Cảm giác chua xót, đau âm ỉ kia ngày càng rõ ràng, hơi thở của Lục Thời Sâm đang hôn mê bất tỉnh bỗng trở nên dồn dập, ngực phập phồng rõ ràng.
Bỗng nhiên, hắn mở hai mắt ra, lần nữa trở về thế giới này.
*
Nhớ lại quá khứ mười hai năm trước, Mạnh Nhã Thù cũng khó nén tâm trạng.
Sau khi mắt thấy Mạnh Chiêu quỳ xuống trong lúc vô tình, cô lặng lẽ chạy ra ngoài.
Từ đó trở đi, Mạnh Nhã Thù mười tuổi đã ý thức được, bởi vì chuyện này, anh trai Mạnh Chiêu của cô chịu đựng biết bao áp lực và đau khổ vì cả nhà cô.
Cô chưa bao giờ nhắc chuyện này với Mạnh Chiêu, nhưng sau lần đó, cô bắt đầu ép buộc bản thân nghe theo sắp xếp của Mạnh Chiêu và Tống Ninh, gặp bác sĩ tâm lý, thử đi ra ngoài tiếp xúc với bạn đồng lứa.
Mạnh Nhã Thù kể mãi đến hôm phúc thẩm Mạnh Tường Vũ được rửa sạch oan ức, cô dừng lại, lúc này mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.
Lâm Lang ngồi bên cạnh cô cũng khóc, nhỏ giọng nức nở.
Hai người im lặng rơi lệ, hồi lâu Lâm Lang mới mở miệng lần nữa: “Cô may mắn hơn tôi, tối thiểu có người anh trai tốt như thế.”
Mạnh Nhã Thù tìm khăn giấy trong cái túi mang theo, rút một tờ ra đưa cho Lâm Lang, lại lau khô nước mắt của mình: “Còn chị, sau khi chuyện xảy ra có nghĩ đến việc báo cảnh sát không?”
Lâm Lang gật đầu, lại nói: “Nhưng họ ngại mất mặt nên không cho.”
Mạnh Nhã Thù biết, “họ” trong miệng Lâm Lang là cha mẹ của chị.
“Không cho chị gọi điện thoại, cũng không cho chị đi ra ngoài.”
Lâm Lang lại gật đầu một cái.
“Thật sự không bằng cầm thú mà.” Mạnh Nhã Thù mắng một câu, dừng một lát lại hỏi, “Vậy… mười năm trôi qua, chị có còn muốn bắt hung thủ không?”
Lâm Lang im lặng không nói.
Một lát sau, Mạnh Nhã Thù lại hỏi: “Vì cảm thấy hết thảy đến quá muộn à? Nhưng cho dù muộn bao nhiêu, kẻ ác đều phải nhận trừng phạt, không phải sao?”
Lâm Lang lại im lặng một lúc, lưỡng lự nói: “Nhưng mà…” Nói xong hai chữ này thì không nói gì nữa.
Mạnh Nhã Thù nhìn ra sự do dự của chị: “Vẫn có lo lắng với cha mẹ của chị?”
Lâm Lang lắc đầu.
“Vậy là vẫn sợ tên súc sinh quyền thế kia.”
Lâm Lang không nói gì.
“Chị không cần băn khoăn bất cứ điều gì,” Mạnh Nhã Thù nhìn chị, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Anh em ở dưới lầu ấy, bây giờ anh ấy là đội phó đội điều tra tội phạm của cục thành phố, mà tối qua tên súc sinh kia bị anh em nhốt lại rồi.
Nghe xong câu chuyện của em, chắc chị phải biết anh em là người như thế nào đúng không? Nếu chị tin em, vậy chị cũng có thể tin anh ấy.”
Mạnh Nhã Thù hơi cúi người, nhìn Lâm lang: “Lâm Lang à, chị biết không? Trên đường tới đây, anh em đã kể với em, Ngô Vi Hàm giam hết những cô gái bị hắn tấn công tình dục trong một căn tầng hầm, còn liên tục tiêm thuốc vào người các cô ấy, những người này chỉ sợ cả đời cũng không thể tỉnh lại, nghe xong chuyện này, em thật sự muốn giết hắn! Dựa vào đâu loại súc sinh kia vẫn có thể tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, dựa vào đâu để loại cặn bã này tiếp tục đi hại những cô gái khác?”
“Em muốn giúp chị, cũng muốn các cô gái ấy, những dựa vào một mình em là không đủ, bây giờ, chị có thể giúp em không, giúp anh của em, cũng giúp những cô gái kia?”
Mạnh Nhã Thù vừa dứt lời, Lâm Lang đột nhiên sụp đổ tinh thần, chôn đầu giữa gối, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc giống như xé rách này khiến người nghe mà lo âu, Mạnh Nhã Thù đến gần vươn cánh tay ôm lấy Lâm Lang, dùng bàn tay vỗ nhè nhẹ: “Không sao đâu, không sao đâu, không ai sẽ ép buộc chị, chị có thể đi từ từ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Hồi lâu, tiếng khóc của Lâm Lang nhỏ lại, nức nở thêm một lúc mới khàn giọng lên tiếng: “Tôi… không dám.”
“Không dám gì cơ?”
“Tôi sợ dáng vẻ bây giờ của mình… Tôi sợ người khác chê cười tôi, tôi sợ bản thân biến thành một phế vật…” Lâm Lang khóc nói, “Mười năm, tôi đã không dám đối mặt với thế giới bên ngoài.”
Thì ra điều Lâm Lang sợ hãi nằm ở đây, Mạnh Nhã Thù giật mình, Mạnh Chiêu đã đề cập với cô, với gia cảnh năm đó của Lâm Lang, có thể thi đậu trường cấp ba Văn Chiêu, nói rõ thành tích của chị thuộc hàng đầu, cô gái như này tính cách nhất định rất hiếu thắng.
Sau khi trả qua sự kiện bị tấn công tình dục, chị bị người nhà nhục mạ, khi đó là vì hổ thẹn gặp người khác mới ở trong căn nhà cũ này.
Nhưng đã nhiều năm như vậy Lâm Lang càng trốn tránh thì càng không dám đi ra ngoài, căn nhà cũ nát này biến thành khu an toàn của chị.
Chị ý thức được sự tách rời nghiêm trọng giữa mình và xã hội này, sợ bản thân đi ra ngoài sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác.
“Chị đợi một lát,” Mạnh Nhã Thù nghĩ ngợi rồi cầm lấy túi của mình, tìm một túi trang điểm nhỏ luôn mang theo bên trong, cô dắt Lâm Lang, “Đi theo em.”
Cô dẫn Lâm Lang đi vào căn phòng ngủ mờ sáng, đi đến bên cửa sổ và kéo rèm cửa nặng nề ra.
Ánh nắng nháy mắt trút đầy đất, trong phòng sáng đến mức Lâm Lang vô thức giơ tay che mắt lại.
Tấm gương trong phòng đã bị Lâm Lang dùng ga giường che lên, có thể suy ra, nhưng năm này chị sợ hãi đối mặt với bản thân nhường nào.
Mạnh Nhã Thù bảo Lâm Lang ngồi xuống ghế, lấy một cây cọ nhỏ trong túi trang điểm ra.
Động tác của cô thành thạo giống như đang làm phép thuật.
Trước khi Lâm Lang xảy ra chuyện cũng đã từng là cô gái thích chưng diện, lúc này đã đoán được Mạnh Nhã Thù muốn làm gì.
Cọ trang điểm mềm mại quét lên mặt, Lâm Lang nhắm chặt hai mắt.
Mạnh Nhã Thù hết sức chăm chú, bắt đầu trang điểm từng chút một cho Lâm Lang.
Sau mười mấy phút, cô đứng thẳng người nhìn mặt Lâm Lang nói: “Đại công cáo thành!” Sau đó cô xoay người Lâm Lang, đi lên phía trước kéo tấm ga giường che trên gương xuống.
Trong gương xuất hiện một cô gái hơi cong bả vai.
Lâm Lang nhìn bản thân trong gương, những năm này, chị chưa bao giờ dám quan sát kỹ bản thân.
Mới đầu là cảm thấy mình rất bẩn, về sau lại sợ bản thân già đi biến dạng, sau đó nữa, không biết bắt đầu từ khi nào, chị bắt đầu sinh ra sợ hãi và chán ghét người trong gương.
Mà bây giờ Mạnh Nhã Thù trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp cho chị, người trong gương kia vẫn là gương mặt chị quen thuộc, nhưng còn lâu mới xấu xí đáng ghét như trong trong trí nhớ của chị.
Lâm Lang nhìn chằm chằm người trong gương, như thể đang quan sát một người bạn cũ đã lâu không gặp.
“Chị nhìn chị xem, xinh đẹp thế cơ mà,” Mạnh Nhã Thù đứng bên cạnh chị, nhìn Lâm Lang trong gương nói, “Lâm Lang, em là một blogger làm đẹp, nhìn từ góc độ của em, chị cũng rất thích hợp với công việc này.
Nếu như bị bằng lòng, em có thể dạy chị trang điểm, dạy chị làm blogger làm đẹp.
Chị hỏi bản thân chị đi, muốn tiếp tục ở trong căn nhà này, hay là muốn mãi xinh đẹp như vậy, để rất nhiều người thích chị?”
“Chị mới hai mươi bảy tuổi, những thứ mất đi trong mười năm, hoàn toàn vẫn kịp tìm lại từng thứ một, em giúp chị, anh em cũng sẽ giúp chị, bạn của em cũng sẽ giúp chị, chị không cần có bất kỳ băn khoăn nào, chỉ cần hỏi bản thân chị, có muốn bước ra khỏi nó không?”
Lâm Lang vẫn nhìn chằm chằm bản thân trong gương, một lúc lâu sau, chị cắn môi một cái, giống như hạ quyết tâm rồi nhìn về phía Mạnh Nhã Thù gật đầu.
Mạnh Nhã Thù nở nụ cười, cô nắm tay Lâm Lang: “Đi, không sợ.”
Cô kéo Lâm Lang đi về phía cửa, Lâm Lang bước rất chậm, mỗi một bước đều đang lưỡng lự, nhưng không dừng lại.
Đi tới cửa, Mạnh Nhã Thù nắm chốt cửa, quay đầu nhìn về phía Lâm Lang.
Lâm Lang lại gật đầu một cái.
Mạnh Nhã Thù dùng lực cổ tay, nhấn chốt cửa xuống, một tiếng “kẹt” vang lên, cửa mở ra.
**
Mạnh Chiêu nôn nóng dùng ngón tay gõ cửa xe, Lục Thời Sâm không có tin tức, Mạnh Nhã Thù cũng không có tin tức.
Lúc Mạnh Chiêu đứng ngồi không yên, muốn đẩy cửa xuống xe hít thở không khí thì Mạnh Nhã Thù đã đi ra từ trong hành lang, sau lưng còn dắt một cô gái, theo sau nữa là Trình Vận.
Mạnh Chiêu liếc mắt đã nhận ra Lâm Lang, mặc dù có chuẩn bị trước, nhưng anh vẫn hơi khiếp sợ trạng thái hiện tại của Lâm Lang.
Lâm Lang từ trong nhà đi ra ngoài giống như một con ốc sên đã mất đi cái vỏ bảo vệ bên ngoài, phơi bày trong không khí ở bên ngoài khiến cô cảm thấy hoảng sợ lo lắng.
Trình Vận chạy chậm đến bên cạnh xe Mạnh Chiêu, mở cửa ra ngồi vào trong xe, báo cáo tình huống vừa rồi cho Mạnh Chiêu.
Cửa xe đóng lại, Mạnh Chiêu hỏi: “Lâm Lang chịu đi ra chỉ ra và chứng nhận Ngô Vi Hàm rồi?”
“Đúng, Tiểu Thù giỏi thật,” Trình Vận đưa túi vật chứng cho Mạnh Chiêu, “Lâm Lang đã cất chiếc váy cô ấy mặc lúc bị tấn công tình dục mười năm trước, anh Chiêu, chỉ cần bên giám định vật chứng có thể kiểm tra ra DNA bên trên, tạm giam Ngô Vi Hàm chắc là không thành vấn đề nhỉ?”
Mạnh Chiêu lấy chiếc váy màu lam ra khỏi túi vật chứng nhìn một chút, bên trên chiếc váy này không chỉ có dấu vết xé rách, mà còn có mảng vết máu đỏ sẫm lớn.
Vụ án tấn công tình dục mười năm trước, chỉ dựa vào một chiếc váy như vậy thật ra không có cách nào trực tiếp chứng minh Ngô Vi Hàm và những người khác đồng thời tấn công tình dục Lâm Lang, càng khỏi nói Lâm Lang còn bị bệnh tâm thần, hiệu lực lời khai cũng sẽ giảm đi một ít.
Muốn xin lệnh bắt giữ vẫn khó khăn, nhưng tối thiểu, lời khai của Lâm Lang và cái váy này có thể chứng minh trên người Ngô Vi Hàm còn có hiềm nghi to lớn, có thể tạm giữ y để tranh thủ thêm thời gian điều tra bằng chứng phạm tội khác của Ngô Vi Hàm.
Mạnh Chiêu bỏ váy vào trong túi vật chứng rồi đưa cho Trình Vận: “Mang váy về giám định vật chứng, bảo họ nhìn xem có thể kiểm tra ra DNA bên trên không, sau đó em lái xe của anh về, về cục thành phố với Lâm Lang và Tiểu Thù?”
“Vậy còn anh?”
“Anh đón xe về.” Mạnh Chiêu nói xong ném chìa khóa cho Trình Vận, đẩy cửa ra xuống xe.
Trong chớp mắt anh xuống xe, anh nhìn thấy Lâm Lang lùi lại một bước.
Để Lâm Lang và một người đàn ông xa lạ ở trong không gian xe chật chội suốt dọc đường, e rằng là một loại tra tấn tâm lý với Lâm Lang.
Mạnh Chiêu thở dài, sau đó vừa lấy điện thoại ra gọi xe vừa đi về phía đường cái.
Ngồi lên xe taxi, Từ Yến gọi điện thoại tới.
Từ Yến đang trông coi Lục Thời Sâm, vừa nhìn thấy tên cô, thần kinh của Mạnh Chiêu vô thức căng thẳng trong nháy mắt, anh sợ Lục Thời Sâm lại xảy ra vấn đề gì.
Anh nhận điện thoại, giọng nói của Từ Yến truyền tới: “Anh Mạnh Chiêu, bạn của anh tỉnh rồi!”
“Được.” Tảng đá trong lòng rơi bịch xuống, Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, “Anh tới liền.”
Trên đường đến bệnh viện, Mạnh Chiêu giục tài xế tăng tốc mấy lần.
Xuống xe anh chạy một mạch vào trong đại sảnh bệnh viện, lại ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang.
Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào phòng bệnh, trong phòng bệnh có khá nhiều người đứng, ngoại trừ bác sĩ mổ chính đang đứng bên giường kiểm tra các hạng mục cho Lục Thời Sâm, bên cạnh còn có vái bác sĩ và điều dưỡng trẻ tuổi.
Từ Yến trông coi thay Mạnh Nhã Thù nghe thấy tiếng động sau lưng quay đầu nhìn lại là Mạnh Chiêu đi vào, cô gọi một tiếng “Anh Mạnh Chiêu”.
Mạnh Chiêu gật đầu với cô sau đó đi lên trước nhìn Lục Thời Sâm nằm trên giường bệnh.
Ánh mắt của Lục Thời Sâm cũng nhìn về phía anh.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Mạnh Chiêu nhìn thấy sắc mặt Lục Thời Sâm tái nhợt, trên môi gần như không màu.
Trước kia anh luôn cảm thấy Lục Thời Sâm giống như AI hoàn hảo được chế tạo trong phim khoa học viễn tưởng, khuôn mặt tinh xảo đến mức không có khuyết điểm, lại thường không có biểu cảm gì.
Mà bây giờ, Mạnh Chiêu ngược lại không đành lòng sinh ra liên tưởng như vậy nữa.
“Tình huống cơ bản đã ổn định lại,” Bác sĩ đứng thẳng người, nói với Lục Thành Trạch bên cạnh, “Tạm thời không có gì đáng ngại, quan sát thêm, chắc buổi chiều có thể chuyển sang phòng bệnh thường, luật sư Lục, tạm thời có thể yên tâm rồi.”
Lục Thành Trạch gật đầu nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Lưu.”
Sau khi bác sĩ đi, Mạnh Chiêu nói với Lục Thành Trạch: “Chú Lục, chú về nghỉ ngơi đi, bên này để cháu trông cho.”
“Chuyện vụ án làm xong rồi à?” Lục Thành Trạch hỏi.
“Đã có chút manh mối, tạm thời có thể chậm lại.”
“Cháu cũng nghe thấy rồi, Thời Sâm đã không có gì đáng ngại, chú ở đây trông coi là được, cháu về nghỉ ngơi đi.” Lục Thành Trạch nói, “Chú biết tính nghiêm trọng của vụ án này, bây giờ cục công an không rời khỏi cháu được, sau đó còn có rất nhiều chuyện phải làm, dừng nhọc lòng thêm về chuyện của chúng tôi nữa.”
Mạnh Chiêu im lặng một lát mới mở miệng nói: “Chú Lục, xin lỗi, nếu không phải cháu, Lục Thời Sâm cũng sẽ không gặp phải những chuyện này.
