Mấy ngày qua cô phải hành động, Lạc Trường Thiên ở nhà không tiện, nhất định
phải đi.
Chị, sau này em có thể không đi học nữa được không? Bây giờ cũng không thi đại
học nữa, có rất nhiều anh chị của bạn em đều tốt nghiệp cấp ba liền về quê, em
cũng không cần phải học cấp ba, là có thể về quê sớm hơn bọn họ, đọc nhiều sách
hơn nữa cũng không có chỗ để dùng.
Ai nói không có? Thật vớ vẩn.
Lạc Tĩnh Nghiên lập tức lạnh mặt nói: Đi học lúc
nào cũng có ích, ít nhất em được là em được học rất nhiều thứ mà trong cuộc sống
không có, tin chị đi, đi học sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc sống của em sau này, cố
gắng học cho giỏi.
Lạc Trường Thiên không thể làm gì khác đành gật đầu đồng ý: Vậy được, em
nghe lời chị.
Đây mới là em trai ngoan của chị.
Nào, ăn thịt, ăn nhiều một chút.
Cảm ơn chị ạ.
Trước khi Lạc Trường Thiên đi học, Lạc Tĩnh Nghiên đưa cho Lạc Trường Thiên
một cái chìa khóa nhà, thuận cho việc sau khi tan học cậu có thể tự mình mở cửa.
Nhà họ Lý.
Một nhà ba người đang ngồi ở phòng khách chật hẹp, họ đang cùng nhau ăn tối
quanh chiếc bàn nhỏ đã cũ.
Vì Lý Bảo Quân làm việc không đứng đắn, khiến bọn họ phải chen chúc trong một
căn nhà chỉ hơn chục mét vuông, mùa đông thì rất lạnh, mùa hè thì cứ hễ mưa lại
bị dột.
Lý Hồng Anh vì chuyện bị Lạc Tĩnh Nghiên cướp mất chiếc đồng hồ mà khó chịu
không vui, Lạc Ái Thanh thấy sắc mặt cô ta âm trầm, liền gắp một miếng thịt bỏ
vào bát cô ta.
Hồng Anh, sao con lại không vui? Bây giờ nhà chúng ta hôm nào cũng có thịt ăn,
sắp tới lại có thể chuyển đến ngôi nhà lớn hơn, con hẳn là nên vui mới đúng.
A,
đúng rồi chồng sắp cưới của con nhỏ chết tiệt kia cũng bị con cướp mất, những
ngày qua toàn là chuyện vui á haha.
Bà ta cười ha hả.
Lý Hồng Anh bĩu môi, đưa cái cổ tay trống không của mình ra, cho Lạc Ái Thanh
nhìn.
Mẹ, mẹ nhìn xem, hôm nay đồng hồ của con bị con nhỏ Lạc Tĩnh Nghiên chết tiệt
kia cướp mất, con không còn đồng hồ đeo nữa.
Ả?
Lạc Ái Thanh và Lý Bảo Quân giật mình bốn mắt nhìn nhau, Lạc Ái Thanh nói:
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao cô ta lại cướp đồ của con, con nói rõ một chút cho
mẹ.
Mẹ, hôm nay con đi cùng anh Văn Tùng, trên đường thì gặp cô ta!
Lý Hồng Anh liền đem những chuyện xảy ra ngày hôm nay kể lại cho Lạc Ái
Thanh nghe.
Mẹ, con nhỏ đó thật to gan, chúng con đã nói là giữ đồ hộ nhà nó, vậy mà nó còn
dám cướp, nó thật sự không coi người dì như mẹ là gì cả.
Lạc Ái Thanh tức giận đập bàn, những thứ mà bà ta mượn cớ lấy từ nhà họ Lạc, bà
ta đã sớm coi đó là của mình, chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ trả lại cho chị em Lạc
Tĩnh Nghiên.