Bữa tối uống rượu vang đỏ, cả hai đều hơi say.
Lương Tị say trăng còn Lý Thiên Thuỷ thì say gió đêm.
Sau khi đi bộ trở lại căn hộ, Lương Tị có chút phấn khích, cô cởi áo len ra, nhảy múa bằng đôi chân trần trong chiếc váy nhỏ.
Lý Thiên Thuỷ nôn mửa trong phòng tắm, không phải vì anh uống rượu say, mà là vì bị gió thổi chóng mặt. Sau khi nôn xong, anh đứng đánh răng trước gương trong phòng tắm, sau đó xoay xoay mặt nhìn khuôn mặt của mình.
Khi nhìn thấy một nốt mụn nhỏ trên cằm, anh ngừng đánh răng, áp sát vào gương dùng tay nặn nó ra. Mụn còn chưa chín, khi nặn ra là chất lỏng màu vàng sền sệt, anh thấy ghê tởm nên lấy khăn dùng một lần của Lương Tị lau đi, sau đó bắt đầu rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, anh sợ để lại sẹo mụn nên đã tìm một loại thuốc mỡ chống viêm trong túi mỹ phẩm của Lương Tị, bóp ra bôi lên rồi xoa tròn. Đợi cho nó hấp thu hoàn toàn, anh lại vặn nước tinh chất của Lương Tị ra ngửi.
Anh thường xuyên thấy Lương Tị đứng trước gương vỗ vỗ thứ này vào mặt, anh hỏi cô đang làm gì, cô cầm nước tinh chất lên cho anh xem, nói thứ này rất mắt tiền, còn nói mấy lời vô nghĩa nào là trị được mụn, vết nám, rồi cả miệng lệch mắt lác.
Anh đang thoa, Lương Tị tìm đến, "Anh đang làm gì đó?"
Lý Thiên Thuỷ chỉ vào cằm, "Anh sợ để lại sẹo mụn."
"Để lại thì để lại, đàn ông mà sợ để lại sẹo?"
"Anh là một người đàn ông đẹp không tì vết." Lý Thiên Thuỷ đang bôi nước tinh chất.
Lương Tị cười lớn, kêu anh rửa sạch tinh chất đã dùng, bôi một ít kem chống viêm lên đó, giúp anh thoa: "Chỉ thoa cái này thôi."
Lý Thiên Thuỷ rất ngoan ngoãn đứng im.
"Say rượu?" Lương Tị cười anh.
"Không có. Chỉ là bị trúng gió thôi." Lý Thiên Thuỷ chạm vào đầu mình.
"Bây giờ còn chóng mặt không?"
"Không còn nữa."
Từ ban công mơ hồ truyền đến một bài hát tiếng anh, Lương Tị ngân nga theo, rồi kéo anh ra ngoài khiêu vũ. Lý Thiên Thuỷ không thể nhảy, Lương Tị kêu anh giơ tay lên, còn mình thì đi vòng quanh anh. Xoay một hồi, cô mỉm cười nép vào lòng anh, bắt đầu ôm anh nhẹ lắc lư.
Lý Thiên Thuỷ nhìn tấm lưng và bờ vai trần của cô, nói nhỏ: "Không được mặc chiếc váy này nữa."
Lương Tị ngẩng đầu nhìn anh, "Tại sao?"
Lý Thiên Thuỷ nhìn chiếc cổ mảnh khảnh và xương quai xanh thanh tú xinh đẹp của cô, trừng mắt nói: "Không cho phép mặc thì không được mặc."
"Em càng muốn mặc."
...
"Vậy thì em chỉ được mặc ở nhà."
"Ở nhà mặc cho ai nhìn?"
"Mặc cho anh nhìn."
"Anh có nhìn đâu, em mặc làm gì?" Lương Tị nói lẫy.
Lý Thiên Thuỷ lùi lại nhìn.
Lương Tị cũng lùi lại hai bước, xoay một vòng hỏi anh: "Nhìn dẹp không?"
"Đẹp." Lý Thiên Thuỷ gật đầu.
"Em cố ý mặc cho anh nhìn đó." Lương Tị ranh mãnh nói.
Lý Thiên Thuỷ thốt ra một câu: "Cảm ơn em."
Lương Tị cười khúc khích, "Cảm ơn vì điều gì?"
Lý Thiên Thuỷ thành thật trả lời: "Cảm ơn em mặc cho anh nhìn."
Lương Tị nắm tay anh, phát hiện lòng bàn tay nhớp nháp và ẩm ướt, cô lau tay anh vào váy, sau đó đặt lên vai trần của mình.
Lý Thiên Thuỷ chần chừ, một lúc lâu, anh đưa tay dọc theo vai vuốt ve cổ cô, sau đó nán lại trên xương quai xanh, rồi dường như không biết phải làm gì nữa.
Lương Tị càng không biết phải làm gì tiếp theo, cô muốn cho anh thấy sự rụt rè của mình. Ban đầu bầu không khí có phần mơ màng, nhưng dưới sự do dự của Lý Thiên Thuỷ, nó đã biến mất không còn lại chút gì.
May mắn thay, lúc này có một cuộc gọi đến, Lý Thiên Thuỷ có lý do để đi ra ban công nghe điện thoại. Vành mắt của Lương Tị hơi sưng lên, cô không phải là người có tính cách hay ngượng nghịu như vậy.
Cô có suy nghĩ của riêng mình, cô không muốn quá chủ động, muốn ở trước mặt anh càng dè dặt càng tốt. Cô không biết Tưởng Kình đã nói gì với anh, nói như thế nào, bởi lúc cô và Tưởng Kình mới bắt đầu yêu đương, ngày hôm sau họ đã ngủ với nhau.
Là điện thoại của Lý Thiên Vân, nói đã về đến nhà, mẹ nhìn thấy anh ấy rất mừng, đầu tiên là đánh anh ấy vài cái, rồi mắng anh ấy, khuyên anh ấy sửa đổi, đừng tiếp tục kéo anh trai mình xuống nước nữa.
Lý Thiên Thuỷ không có tâm trạng, dặn dò anh ấy vài câu thì cúp máy. Sau đó nhìn Lương Tị trong phòng, cô đang ngồi ở mép giường, vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại. Anh chầm chậm đi qua ngồi xuống, cầm lấy điếu thuốc trên tay cô.
Lương Tị phớt lờ anh, đi vào phòng tắm để tắm rửa. Lý Thiên Thuỷ không nói tiếng nào theo sau, dựa vào cửa ra vào hút thuốc. Hút thuốc xong, anh ném vào thùng rác rồi đến ôm cô, áp mặt vào cổ cô hít một hơi thật sâu.
"Tránh ra." Lương Tị đẩy anh, "Em muốn đi tắm."
"Anh muốn nhìn." Lý Thiên Thủy nói lời càn rỡ, nói xong ngay chính anh cũng cảm thấy ngại ngùng.
"Không biết xấu hổ."
"Em đẹp như vậy, anh hoàn toàn không khống chế được." Lý Thiên Thuỷ nói nhỏ.
"Thôi đi." Lương Tị theo bản năng phản bác, nhưng trong lòng lại đắc ý, "Em thấy chúng ta gần như là anh em đồng cảm với nhau thì có."
Lý Thiên Thủy cười nói: "Sao có thể?" Nói rồi, anh kéo tay cô, để cô tự cảm nhận mình, "Anh tự chủ kém lắm, lúc em ở trong phòng làm việc anh đều phải tự kiềm chế mình."
"Em không tin."
"Lúc nằm xuống em không che chắn cẩn thận, nên anh đã nhìn thấy... màu sắc của nó." Lý Thiên Thuỷ thú nhận với cô, "Anh cũng rất tục tĩu. Chỉ là anh cố gắng hết sức để kiềm chế mặc này lại. Anh muốn cho em thấy anh là người tốt, anh sợ em sẽ thất vọng về anh, nghĩ rằng anh chẳng qua cũng chỉ tầm thường như thế."
Lương Tị nhìn anh, "Anh có tục tĩu em cũng thích."
Lý Thiên Thuỷ cười, "Anh sợ mình sẽ làm em sợ."
"Không đâu. Em cũng rất..." Lương Tị cẩn thận lựa chọn từ ngữ, thẹn thùng nói: "Lẳng lơ."
Nói xong cả hai cùng bật cười.
Lương Tị cười một lúc, nhìn anh, "Em không biết Tưởng Kình đã nói gì với anh về em, chúng em đã lên giường vào ngày thứ hai sau khi yêu nhau."
Cô không dùng ngôn ngữ trao chuốt nào, thẳng thắn và cay đắng nói: "Thời điểm chúng em yêu đương cuồng nhiệt, em bồng bột, thậm chí là cuồng tín. Chúng em đã làm rất nhiều chuyện điên rồ."
"Điều này hoàn toàn khác với cảm giác mà anh mang đến cho em." Lương Tị chậm rãi nói: "Khi chúng ta ở bên nhau, cảm xúc của em là yên bình và cũng có kích động. Em rất khó để mô tả cảm giác đó với anh. Em sẽ vô thức mở rộng trái tim của mình cho anh xem, bất kể em tốt hay xấu, em không ngại để anh biết."
"Bởi vì em tin tưởng, cho dù em có nói cái gì, anh cũng sẽ không vì vậy mà khinh thường em."
Lý Thiên Thuỷ ôm cô ngồi trên bồn rửa tay, cẩn thận lắng nghe cô nói.
"Mười phút trước, em còn lo lắng anh sẽ coi thường em vì chuyện của Tưởng Kình, cho rằng em là một người phụ nữ tùy tiện. Nhưng bây giờ, em đã có thể nói đến chuyện này một cách thật tự nhiên." Lương Tị nhìn anh, khoa tay múa chân nói: "Dường như anh có một loại thần thông nào đó, có một số chuyện trong lòng em không bao giờ muốn nói ra, thậm chí không ý thức được, đều sẽ thẳng thắn nói cho anh biết."
"Em đã nhìn thấy rất nhiều tình yêu và hôn nhân tồi tệ, thậm chí là vô vọng. Nhưng không biết tại sao, em chỉ mù quáng tin tưởng vào anh, cho rằng anh sẽ trân trọng em và sẽ không để em phải thất vọng, rằng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng bồi đắp mối quan hệ tình cảm tốt đẹp này."
Lý Thiên Thuỷ ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhưng không nói một lời nào cả.
Lương Tị lại nhẹ nhàng nói: "Em đã nói với anh về Tưởng Kình, em muốn tự mình nói với anh điều này là vì không muốn sau này anh biết điều đó từ người khác. Anh có hiểu không?"
Lý Thiên Thủy gật đầu.
Lương Tị cảm thấy vai mình ươn ướt, đưa tay nâng đầu anh lên, muốn nhìn mặt anh. Lý Thiên Thuỷ không để cô nhìn, áp mặt vào cổ cô.
Lương Tị vỗ lưng anh, nói trong nước mắt: "Khi chúng ta ở Hemu, em biết chúng ta là cùng một loại người. Anh có thể chạm đến sự mỏng manh của em, mà em cũng có thể chạm vào sự mềm mại của anh."
Lý Thiên Thuỷ ngẩng đầu lên lau nước mắt cho cô.
Lương Tị cũng lau nước mắt cho anh.
Cả hai lau cho nhau, rồi lại cùng cười.
Lý Thiên Thuỷ nói trước: "Những lời này của em giống như là lời thề trong hôn lễ. Ngày cưới sau này em đừng nói như thế này nữa nhé, anh sợ mình sẽ không kìm được nước mắt."
"Em càng muốn nói." Lương Tị nghiêng đầu nhìn anh.
Lý Thiên Thuỷ quay mặt khóc, Lương Tị chọc nhẹ anh, "Anh, em trai của anh hạ nhiệt rồi."
Lý Thiên Thuỷ thật muốn đánh cô.
Lương Tị cởi quần áo đi tắm. Lý Thiên Thuỷ đi ra ngoài, ngồi trên ban công lặng lẽ hút thuốc. Sở dĩ những lời của Lương Tị trực tiếp đánh vào linh hồn của anh, khiến anh khó có thể nhịn được, là vì những lời này chính là lời mà anh muốn nói, nhưng Lương Tị lại nói ra trước.
Lúc này, các giác quan của anh như bị một luồng điện cực nhỏ đánh trúng, thể xác và linh hồn đều rất cần được an ủi. Anh tắt đèn, nằm lại trên ghế bập bênh, vô thức đưa tay vào trong quần lót, nhắm mắt hồi tưởng lại những lời Lương Tị nói.
Lương Tị từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Lý Thiên Thuỷ trên ban công, cô chưa bao giờ thấy anh phóng túng như vậy, nghiêm túc và lười biếng như vậy. Vẻ đẹp ấy nam tính đến nghẹt thở.
Lý Thiên Thuỷ ngước nhìn cô, cả hai nhìn chằm chằm vào nhau.
Sau đó cô bị bế lên giường, hai người họ đều trần như nhộng, giống như hai con thú nhỏ cô độc, tứ chi quấn lấy nhau hết mức, dựa theo bản năng của động vật mà ma sát lẫn nhau. Cho đến khi kiệt sức, cho đến khi rã rời trong vòng tay nhau.
Lương Tị là người cười không ngừng trước, sau đó Lý Thiên Thuỷ cũng cười theo. Cười bọn họ chỉ cọ xát với nhau thôi mà đã đạt đến cực khoái.
Lý Thiên Thuỷ vuốt mái tóc ướt của cô, hôn cô. Lương Tị xấu hổ nói: "Em thấy chúng ta đang tự lừa dối chính mình, cũng đã đạt đến trình độ này rồi, có đi vào hay không thì có gì khác biệt?"
"Em muốn như thế nào?" Lý Thiên Thủy có chút dao động.
Lý Thiên Thuỷ khăng khăng muốn trở về nói chuyện với Tưởng Kình trước, dù không đồng ý, nhưng cô tôn trọng sự kiên trì này của anh. Tuy trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không vội, về rồi tính tiếp."
Lý Thiên Thuỷ ôm lấy cô, "Em buồn ngủ chưa?"
"Còn anh?"
"Anh không buồn ngủ."
"Em cũng không buồn ngủ."
Lý Thiên Thuỷ muốn mặc quần áo nhưng Lương Tị không cho anh mặc, nói nhiệt độ trên da anh rất dễ chịu, cô rất thích.
Lý Thiên Thuỷ bị cô cọ xát rất khó chịu, anh vùi đầu vào hôn cô, Lương Tị bị gợi tình, ôm chặt lấy anh. Lý Thiên Thuỷ hôn dọc theo cổ cô xuống dưới, đến chỗ lầy lội kia, anh nhìn chằm chằm một hồi rồi đưa đầu lưỡi ra liếm, Lương Tị phản ứng rất mạnh, đẩy anh ra, nói là bẩn.
Lý Thiên Thuỷ lại liếm nhẹ, nói cô đừng căng thẳng mà hãy hoàn toàn buông thả bản thân. Lương Tị vừa xấu hổ vừa phấn khích, cô không ngừng tiết ra, càng tiết ra càng xấu hổ. Bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn.
Lương Tị càng xấu hổ và phấn khích, Lý Thiên Thuỷ càng muốn moi móc ra. Anh muốn cô như đóa hoa thẹn thùng, chỉ nở trọn vẹn bên anh. Anh muốn cô giống như một dòng suối uốn khúc, chỉ vì anh mà bắn tia nước nhỏ.
Khi Lý Thiên Thuỷ rửa mặt và súc miệng ra đến, Lương Tị đã sớm quấn mình trong chăn với khuôn mặt đỏ bừng.
Lý Thiên Thuỷ lấy một bộ chăn ga mới từ trong tủ ra, ôm luôn cô và cả chăn đến ghế sô pha. Khi quay lại, nhìn thấy cô đang khóc, anh cười nói: "Sao em lại khóc? Nhìn thấy em vui, anh còn vui hơn cả bản thân mình, anh cảm thấy rất thỏa mãn."
"Em không khóc về điều này."
"Vậy em khóc vì điều gì?"
"Em không biết, chỉ là em không khống chế được." Lương Tị lớn tiếng than thở.
Lý Thiên Thuỷ ôm cô, vỗ lưng cô an ủi.
Lương Tị dùng một tờ khăn giấy xì mũi, nói cảm xúc của mình lúc này trăm mối ngổn ngang, không hiểu tại sao mình lại khóc, nhưng chắc chắn không phải vì đau buồn. Rồi cô thở ra một hơi dài, sau khi khóc xong, cô cảm thấy vui hơn rất nhiều.
"Buồn ngủ rồi?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
"Không buồn ngủ." Lương Tị có chuyện muốn nói: "Em đột nhiên nhớ tới một chuyện trước đây."
"Ừ, em nói đi." Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
"Em nhớ hồi em sáu bảy tuổi, ba em có một người bạn rất tốt. Ông ta là đồng nghiệp cũ trong đơn vị ba em làm việc. Ông ta rất tốt bụng, đối xử với mọi người rất lịch sự. Ba mẹ em rất coi trọng ông ta. Ông ta là một người rất nghĩa khí, đã ra tay giúp đỡ khi nhà máy của nhà em đang trên bờ vực phá sản."
"Ba mẹ em lúc đó bận đi làm, cuối tuần rảnh rỗi ông ta sẽ đưa em đi chơi. Thỉnh thoảng cũng sẽ mua quà cho chị em em, riêng phần em thì nhiều hơn của chị. Lúc đó em rất phụ thuộc vào ông ta, ông ta chính là hình ảnh người cha hoàn hảo trong lòng em."
"Về sau có một ngày cuối tuần, ông ta dẫn em đi sở thú chơi, lúc về em ngủ quên ở nhà ông ta. Em nhớ lúc nửa mê nửa tỉnh, váy của em bị kéo lên..." Lương Tị cố gắng kiềm chế, chậm rãi nói: "Ông ta đưa tay chạm vào em, sau đó cởi quần của mình ra. Em giả vờ dụi mắt trở mình, vậy là ông ta không có hành động nào nữa."
"Em luôn cho rằng đó là một giấc mơ, và em tự nhủ đó chỉ là một giấc mơ. Cho đến nửa năm sau, ông ta hôn lên mặt em, nói rằng ông ta thích em, thường xuyên ôm em như một người lớn tuổi, dỗ dành em, cho em rất nhiều tình thương..." Lương Tị ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: "Sau này khi em học lớp hai tiểu học, ông ta lấy nó ra trước mặt em, ông ta yêu cầu em dùng tay trước... rồi kêu em dùng miệng, em sợ đến phát khóc, ông ta thấy em khóc liền dỗ dành, nói em không cần dùng miệng mà dùng tay thôi."
"Sau đó, em dùng tay giúp ông ta. Khoảng nửa năm sau, ông ta lên cơn đau tim rồi qua đời. Mãi đến năm cuối cấp, em mới hiểu hết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng thật kỳ lạ là lúc ấy em cũng không hề có cảm xúc mãnh liệt gì cả."
"Em chưa bao giờ nói với ai về điều này, và em cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nói với bất kỳ ai, kể cả chị gái em. Ngay cả bây giờ khi nghĩ lại, em vẫn theo bản năng bảo vệ ông ta một chút, bởi vì ông ta là cả tuổi thơ của em, người đã cho em sự ấm áp nhất." Sau khi Lương Tị nói xong, cô không kìm được mà bật khóc.
Lý Thiên Thuỷ ôm cô, Lương Tị khóc trong vòng tay của anh.
Sau khi đã khóc đủ nhiều, cô mới nói: "Em từng nghĩ sau này nếu có con, nhất định em sẽ dành cho con thật nhiều tình yêu thương, cho con biết thế nào là tình yêu thật sự, để con có thể phân biệt được đâu là tình yêu chân chính, đâu là tình yêu biến dạng."
"Em cũng sẽ dạy con mình biết, con nên yêu thương bản thân mình và thật sự yêu thương người khác, ngay cả khi con bị người khác tổn thương." Lương Tị nói, sự vẩn đục trong lòng cô dần tiêu tan, "Cái gọi là tình yêu trong em không liên quan gì đến giới tính hay quan hệ huyết thống, nó xuất phát từ lòng tốt và tình yêu bản năng."