Cứ để cháu ở đây với cậu ấy đi, xem như chuộc tội vì hành vi của cháu.”
Lục Thành Trạch lắc đầu nói: “Lúc ấy Thời Sâm cứu cháu cũng được, bây giờ tỉnh lại cũng tốt, không phải vì để cháu chuộc tội cho nó.”
Thấy Mạnh Chiêu kiên trì, ông thở dài, “Chú biết rồi, vậy cháu ở lại đây với nó đi, nếu vụ án cần giúp đỡ gì, cháu cứ nói với chú bất cứ lúc nào.
Chú đi trước.”
Mạnh Chiêu tiễn Lục Thành Trạch ra khỏi phòng bệnh, lại đi cùng ông đến thang máy.
Thang máy đóng lại, Mạnh Chiêu xoay người bước nhanh trở về phòng bệnh.
Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, Từ Yến đang ngồi trên ghế bên giường bệnh nhìn Lục Thời Sâm, nghe tiếng thì quay đầu lại.
Mạnh Chiêu đi tới, có lẽ vì sau chấn thương nặng tinh thần không tốt, Lục Thời Sâm lại nhắm hai mắt, hình như lại ngủ thiếp đi.
“Anh ngồi đi anh Mạnh Chiêu,” Từ Yến đứng lên nhường chỗ cho anh, cô nhìn cánh tay Mạnh Chiêu, “Anh cũng bị thương à?”
“Không sao, em ngồi đi,” Mạnh Chiêu vươn tay kéo cái ghế bên cạnh tới, cũng ngồi ở một bên giường bệnh, “Chút vết thương ngoài da thôi.”
“Thoạt nhìn chảy rất nhiều máu đó, băng gạc đã rướm máu rồi.” Vẻ mặt Từ Yến lo lắng, “Nếu không em ở đây trông coi, anh xuống lầu băng bó lại đi, còn có quần áo của anh…”
“Không sao,” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm trên giường bệnh, “Sáng sớm đã gọi em đến đây giúp, vất vả cho em rồi, anh bảo Tiểu Thù mời em ăn cơm.
Phải rồi, Tiểu Thù đang ở cục cảnh sát, em có muốn tìm nó chơi không?”
“Anh nói bọn em giống như con nít vậy…” Thấy Mạnh Chiêu một mực nhìn Lục Thời Sâm trên giường bệnh, Từ Yến cũng nhìn theo ánh mắt của anh, “Anh Mạnh Chiêu, đây là bạn của anh à?’
“Ừ.”
“Quả nhiên người tụ theo loài, người đẹp đều làm bạn với người đẹp.” Từ Yến nhỏ giọng nói, thấy Mạnh Chiêu có vẻ một lòng lo lắng cho người bạn trên giường, cũng không có tâm trạng nói chuyện, một lát sau cô thức thời đứng lên, “Vậy anh Mạnh Chiêu, nếu bên này không có gì cần em giúp, em đến cục tìm Tiểu Thù trước đây.”
“Anh bảo Tiểu Thù lái xe của anh tới đón em.” Thấy cô đứng lên, Mạnh Chiêu cũng đứng lên theo.
“Không cần không cần, em lái xe tới đây.” Từ Yến vội vàng xua tay, “Em đi đây.”
Ra khỏi phòng bệnh, Từ Yên đeo chéo túi lên vai, lúc đi qua bàn điều dưỡng, cô nghe được hai điều dưỡng đang nhỏ giọng nói chuyện, nội dung nghị luận hình như có liên quan đến Mạnh Chiêu.
Cô bước chậm lại không kìm lòng được để ý mấy lời hai người kia nói:
“Là mạnh mẽ chen vào giữa hai chiếc xe, nếu không thì trên xe cứu thương cả người lẫn xe chưa biết sẽ như thế nào…”
“Nhất định là vì anh cảnh sát kia, chẳng thế thì sao có thể ngay cả mạng mình cũng không cần?”
“Cảnh sát kia đẹp trai không?”
“Cô nói xem?” Người nói chuyện cười nói, “Không đẹp trai sao lại có người liều mình cứu giúp chứ…”
Bước chân Từ Yến dừng một lát, sau đó nắm chặt dây túi trước người bước nhanh rời đi.
Tiễn Từ Yến đi, Mạnh Chiêu đóng cửa phòng bệnh, quay lại ngồi xuống nhìn Lục Thời Sâm.
Không biết Lục Thời Sâm mở mắt khi nào, cũng nhìn về phía anh.
Hai người đối mặt hồi lâu, không ai nói chuyện.
Một lát sau, Mạnh Chiêu cảm thấy mình nên nói gì đó.
Anh mở miệng, giọng hơi khàn: “Cậu…” Còn chưa nói ra mà hốc mắt bỗng nhiên chua xót, ngón tay của Mạnh Chiêu cuộn thành nắm đấm, dùng đốt ngón tay đặt lên ấn đường của mình, để cảm xúc đột nhiên xuất hiện này nhanh chóng ổn định lại.
Lục Thời Sâm cũng mở miệng, giọng rất trầm và hơi khàn: “Sao lại bị thương?”
Mạnh Chiêu thở nhẹ ra một hơi, hòa hoãn cảm xúc mới ngẩng đầu lên.
Thấy Lục Thời Sâm nhìn cánh tay của mình, anh cũng rũ mắt nhìn một cái: “Cái này à… không sao, lúc tìm bằng chứng bị cá mập Ngô Vi Hàm nuôi cắn một cái.”
“Đau không?” Lục Thời Sâm lại hỏi.
Mạnh Chiêu ngẩn ra chốc lát mới nói: “Không đau.”
Người trước mặt này vết thương nặng toàn thân, trở thành người sứ đụng cái vỡ ngay, so sánh với nhau, vết thương của mình không khác nào bị con kiến cắn, nhưng Lục Thời Sâm lại hỏi anh có đau không.
Mạnh Chiêu nhất thời cảm xúc phức tạp.
Lục Thời Sâm giơ cánh tay không bị thương lên, nhẹ nhàng che lên chỗ băng gạc thấm máu trên cánh tay anh.
Đến lúc này, Mạnh Chiêu mới có cảm giác sống sót sau tai nạn, sau một chớp mắt lưỡng lự, anh cũng giơ tay lên, nắm chặt ngón tay, cầm bàn tay kia của Lục Thời Sâm: “May mà cậu đã tỉnh.”
“Nếu như tôi không tỉnh thì sao?” Lục Thời Sâm nhìn anh.
“Tôi sẽ một súng bắn chết Ngô Vi Hàm.” Mạnh Chiêu nói.
Giọng điệu anh kiên định, không giống như đang nói đùa.
Trong mũi Lục Thời Sâm phát ra một âm hơi, giống như là cười một tiếng rất khẽ: “Không phải cậu là cảnh sát nhân dân chính nghĩa à?”
“Cậu của tôi là cậu cứu, nếu như không phải cậu, chỉ sợ lúc trước tôi đã mất lý trí, tự sa ngã từ lâu rồi.
Chính nghĩa? Hy vọng?” Mạnh Chiêu tự giễu người một tiếng, “Hôm nay tôi còn có thể đúng lý hợp tình nói ra những lời này, cuối cùng đều là vì cậu.
Không có cậu, có lẽ bây giờ tôi chính là một tên côn đồ bên đường sống như con chó ghẻ.”
Lục Thời Sâm nhìn anh, im lặng chốc lát, hắn nói: “Ngủ một lúc đi, trông cậu rất mệt mỏi.”
“Trò chuyện với cậu thêm lúc nữa?”
“Thời gian còn rất dài, tỉnh dậy trò chuyện tiếp cũng không muộn.”
“Được,” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Vậy tôi nằm một lúc, cậu có chuyện gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Anh nói xong nghiêng mặt sang nằm lên cánh tay rồi nhắm mắt lại.
Có lẽ vì tình huống của Lục Thời Sâm chuyển biến tốt đẹp khiến anh yên tâm hơn, trong hơn ba mươi tiếng Mạnh Chiêu cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng bây giờ chỉ nằm bò chốc lát, anh đã cảm thấy buồn ngủ giống như thủy triều tràn lên.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh cảm thấy có ánh mắt rơi trên đỉnh đầu mình, nó khiến anh nghĩ đến ánh mắt rơi trên người anh khi anh đi làm vào mỗi buổi sáng trong mấy tháng gần đây.
Mạnh Chiêu ráng chống đỡ buồn ngủ, mở mắt ra ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm cũng đang nhìn anh.
Xác định chuyện Lục Thời Sâm tỉnh lại là thật, Mạnh Chiêu siết chặt ngón tay, nắm chặt tay Lục Thời Sâm hơn một chút, sau đó mới lại nằm xuống, một lần nữa nhắm mắt ngủ thiếp đi..