghĩa cậu bị từ chối khéo.
Mạnh Chiêu dự định cuối tuần không đến trường, cậu sẽ ngồi đợi Lục Thành Trạch ở cửa công ty luật.
Nếu như có thể nhắc đến Mạnh Tịnh trước mặt luật sư Lục, chắc là luật sư Lục có thể trò chuyện với cậu về vụ án của Mạnh Tường Vũ.
Lúc Mạnh Chiêu dắt Mạnh Nhã Thù đứng bên đường chờ xe buýt về nhà, điện thoại của cậu vang lên.
Lễ tân kia gọi điện thoại đến: “Em đi xa chưa? Quay lại đi.”
Mạnh Chiêu không biết tại sao chuyện bỗng xuất hiện cơ hội xoay chuyển, nhưng nếu lễ tân gọi điện bảo cậu quay lại, vậy đã nói rõ, cậu có thể gặp được luật sư Lục Thành Trạch.
Cậu kéo Mạnh Mạnh Thù quay lại công ty Hạo Trạch, lễ tân giới thiệu người phụ nữ mặc đồ công sở bên cạnh cho cậu, nói rằng cô ấy là trợ lý của luật sư Lục.
Mạnh Chiêu bảo Mạnh Nhã Thù ngồi trên sofa trước bàn lễ tân, sau đó cởi mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống đội lên đầu Mạnh Nhã Thù, cậu cúi người nói với cô bé: “Em đợi ở đây trước, anh đi lên tìm luật sư Lục nói chuyện.”
Gương mặt Mạnh Nhã Thù ẩn dưới bóng râm vành mũ, nhìn cậu gật đầu.
“Bố sẽ không sao đâu.” Mạnh Chiêu giơ tay lên, vỗ nhẹ đầu cô.
Vào thang máy, trợ lý đưa Mạnh Chiêu đến cửa phòng làm việc rồi rời đi, Mạnh Chiêu đứng trước cánh cửa gỗ dày kia, hít sâu một hơi, thoáng bình phục thấp thỏm trong lòng, sau đó giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Trong cửa vang lên giọng đàn ông, Mạnh Chiêu nhấn chốt cửa, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lục Thành Trạch ngồi sau bàn làm việc, đang cúi đầu làm việc.
“Chú Lục.” Mạnh Chiêu đến gần Lục Thành Trạch mấy bước.
Nghe thấy xưng hô này, Lục Thành Trạch hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, quan sát thiếu niên trước mắt.
Vóc người thiếu niên thẳng tắp, giống một cây thương nhỏ dài thẳng đuột, anh mở miệng hỏi: “Cậu là ai?”
Mạnh Chiêu lại tiếng lên vài bước, đi đến trước bàn làm việc của Lục Thành Trạch, lấy ảnh chụp ra đưa đến trước mặt anh: “Chú Lục, cháu là con trai của Mạnh Tịnh, khi còn bé vì chuyện công việc, chú thường xuyên liên lạc với mẹ cháu, khi đó cháu đã từng gặp chú.”
Lục Thành Trạch cầm tấm ảnh kia nhìn một lát, ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Cháu là Mạnh Chiêu?”
Thấy Lục thành Trạch vẫn nhớ rõ tên mình, ánh mắt Mạnh Chiêu sáng lên, như thể nhìn thấy hy vọng.
Lục Thành Trạch lại hỏi: “Sao vậy? Đếm tìm chú vì gặp phải việc khó gì sao?”
Mạnh Chiêu gầu đầu nói: “Chú Lục, cháu đến vì vụ án của cậu cháu là Mạnh Tường Vũ.”
“Mạnh Tường Vũ? Là vụ án sơ thẩm gần nhất kia?” Vụ án này là vụ án gần đây lên tin tức TV ở thành phố Minh Đàm, Lục Thành Trạch vừa nghe đã hiểu mục đích đến chuyến này của Mạnh Chiêu, “Cháu đến tìm chú, nhất định là vì chuyện kháng án?”
“Chú Lục,” Giọng nói của Mạnh Chiêu hơi vội vàng, “Cậu của cháu bị oan, thủ phạm cưỡng hiếp kia không phải do cậu giết.”
“Ý cháu đây là vụ án oan, muốn chú giúp đỡ lật lại bản án?”
Mạnh Chiêu lập tức gật đầu, chờ mong trong mắt không có cách nào che lấp.
Lục Thành Trạch suy nghĩ sơ qua, đoạn cầm lấy điện thoại trước bàn làm việc: “Trước hết chú bảo cấp dưới lấy một vài tài liệu hồ sơ vụ án, xem kỹ một chút lại nói.”
