Về Quê Trước Năm 70 Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù


Ba người nhà họ Lý thấy Lạc Tĩnh Nghiên không lấy đi thêm thứ gì, lại đau long vì chiếc chăn bị Hắc Hổ cào rách.

Lý Bảo Quân sờ tay lên chỗ bị Hắc Hổ cào, nơi đó còn đang chảy máu.

“Con mèo chết tiệt, lần sau gặp lại, tôi phải đánh gãy chân, lột da rồi mổ bụng nó.


Lạc Ái Thanh ôm lấy chăn bông khóc nấc lên: “Huhu, tôi thật vất vả mới có được tấm chăn bông, lại bị con mèo đáng chết đó phá hỏng.


Lý Bảo Quân an ủi bà ta: “Bà đừng khóc nữa, chăn này hỏng rồi, trong ngăn tủ chẳng phải còn một cái chăn nữa do Lạc gia mang tới sao? Chờ hai con thỏ nhỏ đó đi rồi, Lạc gia còn dư lại mấy cái chăn, chẳng phải đều sẽ là của chúng ta sao?”
Lạc Ái Thanh lúc này mới bình tĩnh lại: “Hai đứa nó về nông thôn, không chừng sẽ không bao giờ quay lại, tôi sẽ cố chịu đựng thêm hai ngày nữa.


Bọn họ nghỉ ngơi một lát, Lý Hồng Anh bưng cơm ra, một nhà ba người vừa ăn cơm vừa tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc về sau.

Sau khi về đến nhà, Lạc Tĩnh Nghiên mới lấy đài và bình giữ nhiệt từ trong không gian ra.


Vào nhà, Lạc Trường Thiên thấy vậy liền kinh ngạc.

“Chị, chị đã đến nhà dì sao?”
“Dì cái gì mà dì.


Lạc Trường Thiên lập tức che miệng, sau đó trầm giọng bổ sung: “Chị à, ý em nói chị đã đến nhà của bà già xấu xa đó?”
Lạc Tĩnh Nghiên bỏ đài và bình giữ nhiệt xuống: “Chị từ nhà bạn học về, thuận tiện lấy lại hai món đồ này, bọn họ vẫn lừa dối chúng ta, còn không muốn trả lại đồ cho chúng ta.


“Chị à, chúng ta phải làm sao bây giờ? Ở nhà bà ta vẫn còn đang giữ rất nhiều đồ.


“Ngày mai chị lại đi xem, lấy lại được bao nhiêu hay bấy nhiêu.


“Em đi cùng chị.



“Không cần đâu, em cứ đến trường đi, mình chị đi là được rồi.


Đêm nay cô phải làm một vụ lớn, khiến Lý gia không kịp trở tay.

Lạc Trường Thiên áy náy cúi đầu, Lạc Tĩnh Nghiên an ủi cậu: "Tiểu Thiên, dù sao chị không đi học, cũng có nhiều thời gian, em thì khác, có thể học thêm chút nào thì học thêm chút ấy, có biết chưa?"
Lạc Trường Thiên khẽ gật đầu.

Ăn cơm xong, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên trò chuyện một hồi, sau khi chờ cậu ngủ thiếp đi, cô mới leo tường ra ngoài, tới nhà họ Lý một lần nữa.

Lúc nửa đêm, khắp nơi bên ngoài đều im ắng, tối đen như mực, đi trên đường, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.

Lạc Tĩnh Nghiên mang theo Hắc Hổ đi tới trước cửa nhà họ Lý, dùng đao nhỏ dễ dàng đẩy then cửa bên trong ra, đẩy cửa ra đi vào.

Diện tích phòng ở nhà họ Lý rất nhỏ, Lạc Ái Thanh và Lý Bảo Quân một phòng ngủ, Lý Hồng Anh chỉ có thể ngủ ở trong phòng khách, bọn họ đã nhớ nhung phòng ngủ ở nhà họ Lạc rất lâu rồi.

Lạc Tĩnh Nghiên thấy Lý Hồng Anh ngủ rất sâu, tiếng ngáy từ trong phòng ngủ cũng không ngừng truyền ra.

Cô vươn tay bóp cánh tay Lý Hồng Anh, đối phương không có chút phản ứng nào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận