So với hôn môi nó giống liếm mút hơn.
Lục Thời Sâm ngậm lấy môi dưới của anh, liếm láp, mút vào, gặm cắn, mỗi một động tác đều nhẹ nhàng giống như thăm dò.
Mạnh Chiêu gần như không có cách nào phân biệt đây là thủ đoạn tình cảm cao siêu, hay là cẩn thận có phần trúc trắc xuất phát từ bản năng.
Vài phút trước anh hoàn toàn tỉnh táo biết mình cũng không uống say, nhưng bây giờ anh lại hơi choáng váng rồi.
Rất kì lạ đó là, rõ ràng bờ môi ướt át, nhưng anh vẫn cảm thấy miệng hơi khô, anh không tự giác muốn liếm môi dưới, nhưng đầu lưỡi vừa nhô ra đã bị Lục Thời Sâm bắt được, đầu lưỡi bị mút vào, bị cọ xát cực khẽ bằng răng, cảm giác tê dại đó rõ ràng cực kỳ nhỏ, lại theo đầu lưỡi lan ra đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Không cách nào phủ nhận, dục vọng của anh bị khơi lên lần nữa, như thể vì tác dụng của cồn, dục vọng này mãnh liệt hơn lần trước.
Anh có thể cảm nhận được dụng vọng của Lục Thời Sâm cũng đang thiêu đốt, thân dưới cứng rắn chống vào nhau, tưởng chừng như cấn đến mức hơi đau.
Ngón tay Lục Thời Sâm thò vào theo lưng quần, lý trí của Mạnh Chiêu thoáng trở về, vô thức vươn tay đè bàn tay kia của Lục Thời Sâm lại.
Khoảng cách rất gần, anh có thể thấy rõ ràng men say và dục vọng trong mắt Lục Thời sâm.
Không có cách nào nói lý lẽ với một con ma men, mà bản thân Mạnh Chiêu giờ phút này cũng là con ma men, anh cũng không muốn tranh luận vấn đề ai trên ai dưới với Lúc Thời Sâm vào thời điểm này.
Anh hơi trở mình, miễn cưỡng đối mặt với Lục Thời Sâm chen chúc trên sofa, tiếp đó anh vươn một bàn tay thò xuống dưới.
Khi ngón tay của anh chạm vào Lục Thời Sâm, thứ vừa cứng lại nóng kia giật một cái trong lòng bàn tay anh.
Nó đã vô cùng ướt, suýt nữa lập tức khiến lòng bàn tay Mạnh Chiêu dính đầy chất lỏng trơn ướt lại dính dính.
Sau đó Mạnh Chiêu hạ thắt lưng, cầm cái đó của mình tới gần nó.
Hai dương v*t cứng lại nóng áp sát vào nhau, Mạnh Chiêu cảm thấy mình điên rồi.
Tay của anh không có cách nào hoàn toàn bao lấy cả hai gậy th*t, nhưng chỉ hơi ma sát một cái, đã có thể mang đến kích thích gấp đôi.
Sau khi tuốt lên xuống mấy lần, bàn tay của Lục Thời Sâm cũng phủ lên từ một bên khác.
Khoái cảm do đè ép và ma sát mang đến vọt thẳng lên não, càng ngày càng nhiều chất lỏng chảy xuống theo kẽ ngón tay.
Lần này không biết là ai hôn ai trước, hơi thở nóng bỏng, thỉnh thoảng vang lên một tiếng rên, ngay cả tiếng nước giữa ngón tay cũng rõ ràng có thể nghe…
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Chiêu tỉnh dậy trước.
Tối qua uống say, cộng thêm giày vò đến muộn quá, hai người cứ vậy chen chúc ngủ trên sofa.
Mạnh Chiêu muốn đứng dậy, lại phát hiện cơ thể hai người đè chồng lên nhau, quả thực xem như là kéo một sợi tóc động đến cả người.
Nhưng tư thế này có vẻ quá đỗi thân mật, khiến anh cảm thấy có phần không quen lắm.
Bên mặt của Lục Thời Sâm quay về phía anh, hơi thở ấm áp phả từng chút vào bên mặt anh.
Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm, tay Lục Thời Sâm gác lên eo anh, hít thở chầm chậm, trông ngủ rất ngon lành.