Mạnh Chiêu đưa túi hồ sơ trong tay lên bàn Lục Thành Trạch: “Chú Lục, không cần làm phiền, cháu đã mang những thứ này đến rồi.”
Lục Thành Trạch mở túi hồ sơ ra, lấy tài liệu bên trong ra xem một lát.
Tài liệu này vô cùng chi tiết, hầu như bao gồm toàn bộ tình huống sơ thẩm của Mạnh Tường Vũ.
Lục Thành Trạch lật xem tài liệu: “Cháu vẫn đang đi học, khoảng thời gian này thật sự khó khăn cho cháu.”
Mạnh Chiêu mím môi, không lên tiếng.
Lục Thành Trạch cúi đầu cẩn thận xem tài liệu, xem được mấy phút, Mạnh Chiêu vẫn yên lặng đứng đợi ở bên cạnh.
Một lúc sau, Lục Thành Trạch mới mở miệng nói: “Cháu biết không Tiểu Mạnh, những người tự xưng mình không giết người, những người muốn nhờ chú lật lại bản án, mỗi tháng đều có mấy người, sao cháu biết cậu mình bị oan?”
“Bởi vì cháu biết cậu của cháu là người như thế nào,” Mạnh Chiêu nói với giọng kiên định, “Cậu không phải loại người giết người lại nói dối mình vô tội.”
Lục Thành Trạch gật đầu, lại nói: “Đương nhiên con người đều đứng về phía người thân của mình vô điều kiện, nhưng cháu làm thế nào cam đoan, người cháu tin tưởng sẽ không lừa cháu? Chú làm luật sư nhiều năm như vậy, mắt thấy quá nhiều chuyện bị người thân lừa gạt còn không tự biết, vì lật lại bản án không tiếc táng gia bại sản, chú không hy vọng bi kịch bày tái diễn trên người cháu.”
Thấy Lục Thành Trạch nắm giữ thái độ nghi ngờ đây có phải vụ án oan hay không, Mạnh Chiêu vội vàng giải thích: “Thật sự không phải vậy đâu chú Lục, cậu của cháu đã nói với cháu, cậu thật sự muốn tự tay giết chết người kia, nhưng lúc ấy bởi vì chênh lệch thể lực, cậu không thể chế ngự người kia, vì bảo vệ em gái cháu, thật sự cậu đã mang em cháu rời khỏi hiện trường trước, nhưng khi quay trở lại hiện trường lần nữa, lại nhìn thấy hiện trường đã để lại thi thể người kia và công cụ gây án.”
“Tuy rằng cậu của cháu có ý định giết người, nhưng cuối cùng người không phải do cậu giết, nếu gánh chịu tội lỗi có lẽ có[1] này, cho dù ai cũng không thể nào tiếp thu được.
Huống hồ, em gái cháu vì vậy là bị mất ngôn ngữ, mỗi lần mở phiên tòa con bé đều phải ra tòa, nếu như cậu cháu thật sự là tội phạm, cậu không thể để em cháu nhiều lần xuất hiện trong trường hợp công khai như vậy, bởi vì đây là tổn thương lớn nhất với em cháu.”
[1] có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”.
Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)
Lục Thành Trạch gấp tài liệu, im lặng một lát rồi nhìn Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh à, những gì cháu nói với chú đều là cậu của cháu nói, chú cảm thấy, ông ấy không có khả năng… Cháu cảm thấy dựa vào những thứ này, có thể lật lại bản án sao? Cảnh sát phá án, tòa án xét xử, trước giờ đều dựa vào bằng chứng, mà không phải sự tin tưởng chủ quan vô điều kiện này.”
Bằng chứng, bằng chứng… Đương nhiên Mạnh Chiêu không tìm được bằng chứng, bây giờ tất cả bằng chứng đều chỉ về phía Mạnh Tường Vũ là hung thủ giết người.
Mạnh Chiêu cầm lấy xấp tài liệu trước mặt Lục Thành Trạch, lật đến một tờ trong đó và đặt trước mặt Lục Thành Trạch: “Chú Lục, chú nhìn xem, cảnh sát đã xác nhận, sau khi cậu cháu quay lại hiện trường lần hai, người kia mới tử vong.
Lúc ấy sau khi cậu cháu đưa em cháu đến nơi an toàn, mặc dù lập tức trở về muốn trả thù, nhưng lúc đó đã đủ thời gian cho tội phạm xâm phạm em gái cháu chạy trốn, mà tội phạm lại vẫn ở hiện trường đợi cậu cháu đến giết hắn, điều này không phù hợp với lẽ thường đúng không? Vậy rất có khả năng chứng tỏ trong khoảng thời gian cậu cháu rời khỏi hiện trường đến khi quay lại hiện trường, người này đã bị giết rồi.”
