Lạc Trường Thiên thấy ba chữ thịt kho tàu thì nước miếng cứ tuôn xối xả.
Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Muốn ăn thì gọi đi.
"
"Nhưng có quá mắc không?"
Cậu biết tình hình nhà mình bây giờ như thế nào.
Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Yên tâm đi, chị dẫn em tới đây thì phải có tiền ăn chứ, cứ gọi đi.
"
Bọn họ gọi một đĩa khoai tây thái sợi chua cay, một phần thịt lợn om và hai phần mì bò.
Đưa phiếu với tiền trước rồi mới nhận cơm.
Đợi khoảng nửa tiếng, Hắc Hổ ở trong không gian cũng thấy đói mà kêu meo moe, thật ra nhóc con này muốn ăn thịt.
Nhân viên phục vụ khi này mới kêu Lạc Tĩnh Nghiên đến lấy đồ ăn.
Lạc Tĩnh Nghiên gắp một cục thịt kho, lúc ăn cô lấy tay che miệng lại, trông cứ như đưa vào miệng mình nhưng thật ra là bỏ vào trong không gian cho Hắc Hổ ăn.
Mũi mèo của Hắc Hổ vừa ngửi thấy liền thấy hơi bất mãn: 'Không ngon như chủ nhân làm'
Lạc Tĩnh Nghiên nếm thử một miếng, quả thật vẫn có chút kém hơn tay nghề của cô.
Ây da, danh tiếng đầu bếp quả nhiên không phải để trưng mà.
Lạc Trường Thiên cũng lặng lẽ nói: "Chị, còn kém xa chị làm nữa.
"
Lạc Tĩnh Nghiên cười cười: "Ăn đi, dù sao cũng lỡ mua rồi, không thể lãng phí được.
"
Không chỉ thịt kho mà khoai tay chua cay và mì thịt bò cũng không ngon bằng tay nghề cô làm.
Nhưng không thể lãng phí thức ăn, bọn họ đành phải bỏ toàn bộ thức ăn vào trong miệng.
Lúc xách đồ đi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, khi đi tới cửa cô đâm đầo vào một cô gái mặc một chiếc váy sọc caro hồng xanh, chính là Lâm San San.
Cô ta dự định dùng cơm nước ở tiệm cơm quốc doanh xong thì đến hợp tác xã mua đồ về quê.
Lúc bước vào cửa, cô ta chợt nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên đang đi ra.
Đối phương trông tuổi tác không lớn hơn cô là bao, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta giống như hoa sen nhô lên khỏi mặt nước, đương nhiên không sánh được với cô.
Ham muốn so sánh và ghen tị của con gái ngay lập tức khiến cô ta nổi lên tư tưởng thù địch với Lạc Tĩnh Nghiên.
Hai người vốn dĩ có thể đi lướt qua nhau không đụng chạm miếng nào nhưng cô ta lại cố ý lệch hướng đi, dùng bả vai huých vào Lạc Tĩnh Nghiên.
Lạc Tĩnh Nghiên phản xạ nhanh nhẹn, ngay lập tức đụng ngược lại.
Bả vai Lâm San San bị đụng đến nỗi thấy đau nhức, bước chân hơi lảo đảo một chút, dưới chân cô ta là bậc thang nên lập tức ngã thẳng xuống ngồi lên bậc thang.
Lạc Tĩnh Nghiên đụng cô ta xong, sợ đối phương sẽ lừa gạt tống tiền mình nên chi bằng chính cô hạ thủ vi cường trước.
Cô lập tức ngồi xuống đất ôm lấy vai người ta vừa va phải: "Ây da, vai và chân tôi đau quá, đồng chí này, tôi và cô không thù không oán, thậm chí còn không biết nhau, tại sao cô lại cố ý đụng trúng tôi chứ.
"