Vệ Sĩ Của Anh


Edit + Beta: Nhà của QuơThật ra từ đầu đến cuối, không một ai chú ý đến sau lưng Trần Thi Kỳ đã có một người bước vào.
Cô giống như người vô hình, dễ dàng bị bỏ qua, nhưng khi đứng dưới ánh đèn sẽ làm người khác hoảng sợ, khó hiểu.

Vừa nãy sao không nhìn thấy cô ấy nhỉ?
Là một người phụ nữ ưa nhìn, tóc ngắn ngang vai, mặc bộ vest nữ, ăn mặc lịch sự… Nếu không phải biểu cảm của cô nhìn quá mức bình tĩnh và sắc bén, thì ngũ quan có thể nói là rất thanh tú.

Nhưng bởi vì khí chất cả người nên sự thanh tú đã biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Ở nơi toàn mùi thịt thế này, người phụ nữ như vậy trông có hơi đột ngột.
Ánh mắt những người bạn xung quanh Triệu Cảnh Hàng đều sáng rực lên, tuy kiêng dè vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của anh, nhưng nhịn không được hỏi một câu: “Ai thế? Người đẹp à, em là ai?”
Thẩm Thu không rảnh rỗi trả lời vấn đề này, lập tức nói với Triệu Cảnh Hàng: “Xin lỗi anh, tôi không cẩn thận làm bẩn quần áo của anh rồi, nếu anh cần, tôi sẽ giúp anh giặt sạch.”
“Cô làm như thế nào?” Đôi mắt anh đen kịt, một cơn cuồng bạo sắp ập tới.
Thẩm Thu ngờ nghệch nói: “Anh cởi đồ ra, tôi đem đi giặt.”
Đầu ngón tay của Triệu Cảnh Hàng bị lá bài cắt đứt.

Một ván bài hay ho đã bị quấy nhiễu, khiến anh rất bất mãn, bây giờ ống quần lại còn nhớp nhớp dính vào da thịt, càng làm anh thêm bực bội.
“Cô bảo tôi cởi quần?” Anh kéo dài giọng khi nói lời này, đầy vẻ giễu cợt.
Thẩm Thu: “Tôi sẽ đi tìm một chiếc quần mới để cho anh thay.”
“Vậy trước lúc đó phải làm thế nào ta?” Triệu Cảnh Hàng hơi nghiêng người, đôi mắt siết chặt người không buông.
Cô hỏi: “Anh nghĩ nên làm gì?”
“Cảnh Hàng, xin lỗi anh, đều do người đàn bà kia đập đồ bừa bãi, nếu không vệ sĩ của em cũng không đến cản…” Trần Thi Kỳ cảm thấy bầu không khí bất thường, vội vàng phá tan loại quỷ dị này.
Cô ta ngồi xổm bên cạnh Triệu Cảnh Hàng, ngẩng đầu lên, hoàn toàn là tư thế phục tùng: “Hay là để em lau sạch cho.

Anh muốn thế nào, em cũng chiều theo ý của anh.”
Nũng nịu, một lời hai nghĩa, ai cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Triệu Cảnh Hàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thu, rốt cuộc cũng dời mắt đi.

Anh nhìn vào Trần Thi Kỳ mấy giây, khóe môi đột nhiên hạ xuống: “Cô như thế còn được, nếu tiếp tục đụng vào tôi, tôi sẽ bẻ gãy tay cô đó.”
Bàn tay nham hiểm của Trần Thi Kỳ sắp chạm vào quần của anh thì gượng gạo dừng lại.
“Vệ sĩ đúng không? Đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây?” Triệu Cảnh Hàng mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Thu.
Cô nghe vậy liền đi tới, nhưng không phải lau sạch quần cho Triệu Cảnh Hàng, mà để kéo Trần Thi Kỳ ra khỏi anh.
Không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy anh không hề nói đùa.

Anh nói bẻ gãy thì chính là bẻ gãy.
“Tốt hơn là nên để tôi tìm một chiếc quần cho anh thay.” Cô vừa kéo Trần Thi Kỳ ra sau, vừa nói.
“Không cần”
“Vậy…”
“Cởi quần làm gì, lắm phiền phức.” Triệu Cảnh Hàng ngả người ra sau, lười biếng lại lạnh lùng: “Cô ngồi xuống, liếm sạch là được.”
Anh bày ra vẻ mặt làm như không có việc gì.
Đám bạn xấu bên cạnh lác đác cười thành tiếng, ai nấy cũng đều đang hóng hớt, không ai trong số họ cảm thấy chuyện anh đang làm có vấn đề.
Thẩm Thu im lặng một lát rồi nói: “Thưa anh, quần của anh ướt rồi, nếu dính thêm nước bọt không phải càng… Tôi sẽ bảo phục vụ bên ngoài tìm quần để thay.”
Nói xong, cô xoay người muốn đi ra ngoài.
“Đứng lại, tôi nói cô nghe không hiểu sao?” Giọng nói của Triệu Cảnh Hàng trầm xuống, nhanh chóng bật dậy giữ cổ tay cô lại.
Cơ thể Thẩm Thu là phản xạ có điều kiện, với động tác này của anh, cô tự nhiên cũng trở tay bắt lấy tay anh.
Triệu Cảnh Hàng đau đớn bởi kỹ năng của cô, đôi mắt lập tức lạnh lên, trong nháy mắt kéo hai người lại gần nhau.
Thẩm Thu bị anh túm chặt, đã rục rịch ý định ném anh qua vai, nhưng khi nghiêng mắt nhìn thấy khuôn mặt của anh thì cô vẫn dừng tay lại.

Làm như vậy sẽ gặp phiền toái, hoặc là rước thêm cả đống phiền toái. 
Vì thế cô không nhúc nhích nữa, chỉ là vẫn túm chặt anh, để phòng anh quăng ngã cô.
Áp chế lẫn nhau, hai người nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không thối lui.

Tư thế này dẫn đến khoảng cách hai người rất gần.

Thẩm Thu không thấp, cô cao một mét bảy, nhưng chiều cao của Triệu Cảnh Hàng quá mức vượt trội.

Sự chênh lệch này, làm cô có thể ngửi được mùi hương trên cổ áo sơ mi của anh, hương thơm nhẹ nhàng che giấu sự điên cuồng.
“Anh có thể buông tay trước được không?” Thẩm Thu ngước mắt nhìn anh.
Trong phòng bao, ánh mắt mọi người sáng quắt, bất kể là ngạc nhiên hay hóng hớt thì trong lòng bọn họ đều mặc niệm cho cô.
Tính tình Triệu Cảnh Hàng ra sao, ai nấy đều biết.

Ngay lúc này, chắc chắn lửa giận của anh đang rất lớn.
Đến nước này rồi mà cô vệ sĩ còn chọc vào, thật đúng là điên rồ…
Nhưng có chuyện ngoài ý muốn, trong lúc mọi người ở đây đang chờ xem tiếp theo người phụ nữ này sẽ bị xử đẹp thế nào, chợt điện thoại của Triệu Cảnh Hàng reo lên.
Lúc bàn tay còn lại của anh cầm điện thoại lên, ánh mắt lành lạnh rơi trên người Thẩm Thu.
“Chuyện gì”

Đám người không biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Triệu Cảnh Hàng càng ngày càng xấu, cuối cùng buông lỏng tay, lập tức đi thẳng ra ngoài.
Có lẽ cậu cả nhà họ Triệu có chuyện quan trọng hơn, không còn tâm trạng trút giận ở đây nữa.
“Cô vệ sĩ nhỏ này, kiên cường lắm đó nha.” Người đàn ông mặc đồ trắng ngồi cạnh Triệu Cảnh Hàng bước tới, vỗ vai cô rồi cười nói: “Hôm nay coi như cô gặp may, nếu không thì… đền mạng rồi.”
Cổ tay Thẩm Thu bị nắm chặt đến mức tê dại, đã ửng đỏ lên hết.
Người đàn ông mặc đồ trắng lại nói: “Ây da, dạo gần đây nữ vệ sĩ đều đẹp như này à? Bằng không thêm Wechat đi, lần sau tôi thuê cô.”
Thẩm Thu chắp tay sau lưng: “Xin lỗi, bây giờ tôi đang trong thời gian làm việc, không được phép trao đổi thông tin với người khác.”
Anh ta nhìn Trần Thi Kỳ, tiếc nuối nói: “Được thôi ~ lần sau nếu có đổi ý thì có thể đến đây tìm tôi.

Tiền lương bên tôi sẽ cao hơn ngôi sao nổi tiếng đấy.”
Người đàn ông mặc đồ trắng đi rồi, đám người ở trong phòng cũng không có ý định chơi tiếp, sôi nổi đứng dậy rời đi.
Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm.
——
Trên đường trở về, Trần Thi Kỳ không nói một câu nào.
Lúc Thẩm Thu đưa về nhà, cô ta mới bùng nổ: “Cô có bệnh à? Cô làm mích lòng anh ấy, chọc anh ấy mất hứng! Tôi đi đến đó là để giải thích với anh ấy! Cô làm trò gì vậy? Công cốc hết rồi.”
Cô bình tĩnh đứng một bên, nhìn Trần Thi Kỳ mặt mày hung dữ mà phát tiết, lười biếng trả lời, một mực đợi đến khi cô ta la mệt thì thôi, cô nói: “Cô Trần, lẽ ra tôi sẽ không nói những lời này, nhưng vì tối nay cô trách tôi, vậy nên tôi buộc phải nói.”
Trần Thi Kỳ đỏ mắt, trợn mắt nhìn cô.
Thẩm Thu nói thẳng: “Cái tên Triệu Cảnh Hàng kia, không hề có chút hứng thú nào với cô cả, bất luận tối nay tôi có xuất hiện hay không thì anh ta cũng sẽ không cho cô sắc mặt tốt, hi vọng cô hiểu được.”
Trần Thi Kỳ khẽ run lên, ánh mắt càng đỏ hơn. 
Thật ra, cô ta biết hết chứ.

Triệu Cảnh Hàng cao cao tại thượng, con nhà gia thế, những người trong hội của anh sinh ra đã ngậm lấy thìa vàng, bọn họ và cô ta không cùng một loại người.
Vừa nãy, cô ta không tìm được chỗ phát tiết nên mới chửi ầm lên với Thẩm Thu.
“Tôi biết anh ấy chưa từng có tình cảm với tôi, tôi biết, nhưng tôi đúng là điên rồi, còn ôm một tia hi vọng… Anh ấy cho tôi các mối quan hệ, tài nguyên, anh ấy đã cho… Thật ra tôi cũng không biết chúng tôi có tính là hẹn hò không, cứ cho là vậy đi, anh ấy tặng tôi rất nhiều quà … Tôi cũng đối xử tốt với anh ấy.

Anh ấy đúng là không có lương tâm…”
Cô ta vừa khóc vừa nói, đứt quãng, không mạch lạc.
Thẩm Thu nghe mà cảm thấy kỳ lạ.
Triệu Cảnh Hàng là loại người cho người khác tài nguyên và quan hệ, đoán chừng chỉ là một câu nói.

Còn quà tặng gì đó, rất có thể cũng giao cho thư ký nốt.

Đều là thú vui của anh ta, chắc chắn là không có lương tâm rồi.
Nhưng Trần Thi Kỳ khóc cái quái gì? Chính cô ta ngoảnh đầu đi đã bò lên giường người khác hay sao?
Con người trên thế gian này, đều là kẻ tám lạng người nửa cân.
——
Từ chỗ Trần Thi Kỳ về đến nhà đã gần một giờ sáng.
Ngày mai là thứ bảy, bạn cùng phòng, Phương Tiêu Tiêu còn ngồi trong phòng khách xem chương trình tạp kỹ.

Ban đầu vẫn cười nói vui vẻ, nhưng khi thấy cô bước vào thì lập tức im bặt.
Hai người không thân, sau khi dọn vào, nói với nhau chưa quá hai mươi câu.