Nghe Mạnh Chiêu nói xong lời này, Lục Thành Trạch rơi vào trầm tư, anh ta nhìn tờ tài liệu kia, lại lật xem chi tiết khác của vụ án, đoạn nói: “Tiểu Mạnh, về mặt tình cảm, chú tin cháu, nhưng nếu suy nghĩ từ góc độ của luật sư, không có một bằng chứng thực chất nào, cho dù là chú, muốn lật lại bản án cũng không thể nào.”
Mạnh Chiêu nghe thấy anh ta nói như vậy thì cảm thấy nặng nề — chẳng lẽ ngay cả Lục Thành Trạch cũng bất lực sao?
“Nói thật Tiểu Mạnh, chú muốn giúp cháu chuyện này, nhưng từ thái độ phụ trách với cháu, chú đành phải cân nhắc chuyện này từ kết quả có khả năng xảy ra nhất.
Nếu như cháu ôm suy nghĩ muốn lật lại bản án, để chú biện hộ vô tội cho cậu của cháu, vậy lần phúc thẩm rất có khả năng vẫn duy trì phát quyết ban đầu.”
Mạnh Chiêu gần như có phần tuyệt vọng, môi của cậu mấp máy: “Vậy… vậy cháu phải làm sao?”
Lần này Lục Thành Trạch trầm tư hồi lâu mới nói: “Kết quả vụ án trên cơ bản đã thành kết cục đã định, điều bây giờ chúng ta cố gắng có thể làm là khiến kết quả không trở nên tệ hơn.
Trong lần phúc thẩm, chú sẽ cố gắng biện hộ giúp cậu cháu, để tòa án giảm bớt mức hình phạt.
Dù sao cách làm của cậu cháu, là lựa chọn mà mỗi người cha đều sẽ làm ra sau khi đối mặt với chuyện con gái bị xâm phạm, cho dù là chú cũng không ngoại lệ.
Chú tin, cân nhắc từ góc độ nhân tính và dư luận, khả năng cao thẩm phán sẽ giảm mức hình phạt cho cậu của cháu.”
Giảm bớt hình phạt? Nói cách khác, cậu mình vẫn khó thoát khỏi tai ương lao tù sao?
Biết rõ Lục Thành Trạch đang nghĩ cách giúp mình, nhưng Mạnh Chiêu không thể nào tiếp thu được phương án điều hòa này.
Lục Thành Trạch nói như vậy, cũng đồng nghĩa với việc cậu không có hy vọng lật lại bản án, Mạnh Tường Vũ vẫn phải gánh tội danh giết người, đi vào tù với thân phận tội phạm giết người.
Mạnh Chiêu không hề vui vẻ bởi vì cậu mình có thể được giảm án, cậu chỉ cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Sự tuyệt vọng ùn ùn kéo đến, gần như trong nháy mắt cuốn chặt lấy cậu, khiến cậu hít thở không thoải mái.
“Có thể giảm bớt bao lâu đây? Từ mười lăm năm giải thành mười năm à?” Mạnh Chiêu lắc đầu, “Dựa vào đâu không giết người lại phải ngồi tù? Chú Lục, cháu cảm thấy chuyện này không có chút ý nghĩa nào.”
Lục Thành Trạch cũng im lặng, một lát sau mới nói: “Tiểu Mạnh, có đôi khi hiện thực quả thật rất tàn khốc, nhưng có một số tàn khốc lại là điều chúng ta không thể không đối mặt.”
Lúc đến ôm hy vọng quá cao, những ngày này hối hả ngược xuôi cũng khiến cho tâm lực của Mạnh Chiêu quá mệt mỏi, Lục Thành Trạch là cọng rơm cuối cùng cậu thử bắt lấy, mà lúc này cọng rơm ấy cũng sắp đứt mất rồi, trong phòng Mạnh Chiêu dâng lên từng đợt cảm xúc tuyệt vọng, gần như sắp đánh mất lý trí.
Chẳng lẽ cậu mình thật sự phải vượt qua mười lăm năm tiếp theo trong tù sao? Chẳng lẽ cậu cứ thế rời khỏi phòng làm việc này, để Mạnh Nhã Thù tràn đầy mong đợi ở dưới lầu cũng lần nữa rơi vào tuyệt vọng giống như cậu sao?
Mạnh Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến tấm chi phiếu Tống Ninh nhét cho mình, lúc đó Tống Ninh khăng khăng muốn cậu nhận lấy, nói bên trong có một trăm nghìn tệ, về sau dùng khi xin người khác giúp đỡ.
Những ngày này Mạnh Chiêu gặp rất nhiều luật sư, cho tới bây giờ chưa dùng đến chữ “xin” này.
Chí khí cậu cao, khinh thường việc xin người khác, nhưng trước mắt tấm thẻ chi phiếu này trở thành hy vọng cuối cùng của cậu.
Cậu rút tấm thẻ kia ra, đẩy lên trước mặt Lục Thành Trạch, giọng nói của cậu rất thấp, giọng điệu là cầu khẩn, tuyệt vọng: “Chú Lục, chú nhất định phải giúp cháu, nhất định phải giúp cháu, đây là toàn bộ tích góp của nhà cháu, cháu không muốn giảm án, cháu chỉ muốn lật lại bản án, cậu của cháu thật sự bị oan.”
Lục Thành Trạch thở dài một hơi, đẩy tấm chi phiếu kia trở về: “Tuổi còn nhỏ, đã để cháu phải đối mặt với lựa chọn này, trong lòng chú cũng rất khó chịu, huống chi còn là con của bạn chú.
Nhưng mà Tiểu Mạnh, cuối cùng chúng ta phải đối mặt với hiện thực, cháu cầm tiền về đi, sau này các cháu còn có rất nhiều nơi cần dùng tiền, nếu về sau vụ án này còn cần chi tiêu khác, chú sẽ phụ trách.”
“Thật sự không có cơ hội à, chú Lục?” Trong giọng nói của Mạnh Chiêu trộn lẫn giọng nghẹn ngào, không cam lòng hỏi lại lần nữa.
Lục Thành Trạch im lặng chốc lát rồi lắc đầu: “Nhiều khi, hy vọng mong manh cùng lắm là một loại tuyệt vọng khác thôi, thậm chí nó đáng sợ hơn cả tuyệt vọng thật sự, Tiểu Mạnh à, chú không hy vọng cháu hy vọng vô nghĩa.
Cho dù kết quả xét xử như thế nào, chú đều hy vọng cháu có thể dũng cảm đối diện với cuộc sống của mình.”
Mạnh Chiêu cúi đầu, lúc đến ôm kỳ vọng cao bao nhiêu, lúc này đây cậu có bấy nhiêu cô đơn, cậu hiểu rõ bây giờ mình không hề có lý lẽ dây dưa, rõ ràng Lục Thành Trạch đã đưa ra phương án khả thi hơn vì cậu.
Nhưng cậu cố tình không chịu tiếp nhận, nhất định bảo Lục Thành Trạch làm theo hy vọng của cậu.
Lúc này tinh thần của Mạnh Chiêu giống như đang chịu đựng lôi kéo kịch liệt, một mặt là sự thật cậu mình bị oan và tâm trạng mình bức thiết hy vọng giúp cậu lật lại bản án, một mặt là thừa nhận tội danh có lẽ có này để nhận được kết quả có thể là tốt nhất trước mắt…
Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Làm thế nào đây… Rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng.
Vô số dấu hỏi gần như khiến Mạnh Chiêu bên bờ vực sụp đổ.
“Tiểu Mạnh?” Lục Thành Trạch nhìn ra trạng thái của Mạnh Chiêu hơi lạ.
Mạnh Chiêu giống như bừng tỉnh, cậu bỗng nhiên ý thức được, mình đang đứng ở bờ vực chuẩn bị sụp đổ, ở lại thêm lúc nữa, chẳng những không có cách nào duy trì được thể diện cơ bản, mà còn khiến Lục Thành Trạch khó xử.
“Không sao đâu chú Lục,” Mạnh Chiêu thấp giọng nói, “Cháu trở về nghĩ thêm, cảm ơn chú.”
Nói xong, cậu quay người rời khỏi văn phòng của Lục thành Trạch.
Cậu đi đến bên cửa, nhưng trong chớp mắt nắm lấy chốt cửa, kéo cửa ra một khe nhỏ, trước mắt lóe lên ánh mắt mong đợi của Mạnh Nhã Thù, nước mắt tuyệt vọng đêm đó của Tống Ninh, còn có Mạnh Tường Vũ già đi mười tuổi trong vòng một đêm ở trong trại tạm giam…
Mạnh Chiêu buông chốt cửa ra rồi bỗng nhiên xoay người, một tiếng vang trầm, đầu gối đập lên sàn nhà đá cẩm thạch.
Mạnh Chiêu mười bảy tuổi đánh cược tự tôn còn sót lại của bản thân, khoảnh khắc sụp đổ, cậu nhìn về phía Lục Thành Trạch, ánh mắt kiên định: “Chú Lục, xin chú hãy giúp cậu của cháu, biện hộ vô tội lần cuối cùng vì ông ấy đi, được không?”.