Đến lúc này, Mạnh Chiêu vẫn cảm thấy rung động.
Mấy năm trước anh luôn tò mò người khiến mình rung động sẽ như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối không có ý tưởng gì, đến bây giờ mới cụ thể hóa thành người trước mặt này.
Cuộc đời thật sự là đâu đâu cũng tràn ngập không ngờ, Mạnh Chiêu hơi cảm khái.
Thấy Lục Thời Sâm ngủ rất ngon, Mạnh Chiêu rũ mắt quan sát tư thế của hai người, trong đầu thoáng suy nghĩ trình tự phá giải.
Sau đó anh giơ tay nắm lấy cổ tay Lục Thời Sâm nhẹ nhàng dời đi, một chân nhấc xuống khỏi người Lục Thời Sâm, lúc đang định rút cái chân kia ra, lông mi Lục Thời Sâm hơi nhúc nhích, rồi mở mắt ra, tỉnh dậy.
Động tác của Mạnh Chiêu dừng lại, nhìn về phía Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm cũng đang nhìn anh.
Trong lúc nhất thời, sự xấu hổ của Mạnh Chiêu lại lan tràn.
Rung động thì rung động, nhưng hai người đàn ông thân mật ngủ chung thế này, còn xảy ra chuyện tối qua, Mạnh Chiêu vẫn không có cách nào hoàn toàn thích ứng với sự thay đổi trong quan hệ của mình và Lục Thời Sâm.
“Tỉnh rồi?” Mạnh Chiêu tỏ vẻ tự nhiên rút chân ra, đứng dậy từ ghế sofa, “Tôi đi tắm, cậu có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
“Không ngủ.” Lục Thời Sâm nói xong cũng chống ghế sofa ngồi dậy.
Quần áo của hai người đều không ngay ngắn, cơ thể, quần áo và trên sofa còn lưu lại một vài dấu vết mập mờ.
Lục Thời Sâm mở lòng bàn tay ra, nhìn chăm chú một lúc, sau đó ngước mắt nhìn về phía Mạnh Chiêu, giọng nói hơi khàn: “Tối qua… xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hửm? Cậu không nhớ rõ?” Mạnh Chiêu hơi sửng sốt, “Uống đến nỗi quên rồi?”
“Không nhớ rõ lắm.” Lục Thời Sâm giơ tay nhéo ấn đường.
Mạnh Chiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm — tốt quá, Lục Thời Sâm không nhớ rõ, anh cũng không cần lúng túng như vậy.
“Cũng không xảy ra chuyện gì,” Mạnh Chiêu nói, “Đừng suy nghĩ nữa, uống say nghĩ những chuyện này sẽ đau đầu.” Anh nói, đoạn đi vào phòng tắm.
Mạnh Chiêu nhanh chóng tắm rửa xong, vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Lục Thời Sâm ngồi trên sofa, dường như vẫn đang nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Mạnh Chiêu đi ra nói với Lục Thời Sâm: “Vẫn nghĩ à? Mau đi tắm đi.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Mạnh Chiêu đi đến trước máy đun nước, rót một cốc nước.
Lúc này, Lục Thời Sâm vừa đi vào phòng tắm lại kéo cửa ra, nhìn về phía anh: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi làm sao?” Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm, đầu tiên là ù ù cạc cạc, tiếp theo phản ứng lại Lục Thời Sâm đang nói gì, “Cậu nói tạm thời cách chức à, chuyện đã trôi qua hai ngày rồi, không sao từ lâu rồi.”
Mạnh Chiêu cầm cốc nước ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu uống mấy ngụm nước.
“Ý tôi là,” Lục Thời Sâm dừng một lát, “Cơ thể của cậu không sao chứ? Tối qua…”
“Khụ khụ khụ…” Mạnh Chiêu đang uống nước, bỗng phản ứng lại tại sao Lục Thời Sâm hỏi vậy, anh lập tức sặc một ngụm nước, ho khan không ngừng.
Không dễ gì ngừng ho, anh vội vàng giải thích nói, “Không phải, cậu đừng hiểu lầm, tối qua không xảy ra chuyện gì hết…”
Lục Thời Sâm nhìn anh, không nói chuyện.
“Cũng không thể tính là không xảy ra chuyện gì, tóm lại không giống như cậu nghĩ…” Thấy Lục Thời Sâm nhíu mày lại có vẻ hơi không hiểu, Mạnh Chiêu cảm thấy nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này, “Chỉ là tôi không ở dưới….
Cậu đang nghĩ gì vậy Lục Thời Sâm, không nghĩ ra cũng đừng đoán mò được không?!”
“Vậy cái này…” Lục Thời Sâm giơ tay đè lên dấu răng trên gáy mình.
“Cậu cũng cắn tôi được chưa?!” Mạnh Chiêu kéo ống tay áo thun lên bả vai, lộ ra dấu vết ở bả vai.
Lục Thời Sâm: “...”
“Mau đi tắm đi.” Mạnh Chiêu xua tay một cái, ra hiệu cho Lục Thời Sâm mau vào phòng thắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, Mạnh Chiêu ngửa đầu ra dựa vào thành ghế sofa, kéo cái gối bên cạnh phủ lên mặt.
Mười mấy phút sau, Lục Thời Sâm đi ra phòng tắm.
Đầu tiên hai người im lặng không nói chuyện, ngồi ở đối diện bàn ăn ăn bữa sáng Mạnh Chiêu đặt.
Lúc Mạnh Chiêu ăn xong định đứng lên, Lục Thời Sâm ở đối diện nói: “Chuyện tối qua, tôi nhớ ra rồi.”
Mạnh Chiêu dừng một lát: “Ừ, nhớ ra là tốt.”
Nói xong, lại im lặng một hồi.
Bầu không khí hơi xấu hổ, Mạnh Chiêu đứng dậy đi vào phòng ngủ, thay một bộ quần áo.
Đợi anh đi từ phòng ngủ ra, Lục Thời Sâm cũng ăn xong rồi.
“Hôm nay định ra ngoài?” Lục Thời Sâm nhìn anh hỏi.
“Phải, đến cục thành phố một chuyến.”
“Muốn đến làm gì?”
Mạnh Chiêu đi tới ngồi xuống sofa, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Lần trước tôi đã nói với cậu, tôi đã thấy Ngô Gia Nghĩa trong sổ ghi chép của mẹ tôi đúng không? Sau đó tôi tìm được cuốn sổ, cũng xác định khi mẹ tôi còn sống thực sự đã điều tra Ngô Gia Nghĩa.
Tôi cảm thấy cái chết của mẹ tôi rất có khả năng là cố tình, tận dụng khoảng thời gian tạm thời cách chức, tôi định điều tra rõ ràng chuyện này.”
Lục Thời Sâm suy nghĩ sơ qua, nhìn anh hỏi: “Cũng vì ảnh của Ngô Gia Nghĩa xuất hiện trong sổ ghi chép của mẹ cậu, cậu đã phán đoán cái chết của bà ấy có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa?”
Bây giờ Mạnh Chiêu vẫn chưa có ý định lộ tin tức khác của cuốn sổ cho Lục Thời Sâm, nhưng anh cũng không định nói dối Lục Thời Sâm: “Đương nhiên không thể chắc chắn, chỉ có điều, trước kia không cảm thấy chuyện không bình thường, bây giờ dính đến Ngô Gia Nghĩa, cứ cảm thấy kỳ lạ.”
“Nói xem nào?” Lục Thời Sâm đi tới, cầm lấy cốc nước Mạnh Chiêu đã uống một nửa trên bàn, uống hết nước còn lại, sau đó cũng ngồi xuống sofa.
“Tôi đã nói với cậu, năm đó mẹ tôi hy sinh vì làm nhiệm vụ, nhưng rốt cuộc bà ấy hy sinh vì nhiệm vụ như thế nào, chắc tôi chưa bao giờ nói với cậu.” Im lặng một lúc, Mạnh Chiêu mới nói tiếp, “Khi đó tôi học lớp bốn tiểu học, tuyến đường cơ bản mỗi ngày của mẹ tôi đó là đưa tôi đến trường, sau đó về cục thành phố đi làm.
Ngày đó là ngày mùng hai tháng sáu, trên đường đưa tôi đến trường rồi trở về cục thành phố, một kẻ buôn người chạy mô-tô, đột nhiên cướp một đứa trẻ khỏi tay người mẹ, lúc ấy mẹ tôi lập tức chạy xe máy đuổi theo.
“Kẻ buôn người kia ngay lúc ấy hoảng hốt chạy bừa, chạy trốn đến một con đường nhỏ vắng vẻ ở ngoại ô thành phố.
Theo phỏng đoán của cảnh sát hình sự phụ trách điều tra lúc đó, sau khi mẹ tôi ép kẻ buôn người đến đường cùng, hai người xảy ra vật lộn kịch liệt, kẻ buôn người dùng dao đâm vào mẹ tôi, mẹ tôi dốc hết toàn lực khóa cổ kẻ buôn người, muốn chế ngự hắn.
“Khi lực lượng cảnh sát của cục thành phố chạy đến, cô bé đã được cứu, nhưng mẹ tôi và kẻ buôn người đều bị thương nặng, kẻ buôn người đã tắt thở trên đường đến bệnh viện, mẹ tôi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng bởi vì bị thương nặng quá, mất máu quá nhiều, cuối cùng cũng không thể cứu được.”
“Quá trình tổng thể tôi biết là như vậy,” Mạnh Chiêu đan hai cánh tay vào nhau, mu bàn tay vì dùng sức mà nổi gân lên, “Bây giờ nghĩ lại, chuyện này có quá nhiều chỗ để thao tác, con đường mỗi ngày mẹ tôi đi làm đều rất cố định, cướp một cô bé trước mặt bà ấy, bà ấy không thể nào ngồi yên không để ý đến.
Có điều, mặc dù tôi đã xem hồ sơ vụ án, cũng nhớ đại khái tình tiết vụ án, nhưng nếu như muốn tìm ra điểm đáng ngờ, vẫn phải xem kỹ lại một lần.
Tôi đã gọi điện cho Chu Kỳ Dương rồi, bảo cậu ấy hỗ trợ truy xuất hồ sơ vụ án năm đó của mẹ tôi ra.” Mạnh Chiêu nói xong đứng lên, “Bây giờ tôi sẽ đến cục thành phố một chuyến.”
“Tôi đi cùng cậu.” Lục Thời Sâm nói.
“Ừ.”
Hai người cùng ra ngoài, lái xe đến cục thành phố.
Lúc còn mấy trăm mét nữa là đến cục thành phố, Mạnh Chiêu bỗng nhiên dừng xe ở ven đường.
“Sao vậy?” Lục Thời Sâm nhìn anh một cái.
“Ở trên xe đợi tôi một lát.” Mạnh Chiêu nói xong đẩy cửa xuống xe đi thẳng đến một hiệu thuốc.
Mấy phút sau, anh đi ra hiệu thuốc, ngồi lên xe ném sang một hộp băng dán cá nhân.
“Hửm?”
“Thì cái đó… thôi, tôi dán giúp cậu.” Mạnh Chiêu cầm lấy hộp băng dán cá nhân kia, xé một cái từ bên trong, “Quay lại.”
Lục Thời Sâm quay gáy về phía anh, làn da hắn trắng tinh, dấu răng hơi hồng lại có vẻ chói mắt hơn.
Mạnh Chiêu xé băng dán cá nhân, dán lên dấu răng kia, một cái dán không hết anh đành phải xé thêm cái nữa.
Dán xong rồi, anh nhìn chằm chằm hai cái băng dán cá nhân kia, cứ cảm thấy có phần càng che càng lộ.
Nhưng nếu không dán, dấu vết này lại quá mập mờ.
“Được chưa?” Lục Thời Sâm giơ tay đụng vào vị trí băng dán cá nhân.
“Ừ,” Hết cách rồi, Mạnh Chiêu không thể làm gì khác hơn nói, “Cứ vậy đi.”
Lục Thời Sâm nhìn anh, thấp giọng nói: “Chó hoang.”
Bởi vì vẫn nhớ Lục Thời Sâm nói gì tối hôm qua, nghe được hai chữ “Chó hoang” này, Mạnh Chiêu không thể nổi giận cho nổi, chỉ nói một tiếng “Ngậm miệng” rồi tiếp tục lái xe lên đường.
Xe lái đến cửa cục thành phố, Chu Kỳ Dương vẫn chưa đến.
Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Chu Kỳ Dương, tiếng tút tút vang lên một lúc lâu cũng không bắt máy.
Trong ống nghe truyền đến âm thanh nhắc nhở “Đối phương tạm thời đang bận”, Mạnh Chiêu lẩm bẩm: “Sao vậy, không có ai ra ngoài, điện thoại cũng không nghe máy, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi…
Đợi mãi phải đến hơn hai mươi phút, Chu Kỳ Dương mới chạy ra từ trong cục thành phố.
Cậu chạy đến cửa, đầu tiên dùng mắt tìm kiếm xe của Mạnh Chiêu, tìm được rồi chạy tới, mở cửa xe ngồi vào trong xe.
“Anh Chiêu,” Chu Kỳ Dương ngồi xuống, chào hỏi hai người ngồi phía trước, “Cố vấn Lục cũng ở đây à?”
“Tra được hồ sơ vụ án không?” Mạnh Chiêu quay lại ghế sau, “Tại sao lâu vậy?”
“Anh cũng không biết bây giờ em tra hồ sơ khó cỡ nào,” Chu Kỳ Dương thở dài, “Ngày thứ hai sau khi anh đi, cục trưởng Từ đã tuyên bố chuyện tổ phó của tổ chuyên án tạm thời do cục phó Dư đại diện, không chỉ như thế, em, Tiểu Tống, còn có Trình Vận, tóm lại mấy người có quan hệ tốt với anh hầu như đều tiến hành điều chỉnh công việc, chỉ cho bọn em phụ trách một vào công việc bên ngoài rìa…”
“Các cậu bị biên giới hóa rồi?” Mạnh Chiêu nhíu mày lại.
“Vâng, chẳng phải điều tra hồ sơ vụ án đều phải thông qua cục trưởng Từ sao, em nghĩ rằng cục trưởng Từ chắc chắn sẽ không đồng ý nên tự tìm Tiểu Uyển của phòng hồ sơ.
Anh còn nhớ Tiểu Uyển không? Chính là fan ruột của anh đó… Vừa nghe anh muốn tra hồ sơ vụ án của mẹ anh, cô ấy không nhiều lời đã đồng ý tuốt.” Chu Kỳ Dương mà tám chuyện là bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Anh Chiêu, hay là em nói, anh cứ theo đuổi con gái người ta đi.
Trải qua chuyện lần này, anh vẫn không thể nhìn ra, có lẽ cục trưởng Từ cũng không muốn để anh làm con rể, cho dù Từ Yến thích anh hơn nữa cục trưởng Từ cũng không đồng ý, sau này hai người cũng đường tình long đong.
Anh nhìn cô gái Tiểu Uyển này, mặt mũi xinh xẻo, anh còn trượng nghĩa, quan trọng hơn là một lòng say mê anh.
Hồi đó vừa tan làm đã đến đưa cơm hộp cho anh, còn tự tay đan khăn quàng cổ cho anh, hôm lễ tình nhân còn hẹn anh đi xem phim…”
Mắt thấy Chu Kỳ Dương mới đầu còn đang nói đùa, càng nói càng thật sự có ý định tác hợp, Mạnh Chiêu cong ngón tay gõ mạnh một cái lên trán Chu Kỳ Dương, phát ra một tiếng “đốp” vang giòn: “Chỉ mày nói nhiều.”
“Á…” Chu Kỳ Dương xoa trán, tủi thân nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Cố vấn Lục, anh phân xử đi, em có lòng tốt cung cấp thông tin cho anh Chiêu kén vợ, anh ấy còn đánh em…”
Ai ngờ lục Thời Sâm không hề có ý phân xử cho cậu, chỉ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Anh nói Tiểu Uyển?” Chu Kỳ Dương buông tay xuống, “Về sau, anh Chiêu nói với cô ấy, phòng hồ sơ rảnh rỗi quá à, có cần tôi nói với cấp trên, điều cô ra ngoài làm việc không? Dọa cô gái kia ngày hôm sau không dám đến nữa.”
“Cậu tham gia náo nhiệt gì vậy?” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm một cái, đổi chủ đề hỏi Chu Kỳ Dương, “Cô ấy không làm thủ tục đã cho cậu mang hồ sơ vụ án ra ngoài?”
“Không mang ra, cô ấy tìm được hồ sơ vụ án, em chụp ảnh lại,” Chu Kỳ Dương lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp ra, “Em gửi cho anh.”
Điện thoại trong tay Mạnh Chiêu rung lên hai lần, nhận được ảnh Chu Kỳ Dương gửi tới.
Anh không vội mở ảnh ra, mà nhìn Chu Kỳ Dương nói: “Lần sau gặp phải những chuyện này phải nói trước với anh, một khi cậu tự mình tra hồ sơ vụ án bị bắt được, chẳng những cậu bị phạt mà còn có thể liên lụy Tiểu Uyển mất việc.
Chuyện như này, cậu nói trước với anh, anh sẽ tự nghĩ cách.”
“Em biết rồi.” Chu Kỳ Dương mím môi.
“Mau trở về đi.” Mạnh Chiêu lại nói.
“Vậy anh Chiêu em đi về trước,” Chu Kỳ Dương đẩy cửa xe ra định bước xuống, lại nghĩ ra gì đó bèn ngồi lại, “Đúng rồi, Trình Vận bảo em nói với anh, tháng sau cô ấy sẽ chuyển chính thức, bảo anh nhất định trở về ký tên cho cô ấy.”
“Cho dù anh không trở về, chắc chắn cũng sẽ có người ký tên cho em ấy.”
“Cô ấy nói nếu anh không trở về, cô ấy cũng không có ý định ở lại cục thành phố nữa,” Chu Kỳ Dương bắt chước giọng nói của Trình Vận, “Người lo liệu chính nghĩa ngược lại bị chính nghĩa liên lụy, lãnh đạo một mực kính nể cũng rơi xuống từ đàn thần, đây không phải nơi em muốn ở lại.”
“Vậy em cũng nói với nó, nghiêm túc ở lại, đừng làm chuyện ngu ngốc.” Mạnh Chiêu nghiêm mặt nói, “Chuyện không đơn giản như vậy, đừng khư khư cố chấp tùy theo tính tình.”
“Còn nữa, anh Triều cũng bảo em chuyển lời,” Chu Kỳ Dương lại đổi giọng điệu khác, “Mau chóng trở về còn trả USB!”
“USB trong ngăn kéo bên tay phải của anh, cậu đi lấy trả lại cho anh Triều…”
“Anh Triều còn nói, nhất định phải là anh đích thân trả USB, chậm một ngày có thể tính lãi một ngày.”
Mạnh Chiêu rũ mắt cười một tiếng, lắc đầu lại ngước mắt nhìn về phía Chu Kỳ Dương, “Được, anh nhớ rồi, mau về đi.”
Nhìn Chu Kỳ Dương đi vào cục thành phố, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm cửa cục thành phố một lúc mới thu hồi tầm mắt.
Anh cầm lấy điện thoại, mở ảnh Chu Kỳ Dương gửi tới, nhanh chóng xem một lần.
Thấy Mạnh Chiêu càng xem lông mày càng nhíu chặt, Lục Thời Sâm bên cạnh hỏi: “Hồ sơ vụ án có vấn đề?”
Mạnh Chiêu xem hết mấy ảnh cuối cùng, lại trượt hình ảnh đến phía trước, suy tư vài giây mới mở miệng nói: “Nếu như nhìn một chuyện nào đó mà không có bất kỳ manh mối nào, có lẽ cũng không dễ dàng phát hiện vấn đề.
Nhưng một khi phát hiện chỗ đột phá nào đó, tìm được một vấn đề, khả năng ngày càng có nhiều vấn đề liên quan đến.
Trước khi Ngô Gia Nghĩa trở thành điểm tập trung, tất cả mọi thứ đều chìm ở đáy nước, nhưng từ khi tìm được chỗ đột phá Ngô Gia Nghĩa, tôi cảm thấy rất nhiều sự thật đằng sau sẽ nổi lên mặt nước.”
“Ý cậu là, Ngô Gia Nghĩa đã lên kế hoạch giết mẹ cậu?” Lục Thời Sâm nhìn về phía anh, “Nói chút về những điểm đáng ngờ đi.”
“Cậu nhìn xem.” Mạnh Chiêu đưa điện thoại cho Lục Thời Sâm, “Điểm đáng ngờ chủ yếu tập trung ở trên kẻ buôn người này, sau khi mẹ tôi xảy ra chuyện, cảnh sát cục thành phố cũng từng điều tra kẻ buôn người này, định thông qua người này tìm ra một đầu chuỗi giao dịch buôn người, nhưng họ cũng không tra ra được bất kỳ tiền án tiền sự nào của kẻ buôn người này, cũng không tra được chuỗi giao dịch đằng sau hắn.
Đây là điểm đáng ngờ thứ nhất, tên buôn người này, có thật sự là bọn buôn người không?”
“Điểm đáng ngờ thứ hai, bình thường mà nói, vì che giấu hành vi phạm tội, bọn buôn người đều sẽ lựa chọn lừa trẻ em ở những nơi vắng vẻ, mà kẻ buôn người này lại lựa chọn giờ cao điểm đi làm, hơn nữa là khu náo nhiệt ở gần trường học, ngang nhiên cướp trẻ em, điều này không phù hợp với cách làm nhất quán của bọn buôn người.”
“Điểm đáng ngờ thứ ba, một tên buôn người tại sao lại mang dao? Lý do bọn buôn người trở thành buôn người, nhất định là nhằm vào tiền, sau khi bị cảnh sát phát hiện, cách làm sáng suốt nhất của họ là lập tức chạy trốn, mà tên buôn người này không lựa chọn chạy trốn, ngược lại lựa chọn đánh nhau với mẹ tôi, điều này nói rõ mục đích của hắn rất có thể không phải cướp đứa trẻ kia, mà là mẹ tôi.”
“Điểm đáng ngờ thứ tư, trình độ chiến đấu của mẹ tôi rất cao, tôi nhớ khi đó đồng nghiệp của mẹ từng nói, rất nhiều cảnh sát nam ở cục thành phố đều không phải đối thủ của bà ấy.
Mặc dù không loại trừ khả năng tên buôn người sẽ dùng đứa trẻ làm con tin để đe dọa mẹ tôi, dẫn đến xảy ra tình huống mẹ tôi bị thương, nhưng tôi vẫn cảm thấy, muốn giết chết mẹ tôi cũng không dễ dàng, tên buôn người này rất có thể có kỹ năng chiến đấu cao, thậm chí rất có khả năng đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.”
Mạnh Chiêu nói, Lục Thời Sâm cũng lướt ảnh đến tấm cuối cùng.
Bên trên là một cái trống hoa tìm được trên người kẻ buôn người.
Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm cái trống hoa kia, một điểm đáng ngờ liên quan đến vụ án này hiện lên trong đầu anh.
“Khoan đã, trống hoa này… Hồ sơ vụ án nói, cô bé bị cướp chín tuổi, một cô bé chín tuổi sẽ có hứng thú với loại trống hoa này sao?”
“Trống hoa?” Ánh mắt Lục Thời Sâm rời khỏi hồ sơ vụ án nhìn về phía Mạnh Chiêu.
“Có lẽ cậu chưa từng thấy thứ này, bây giờ cũng không hay gặp, hồi bọn tôi nhỏ đồ chơi này khá nhiều,” Mạnh Chiêu giải thích nói, “Xoay cái trục, trống sẽ phát ra âm thanh, thứ này chắc sẽ có sức hấp dẫn với mấy đứa nít rất nhỏ hơn…”
“Cậu cảm thấy cái trống hoa này cũng không phải dùng để dụ dỗ cô bé kia, mà có công dụng khác?”
Mạnh Chiêu khẽ lắc đầu: “Chỉ là suy đoán thôi.”
Lục Thời Sâm xem hết ảnh, trả điện thoại cho Mạnh Chiêu: “Tiếp theo cậu định làm thế nào?”
Suy nghĩ mấy giây, Mạnh Chiêu nói: “Tên buôn người đã chết, vậy cũng chỉ có thể bắt tay vào từ người thân của hắn, tuy nói hai mươi năm trước, cảnh sát đã điều tra, tên buôn người này chỉ có một người mẹ thiểu năng, hầu như không cung cấp được bất kỳ thông tin hữu hiệu nào, nhưng manh mối hai mươi năm trước không xuất hiện, không có nghĩa hai mươi năm sau sẽ không tìm được, có chút manh mối, ngược lại sẽ theo thời gian trôi chậm rãi nổi lên mặt bước.
Tôi dự định đi điều tra thêm xem.”
“Tôi đi với cậu.” Lục Thời Sâm nói.
Mạnh Chiêu quay đầu nhìn hắn: “Lần này đi nơi khác, rất xa.”
“Ừ.”.