Ngoài lí do cô thường xuyên đi công tác bên ngoài, còn vì bạn cùng phòng rất sợ cô.
Thẩm Thu cảm nhận được cô ấy sợ mình.

Có chút khó hiểu ở đây, ở nhà cô đâu có thói quen vung đao múa kiếm đâu, cô ấy sợ cái gì chứ… Nhưng cô cũng lười đi hóa giải bầu không khí giữa hai người, cô cảm thấy như vậy cũng rất tốt, cô không thích giao tiếp với người khác.
Sau khi gật đầu với bạn cùng phòng, Thẩm Thu trở về phòng của mình.- ---Đọc FULL tại ---
Rửa mặt xong, cô bật máy tính lên, nhìn thấy trong mail có hai tin chưa đọc.
Tất cả đều được gửi từ “Công ty trách nhiệm hữu hạn tư vấn vệ sĩ Duệ Thuẫn”, một tin là nói hợp đồng của cô và Trần Thi Kỳ sắp hết hạn.
Ban đầu Trần Thi Kỳ thuê vệ sĩ là vì có fan cuồng theo dõi.

Cô ta sợ nên đã tìm vệ sĩ riêng bảo vệ cả ngày, hợp đồng chỉ có hai tháng.
Tin còn lại, nói rằng có người muốn thuê cô làm vệ sĩ riêng 24/24, là một doanh nhân năm mươi tuổi.

Điều đặc biệt ở đây là mail này không nêu rõ các yêu cầu như thường lệ, mà chỉ viết một dãy số thù lao khiến người ta kinh ngạc.

Vào trưa hôm sau, đã có thông báo làm sáng tỏ về cuộc gặp giữa Trần Thi Kỳ và doanh nhân giàu có vào đêm hôm đó.

Thật hay giả cũng không quan trọng, bởi vì người mắng thì vẫn mắng, còn fans vẫn tiếp tục bảo vệ.
Hai giờ chiều, Thẩm Thu đến nhà đón Trần Thi Kỳ, bảo vệ cô kết thúc hoạt động của một thương hiệu.
Tâm trạng Trần Thi Kỳ không tốt lắm, vừa bước xuống sân khấu, khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất.
“Nói với chị Đan một tiếng, tôi sẽ đi thẳng về nhà, nay hơi mệt.” Trần Thi Kỳ nói.
Thẩm Thu gật đầu, cùng trợ lý của cô ta đem đồ đạc bỏ lên trên xe.
“Cô Trần.” Sau khi Trần Thi Kỳ lên xe, Thẩm Thu quay đầu gọi cô ta.
“Sao?”
“Hợp đồng của chúng ta sẽ hết hạn vào ngày mốt.

Hành trình của ngày mốt, tôi sẽ không có mặt.

Nếu cô vẫn cần vệ sĩ thì nên tìm người mới.”
“Thế à? Tôi sẽ gia hạn hợp đồng.”
“Không thể gia hạn, tôi có hợp đồng khác rồi.”
Trần Thi Kỳ vừa nhắm lại mắt, lập tức mở ra. 
Tìm được nữ vệ sĩ phù hợp quả thật không dễ dàng gì.

Cả tháng nay, cô ta rất hài lòng với Thẩm Thu.

Làm việc siêng năng, không nói nhiều, gọn gàng và sạch sẽ.
“Vậy tôi sẽ nói với cấp trên của công ty cô, đưa hợp đồng cho người khác, còn cô sẽ tiếp tục làm việc cho tôi.”
Thẩm Thu: “Không cần, tôi sẽ nói công ty tìm người khác cho cô.”
Trần Thi Kỳ không ngờ Thẩm Thu lại từ chối nhanh đến vậy, cô ta có hơi khó chịu: “Ý cô là gì? Đi theo tôi không tốt? Chẳng lẽ cô chán ghét tôi? 
”Không.” Thẩm Thu do dự một lát rồi từ từ nói ra: “Là đối phương đưa ra giá rất cao, tôi không từ chối được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui