Về Sau Bớt Ăn Cá

Edit + beta: Hi Văn

_

—— có được không?

Trong đầu Trịnh Ý Miên có cái gì đó "Phanh" một tiếng mà nổ tung lên, ngón tay đang đặt trên vai Lương Ngụ theo bản năng nắm chặt lại, nắm lấy áo ngoài phủ lên bờ vai anh.

Ba chữ này ở trong đầu cô lăn lộn qua lại, như là một củ khoai lang nóng bỏng tay, đặt ở tay trái cũng nóng, tay phải cũng nóng, làm người ta căn bản không có cách nào mà lựa chọn.

Cô mở miệng, như là muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có cảm xúc mãnh liệt đến mức muốn lao ra khỏi lồng ngực, lại không thể nào chạy ra bên ngoài, nên chỉ có thể va chạm qua lại ở trong lồng ngực mà thôi.

Lương Ngụ theo góc độ của cô, nâng mặt lên một chút, để sát vào, cho đến khi hô hấp phả lên trên gò má cô, đẩy ra một trận ấm nóng mờ mịt.

Ngón tay anh chuyển qua đằng sau cổ cô, nâng lên, thoáng dùng lực, đem cô áp về phía của mình.

Khi hai đôi môi khó khăn lắm mới sắp chạm được vào nhau, trong một cái chớp mắt ——

Bỗng nhiên có người đẩy cửa ở cuối hành lang ra, tùy tiện mà lớn tiếng mở miệng nói: "Ngụ ca, huấn luyện viên để em tới hỏi anh một chút, là buổi tối này chúng ta có đi ăn BBQ nướng hay không...."

Động tác đẩy cửa của Triệu Viễn chợt ngừng lại, sau khi phát hiện cảnh tượng trước mắt đến tột cùng là cảnh tượng như thế nào, âm thanh của cậu ta đột nhiên im bặt, "Ùng ục" một tiếng, đem tất cả lời nói đều nuốt trở về trong cổ họng.

"Em em em cái gì cũng chưa nhìn thấy! Em đi trước đây!"

Trịnh Ý Miên vốn dĩ đang rất khẩn trương, lúc này lại đột nhiên không kịp phòng ngừa bị dọa đến, cô lập tức che mặt lại, vội vội vàng vàng mà đem cả khuôn mặt chôn vùi ở trên vai Lương Ngụ.

Cư nhiên lại bị Triệu Viễn bắt gặp cảnh tượng như thế này....

Xong rồi, mất mặt muốn chết....

Lương Ngụ hít sâu một hơi, cắn chặt răng, tay trái đỡ lấy đầu Trịnh Ý Miên, quay đầu nhìn về phía Triệu Viễn còn chưa đi, ngữ điệu không vui phi thường rõ ràng: "Còn chưa đi?"

Triệu Viễn sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, lúc này mới phản ứng lại kịp, nhanh như chớp mà chạy ra xa, cửa phòng bị gió quật mạnh phát ra tiếng ầm ầm mà đóng lại.

Trịnh Ý Miên nghe được cửa đã bị đóng lại rồi, biết người cũng đi rồi, nhưng lại không biết trong tình huống này mình nên làm cái gì bây giờ, cả người đều chui rúc không dám ngẩng đầu lên.

Cô tự sa ngã mà suy nghĩ, có nên ngẩng đầu lên hay không? Ngẩng lên rồi nói là xem như chưa có chuyện gì rồi tiếp tục hôn sao? Hôn xong rồi thì làm sao bây giờ đây? Không hôn tiếp thì làm sao bây giờ? Cũng không thể lễ phép mà bắt tay ước định với Lương Ngụ là "Lần sau chúng ta hôn lại" chứ?

Haiz, thật đau đầu.

Lương Ngụ cứ như vậy mặc kệ cô chôn đầu, vốn đang tức giận, nhưng khi cúi đầu xuống, nhìn cái đầu nhỏ đang chôn hết vào cổ mình, bỗng nhiên tức giận gì đó đều bay biến hết, chỉ cảm thấy muốn cười.

Anh cười duỗi tay, sờ sờ đầu cô.

Qua một hồi lâu, Trịnh Ý Miên chậm rì rì, chậm rì rì mà dịch đầu ra, nhảy xuống khỏi lan can.

Cô đứng trước mặt anh, cúi đầu, âm thanh khàn khàn, vừa mềm vừa nhẹ: "Mình đi thôi."

Cô thật sự rất trắng, cho nên chỉ hơi đỏ mặt một chút đã nhìn rõ vô cùng, lúc này lại càng quá phận hơn, từ tai đến cổ đều đỏ ửng, màu hồng đã nhạt đi một chút, liền biến thành một mảnh màu hồng nhạt lan dài.

Tuy rằng không được như ý nguyện, nhưng tâm tình anh vẫn sung sướng đến mức không chịu được, duỗi tay, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của cô.

"Ừ, đi thôi."

Đi ra hành lang, từ xa Trịnh Ý Miên đã thấy được Triệu Viễn đang quơ chân múa tay trong đại sảnh, sinh động như thật mà đang diễn tả cái gì đó.

Bọn họ đến gần, mới phát hiện Triệu Viễn đang ở ngay chỗ cảm xúc đang dâng trào nhất, cậu ta duỗi tay đập bàn một cái: "Tớ đi qua đó, các cậu đoán xem bọn họ đang làm gì?"

Lương Ngụ bỏ tay xuống, đứng phía sau cậu ta, âm điệu khẽ nâng lên, hỏi: "Đang làm gì?"

Thân mình Triệu Viễn run lên, trừng lớn mắt quay đầu lại, thoáng chốc cả người đều héo rũ xuống: "Đang nói chuyện mà thôi, ha ha ha, thuần khiết mà nói chuyện phiếm đó mà, từ thơ ca truyện trò cho tới triết học nhân sinh....."

Mọi người bắn ánh mắt vi diệu vào bọn họ, làm ra vẻ mà ho khan vài tiếng, có người lớn tiếng hỏi: "Ngụ ca, tại sao lại ra đây nhanh như vậy?"

Lương Ngụ ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Triệu Viễn, không ngước mắt: "Cậu hỏi Triệu Viễn."

Triệu Viễn bị mọi người nhìn chằm chằm, giơ tay gãi gãi cái ót, ngượng ngùng nói: "Thì không phải là vì.... Bởi vì chờ lâu quá, chị dâu không phải là còn phải tới công ty sao, tớ mới đi kêu một chút, miễn cho trễ quá lại, kẹt xe, đúng thế, chính là như vậy....."

Nói tới đây, Trịnh Ý Miên mới nhớ tới đêm nay mình còn phải đi tới khách sạn gần công ty, sáng mai còn phải tham gia tiệc mừng nữa.

Cô lấy di động ra, nhìn thời gian.

Lương Ngụ cúi đầu nhìn cô: "Đã tới giờ phải đi rồi sao?"

Cô gật gật đầu: "Từ chỗ này đi đến khách sạn Thịnh Thế mất bao lâu vậy ạ?"

Nói xong mới nhớ đến, mọi người đều là lần đầu tới thành phố X, hẳn là sẽ không biết.

Nhưng Lương Ngụ rất nhanh đã trả lời: "Gần một giờ."

Triệu Viễn không sợ chết mà tiếp tục bô bô: "Đúng vậy đó, tối hôm qua Ngụ ca đã đi một vòng quanh đây rồi."

Lương Ngụ quét mắt nhìn cậu ta một cái, cầm lấy di động trên bàn, lúc này mới nói với Trịnh Ý Miên: "Đi thôi, bây giờ anh đưa em đến đó."

Trịnh Ý Miên quay đầu lại nhìn: "Sẽ không ảnh hưởng gì tới huấn luyện của mọi người chứ anh?"

"Đều là người một nhà, còn nói khách sáo cái gì nữa chứ," Triệu Viễn đẩy hai người bọn họ ra bên ngoài, "Đi mau đi mau."

Mới vừa đi ra ngoài vài bước, lại nghe được Triệu Viễn ở phía sau hét to: "Ngụ ca đêm nay không trở về cũng được nha!"

Trong đại sảnh bộc phát một trận cười ầm ĩ.

Nhóm người này cho dù là khi nào cũng không bao giờ nói nghiêm túc được, Trịnh Ý Miên cũng không quá để ở trong lòng, quay đầu hỏi Lương Ngụ: "Chúng ta đi qua đó như thế nào hả anh? Đi nhờ xe hay là đi giao thông công cộng đây?"

Lương Ngụ không trực tiếp trả lời cô, chỉ hỏi: "Đây là lần đầu em đến đây sao?"

Cô gật gật đầu: "Là lần đầu tiên, trước đây em vẫn còn suy nghĩ là, nếu không phải có quá ít thời gian, em còn muốn đi dạo một vòng ở đây đấy."

Lương Ngụ chỉ chỉ trạm xe buýt đối diện: "Vậy thì ngồi ba chuyến xe đi, đi ba chuyến là em đã có thể tham quan đường sá ở đây rồi, em có thể đại khái mà quan sát được đấy."

Thoạt nhìn thật như là đi tham quan vậy.

Trịnh Ý Miên gật gật đầu, thời điểm đi qua đường cùng anh thì hỏi: "Các anh đã huấn luyện ở đây được một tuần rồi nhỉ."

Lương Ngụ gật đầu: "Ừ."

"Thường ngày anh có đi dạo không?"

Nhìn thấy xe đang chạy tới, Lương Ngụ kéo cô ôm ôm trong người mình: "Không, bọn anh đều ở trong phòng nghỉ ngơi."

Bên ngoài không có cô, không muốn đi đâu cả.

Hai người đi qua đường cái, bỗng nhiên lại nhìn thấy có một tiểu cô nương mang cặp sách chạy như điên không thèm nhìn đường, tiểu cô nương thở hồng hộc, dừng lại mà thở gấp.

Rất nhanh, có người đuổi theo phía sau duỗi tay nhéo lỗ tai cô ấy: "Thế nào, cánh cũng chưa mọc cho cứng mà đã nghĩ tới trốn ra khỏi nhà hả? Mấy ngày nay không đánh con nên con làm phản phải không?"

Tiểu cô nương anh anh ô ô, bị mẹ nắm lỗ tai, ngoan ngoãn đi về nhà.

Trịnh Ý Miên đến trạm dừng chân thấy một màn này, nhớ tới mình khi còn nhỏ, cười cười chỉ thân ảnh hai mẹ con mà nói với Lương Ngụ: "Thật ra hồi còn nhỏ em cũng từng thử tự mình trốn khỏi nhà mà bỏ đi, nhưng thất bại."

Lương Ngụ rất có hứng thú mà hỏi lại cô: "Cũng bị bắt trở về à?"

"Không phải," Trịnh Ý Miên lắc đầu, nghĩ tới đấy liền cười tươi hơn, "Khi đó trong nhà em quản nghiêm lắm, em liền chọn một ngày cảm xúc bùng nổ mà thu thập hành lý, xách theo cái vali nhỏ kia, mang theo một bao lớn đầy quần áo cùng sách vở chạy tới phía dưới tiểu khu...."

Xe tới, Lương Ngụ che chở cô, để cô đi lên trước, cười tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trịnh Ý Miên nhún nhún vai, không phải không có tiếc nuối mà nói: "Sau đó thì em phát hiện ra mình không mang theo đồng tiền nào cả, lại xám xịt mà trở về nhà."

Lần đầu tiên lên kế hoạch trốn nhà bỏ đi, cứ như vậy mà ngâm nước nóng.

Lúc tìm thấy chỗ ngồi xuống, Trịnh Ý Miên đỡ chỗ dựa lưng của ghế trước, quay đầu nói với Lương Ngụ: "Có đôi khi em rất hâm mộ các anh, muốn đi đâu thì cứ vậy mà đi thôi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do tự tại tiêu sái hơn so với chúng em rất nhiều."

Lương Ngụ nhướng mày, tựa hồ là ngoài ý muốn, cô cư nhiên cũng có lúc hâm mộ mình sao.

Dừng lại trong chốc lát, anh nghiêm túc mà mở miệng nói: "Sau này em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi."

Trịnh Ý Miên nhìn anh, nhấp môi cười cười nói: "Được ạ."

"Lần này tới thời gian gấp quá, lần sau khi em tới thành phố X, anh sẽ mang em đi dạo một vòng thỏa thích nhé."

Trịnh Ý Miên gật gật đầu, thả lỏng ra, lúc này mới có cảm giác buồn ngủ.

Buổi sáng bay quá sớm, trên máy bay cũng không thể ngủ ngon, tới bên này rồi cũng không thể ngủ bù lại, lúc này, gió ở thành phố X thổi qua mát mẻ, lại làm cô thoải mái tới mức mơ màng sắp ngủ.

Cô lúc đầu chỉ nghĩ là nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ai biết sau khi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi mãnh liệt mà chào đón.

Cô chỉ có thể dựa lưng lên ghế lung lay mà ngủ thiếp đi.

Tới đoạn đường gập ghềnh, khi xe xóc nảy, thân mình cô cứ vậy mà phập phồng trên dưới theo xe, Trịnh Ý Miên cảm thấy cực kì khó chịu, khi muốn tỉnh lại, bỗng nhiên có một đôi tay, cọ qua cổ cô, nâng đầu cô lên đặt nhẹ trên vai của mình.

Đỉnh đầu cô cọ cọ trên cổ Lương Ngụ, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể anh truyền đến.

Anh cứ như vậy mà ôn nhu ôm lấy cô, theo sự xóc nảy của xe mà điều chỉnh tư thế để không ảnh hưởng tới cô, từ đầu đến cuối chưa nói một câu nào.

Thời điểm xuống xe, Trịnh Ý Miên tự mình tỉnh lại.

Phía sau có một tiểu cô nương chỉ ra ngoài cửa sổ, cùng bằng hữu kinh ngạc cảm thán nói: "Oa cậu xem kìa, tổng bộ truyện tranh Hề Thanh thì ra là ở chỗ này."

Nghe một câu kinh hô như thế, Trịnh Ý Miên mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tổng bộ Hề Thanh tọa lạc ở trung tâm thành phố, cao tầng san sát nối tiếp nhau dưới ánh mặt trời lóa lên từng tia sáng xinh đẹp chói mắt, có khí thế huy hoàng, mang theo một chút thanh lãnh cao ngạo.

Đây là thánh điện mà rất nhiều người mộng tưởng tới.

Nó tuy rằng tốt đẹp như một thánh điện, nhưng có đôi khi lại khắc nghiệt đến mức bất cận nhân tình, nhiều ít những tác giả đã từng ở nơi này mơ mộng để rồi vấp phải trắc trở, lại lảo đảo đứng dậy mà tiếp tục.

Mấy cô gái ở phía sau vẫn thảo luận: "Rất nhiều họa sĩ mà tớ thích đều ở Hề Thanh hết đó, hơn nữa bọn họ tuyên truyền cùng đóng gói đều làm cực kì dụng tâm."

"Sau này tớ cũng muốn được công tác ở chỗ này, nói không chừng còn có thể gặp được đại đại mà mình thích thì sao, trước tiên cứ xem cho thật kĩ truyện tranh đã."

"Lúc ấy nhớ xin chữ kí dùm tớ nữa nha."

"Muốn ai?"

"Ai tớ cũng muốn hết...."

"Cậu cũng quá....."

Ở đằng sau thảo luận đến cười không ngừng, Trịnh Ý Miên nghe đến mê mẩn, bị Lương Ngụ vỗ vỗ đầu.

"Đến trạm rồi, xuống xe đi."

Tới khách sạn Thịnh Thế rồi, Trịnh Ý Miên đi tới lấy phòng mà biên tập cấp cho mình, đi lên lầu ba tìm được phòng.

Đêm nay nghỉ ngơi một đêm, sáng mai phải dậy sớm, biên tập sẽ mang theo những họa sĩ kí hợp đồng như bọn cô đi qua, sau đó sẽ hóa trang đơn giản.

Lương Ngụ đẩy cái vali của cô vào phòng, nhìn xung quanh bốn phía, xác định không có bất kì vấn đề nào mới nói: "Không có vấn đề gì phải không? Anh đi về trước nhé."

"Không có vấn đề gì đâu ạ," Trịnh Ý Miên như là nghĩ đến cái gì đó, nhỏ giọng mà tiếp câu, "Chỉ là em đã quên mất chuyện này, có chút tiếc nuối."

Lương Ngụ đang muốn xoay người rời đi, vừa bước ra nửa bước, lại dừng lại, quay lại đi đến trước mặt Trịnh Ý Miên.

"Tiếc nuối cái gì hả?" Khuỷu tay anh chống lên hai bên khung cửa, nhìn về phía cô cười như không cười, "Tiếc nuối vì chiều nay.... Không hôn được sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Thành tựu thả thính Miên Miên mỗi ngày đạt thành √ ( 1/1000000)

_______

HV: Viễn Viễn thật là không sợ chết mà ~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui