Editor: Miya + Beta: Mia
Tay Thẩm Thu bị gãy xương nhẹ, yêu cầu phải bó bột ít nhất 2 tuần.
Kể từ ngày Triệu Cảnh Hàng rời khỏi nhà cô ngày hôm đó.
Cả tuần sau đó, anh không cho cô biết bất kỳ tin tức gì, hoặc bất kỳ mệnh lệnh nào.
Thẩm Thu cứ như vậy mà ở nhà dưỡng thương hai tuần, bữa tối của tuần thứ hai cô được điện thoại muốn rủ cô đi chơi, nhưng lần này không phải Triệu Cảnh Hàng, mà là Triệu Thanh Mộng.
Khi Thẩm Thu đi ra ngoài tiểu khu, thì nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh lá của Triệu Thanh Mộng.
Cô ấy mở mui xe, ngồi ở ghế lái vẫy tay với cô.
Trên đường người đi ra đi vào tiểu khu ngoái lại nhìn, cô nhìn như không thấy, vẫn như cũ vẫn rực rỡ giữa mùa đông rất lạnh.
Thẩm Thu đi tới cạnh xe: “Triệu tiểu thư, cô tới tìm tôi có chuyện gì.”
Triệu Thanh Mộng duỗi ngón trỏ chạm vào cánh tay bị thương của cô: “Oa…… Anh tôi nói cô bị thương nên ở nhà tôi còn không tin, hóa ra là thật.”
Thẩm Thu: “Đúng vậy.”
Triệu Thanh Mộng: “Có điều cô cũng đừng buồn, tên kia cũng bị đánh một trận, so với cô còn nghiêm trọng hơn.”
Tên kia?
Tìm được người chủ mưu rồi?
Thẩm Thu hỏi: “Là ai?”
“Cô đang hỏi người tìm côn đồ đánh anh tôi là ai.”
“Ừ.”
Triệu Thanh Mộng ngoắc ngoắc ngón tay, Thẩm Thu hơi hơi cúi người, nghe được Triệu Thanh Mộng nhỏ giọng nói: “Là…… Lương Du, đoán chừng là cô ta về nhà khóc lóc kể lể với anh trai của cô ta, anh trai cô ta rất tức giân.”
Dù sao, Lương gia cũng là gia đình giàu có, đại tiểu thư nhà người ta bị “khi dễ”, khẳng định sẽ rất bất mãn.
Nhưng chính là bởi vì có mặt của Triệu Cảnh Hàng, làm như vậy không sợ rước họa vào thân sao.
Thẩm Thu vừa nghĩ tới điều đó, Triệu Thanh Mộng liền nói: “Anh tôi đã bí mật kêu người điều tra.
Đương nhiên, tôi cũng biết anh tôi tìm một đám người đánh hắn ta.
Nhưng cô yên tâm đi, anh của Lương Du chắc chắn sẽ không dám nói với ai, dù sao việc này cũng là hắn ta làm trước, anh ba cũng chỉ vì trả thù cho cô thôi.”
Trả thù……
Thẩm Thu nghĩ, cho dù không có cô, người dám khiêu khích Triệu Cảnh Hàng như vậy bị đánh cũng phải thôi.
Triệu Thanh Mộng: “Ai da, không nói chuyện này nữa, gần đây không thấy cô đi bên cạnh anh tôi, tôi thật sự rất nhớ cô, tới đây lên xe đi.”
Thẩm Thu không biết vị đại tiểu thư này lại muốn làm gì, liền hỏi: “Cô làm sao biết tôi sống ở đây.”
“Tra hồ sơ của cô, chuyện này cũng không dễ đâu.” Triệu Thanh Mộng nói, “Cô mau lên xe đi, hôm nay không phải đi làm, đi với tôi cũng không phải chuyện xấu.”
Thẩm Thu: “Sẽ không phải là, lại muốn chơi mạt chược chứ.”
“Cô làm sao lại biết được!”
“……”
“Thôi mà, gần đây tôi rất may mắn, tôi nhất định phải thắng cô!”
Thẩm Thu bất đắc dĩ cười: “Triệu tiểu thư, cô xem dáng vẻ của tôi hiện tại có thể chơi mạt chược không.”
Triệu Thanh Mộng nhìn cánh tay của cô hai giây, búng tay một cái: “Có thể, cô chỉ cần ném bài và chỉ huy là được.”
“…………”
Dáng vẻ không đạt được mục đích thì không bỏ của Triệu Thanh Mộng, nhìn rất giống Triệu Cảnh Hàng.
Nửa người Thẩm Thu bị kéo lên xe, một giờ sau, cô đã ngồi trong Tinh Huy, Triệu Thanh Mộng ngồi ở ghế lô.
Ghế lô chia làm hai nhóm người, một nhóm thì uống rượu chơi đùa, một nhóm thì kê bàn mạt chược vào bên trong, nhàn nhã ngồi chơi mạt chược.
Bàn chơi mạt chược là do Triệu Thanh Mộng tổ chức, Thẩm Thu và Triệu Thanh Mộng ngồi đối diện, hai bên còn lại là hai soái ca.
Bởi vì tay cô đang bị thương, bên cạnh cô có một “Vị thành niên”.
Cô nghĩ cậu ta còn là một “vị thành niên” bởi vì nhìn rất nhỏ, nhưng Triệu Thanh Mộng nói, cậu ta đã trưởng thành rồi, bởi vì có làn da đẹp và ngoại hình trẻ trung.
Không bao lâu, dưới sự nhiệt tình của Triệu Thanh Mộng, bàn mạt chược trở nên sôi động ngay lập tức.
Trò mạt chược này Thẩm Thu học từ Triệu Tu Diên và chú Lý, trước kia lúc Triệu Tu Diên không ở thành phố kế bên, ở nhà chú Lý sẽ cùng hàng xóm kế bên chơi mạt chược để giết thời gian, chú Lý là cao thủ chơi mạt chược, Thẩm Thu thỉnh thoảng không cần phải học bài và huấn luyện thì sẽ đi tới đứng bên cạnh học chơi trò mạt chược.
Sau khi đánh vài ván, vẫn là Thẩm Thu thắng, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ để cho Triệu Thanh Mộng thắng, nếu không thì cô ấy sẽ rất “đáng thương”.
“Quân thứ ba hàng hai, ba vạn đánh đi.”
“Vị thành niên” bên cạnh gật đầu, Thẩm Thu cầm lấy bài ném xuống.
“Rút bài.” Thẩm Thu nhắc nhở nói.
“Vị thành niên” vội vàng đi rút bài, bài rút được chính là sáu vạn, lật bài, hợp bài*.
*Hợp bài: Lúc hợp bài, nhận được lá bài nào thì có thể đánh ra cho người khác, cũng có thể tự mình nhận nó.
Lúc đánh mạt chược tuân theo quy định hợp những bài trong tay thành tổ hợp tương ứng, để giành đc thắng lợi.
“Vị thành niên” vẻ mặt kinh hỉ: “Chúng tay lại hợp bài rồi.”
“Ừ.”
“Chị thật lợi hại.”
“Vị thành niên” gọi chị rất thuận miệng, Thẩm Thu cảm thấy có thể chịu được, tuy rằng Triệu Thanh Mộng nói cậu ta hơn hai mươi, nhưng xem ra cậu ta còn nhỏ hơn cô.
“Không có, là do tay cậu may mắn.” Thẩm Thu nhàn nhạt nói.
“Quan trọng là chị rất lợi hại.”
“Được rồi các người đừng khen tới khen lui nữa, nhanh chơi sang ván tiếp theo đi! Chơi ván mới tôi sẽ không thua đâu!”
Triệu Thanh Mộng tức muốn chết, Thẩm Thu cười, vừa định nhắc nhở “Vị thành niên” ấn nút bàn mạt chược, điện thoại liền vang lên.
Thẩm Thu nhìn cuộc gọi tới, có chút ngạc nhiên, bởi vì lâu rồi Triệu Cảnh Hàng chưa gọi cho cô.
Cô lập tức nghe máy.
“A lô.”
“Ở đâu?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu nghĩ, có lẽ anh chưa biết cô đi với Triệu Thanh Mộng, bởi vì cô đã xin nghỉ phép vì bị thương.
Nhưng Thẩm Thu cũng không hoảng sợ, liền nói: “Tôi ra ngoài với bạn.”
“Bạn? Ra ngoài?” Triệu Cảnh Hàng cười, lạnh lùng nói, “Tại sao cô không nói địa điểm cụ thể.”
“……”
“Thẩm Thu, cô nói với tôi là ở nhà dưỡng thương, quay đầu một cái thì đi tới Tinh Huy, cô lừa tôi để đi chơi.”
Thẩm Thu sửng sốt, quay lại trong tiềm thức.
Vì vậy, cô đã bị Triệu Cảnh Hàng nhìn thấy.
Không biết nhóm uống rượu bên kia dừng lại lúc nào, mới vừa rồi nhóm người nam nữ trẻ tuổi còn vui đùa với nhau nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng từ ngoài cửa tiến vào, thì yên tĩnh như gà.
Bọn họ biết hôm nay Triệu Thanh Mộng tới đây, cho nên khi nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, thì nghĩ anh ta tới đây tìm em gái của mình.
Nhưng chuyện này cũng thật hiếm thấy, bởi vì bọn họ biết những lúc Triệu Thanh Mộng ra ngoài chơi cũng không có anh trai đi theo.
Dù sao, bọn họ chơi cùng Triệu Thanh Mộng lâu như vậy rồi, cũng chưa từng thấy qua Triệu Cảnh Hàng……
Triệu Thanh Mộng thấy Thẩm Thu đang nhìn gì đó, cũng nhìn theo tầm mắt của cô, thì nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, cô nàng sửng sốt một chút, cô nàng cũng theo bản năng chào anh, nhưng khi nhận ra thì đã quá muộn.
“Anh ba, sao anh lại tới đây? Không có ai nói tối nay anh sẽ tới đây.”
Hôm nay Triệu Cảnh Hàng không tính tới đây, nghe điện thoại của Doãn Hưng Trình anh ta nói nhìn thấy Thẩm Thu ở Tinh Huy, lúc đó anh vẫn còn trong tiệc rượu.
Bữa tiệc vẫn còn, nhưng tâm tư của anh không ở đó, cho nên còn chưa kết thúc thì anh đã rời đi.
Triệu Cảnh Hàng đi qua, liếc nhìn Triệu Thanh Mộng, nhưng anh không muốn để ý tới cô nàng.
Sau đó, ánh mắt anh liền nhìn Thẩm Thu ở phía bên trái, có người đàn ông trẻ tuổi đứng kế bên.
Tay còn chưa lành, đã vội vàng cùng tên đàn ông khác chơi mạt chược.
Vệ sĩ của anh, còn dám giấu diếm anh.
“Chị, chị còn chưa đánh sao?” Cậu nhóc đứng bên cạnh Thẩm Thu không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, liền mở miệng hỏi có cần ấn nút không.
Thẩm Thu: “…… Đợi lát nữa.”
“Dạ được.”
Triệu Cảnh Hàng nghe thấy tiếng chị, mặt liền đen lại, đột nhiên anh kéo Thẩm Thu ra khỏi ghế.
Thẩm Thu: “Ưm……”
“Đây là cô nói ở ngoài cùng bạn bè.” Đáy mắt Triệu Cảnh Hàng lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Thẩm Thu nhấp môi: “Tôi vốn dĩ đang ở trong nhà, nhưng Triệu tiểu thư tới, cho nên tôi đi theo cô ấy.”
“Cô là người của tôi mà vẫn đi theo em ấy tới.” Triệu Cảnh Hàng nói, “Em ấy kêu cô ra ngoài thì cô đi ngay.”
Triệu Thanh Mộng chớp mắt, không dám mở miệng, rõ ràng là anh trai cô đang tức giận.
Thẩm Thu nhìn Triệu Cảnh Hàng thật lâu.
Vốn dĩ cô muốn trả lời lại, cô muốn nói tại sao cô không thể ra ngoài chơi khi là ngày nghỉ của cô.
Nhưng nhìn thấy cơn tức giận của Triệu Cảnh Hàng sắp bùng phát, lựa chọn không nói câu đó, mà nói, “Xin lỗi.”
Triệu Cảnh Hàng thả lòng lực đạo của tay: “Cút đi.”
Nói xong, thì xoay người hướng ra cửa..
Thẩm Thu liếc nhìn Triệu Thanh Mộng một cái, Triệu Thanh Mộng xua xua tay, ý bảo cô nhanh chóng chạy theo.
Nếu không chạy theo, thì cô nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Sau khi hai người vừa đi, mọi người liền bùng nổ.
“Cmn! Thanh Mộng, lần đầu tiên chúng tôi thấy anh trai của cậu tới chỗ chúng tôi!”
“Chuyện như thế nào, tưởng là tới tìm cậu…… Cô gái vừa rồi không phải là bạn của cậu dẫn tới sao, cô ấy biết anh trai cậu.”
“Nhìn chuyện vừa rồi, cũng không đơn giản như vậy.”
Triệu Thanh Mộng xua xua tay: “Được rồi câm miệng hết đi, các người mỗi người một câu thì làm sao tôi trả lời hết được.”
“Không phải, cậu nói xem cô gái vừa rồi và anh trai cậu có quan hệ gì?”
Triệu Thanh Mộng cười: “Không nhìn rõ sao, nhìn sắc mặt của anh tôi đi.”
“Bạn gái?”
“Cái này…… tôi đoán là chưa được.” Triệu Thanh Mộng trầm giọng, nói, “Này, những người phụ nữ đánh mạt chược giỏi thường là những người thông minh.”
——
Dáng người Triệu Cảnh Hàng rất cao và có đôi chân dài, đi đường thật sự rất nhanh.
Thẩm Thu cũng có dáng người cao, vì vậy cô chạy vài bước đã đuổi theo kịp.
Nhưng Triệu Cảnh Hàng không tính nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng, đi tới cửa, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Thẩm Thu đứng ở bên ngoài xe, gõ cửa sổ xe.
“Anh đi thong thả.” Đứng đó một lúc lâu, nhẹ giọng nói.
“Như thế nào, cô còn muốn tôi đi?” Triệu Cảnh Hàng quay đầu nhìn cô, “Một là Triệu Tu Diên, bây giờ thì tới tiểu bạch kiểm, khẩu vị của cô thay đổi cũng nhanh thật.”
Thẩm Thu: “Anh hiểu lầm rồi, tôi bây giờ đi về nhà.”
“Đứng lại.” Triệu Cảnh Hàng để cho cô một vị trí bên cạnh ra lệnh: “Lên xe.”
Thẩm Thu nhìn anh, nhất thời không nhúc nhích.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày, nói: “Ngày nghỉ của cô kết thúc rồi, lên xe.”
Thẩm Thu không dự đoán được hôm nay cô sẽ gặp được Triệu Cảnh Hàng, nhưng sau khi gặp anh, thì anh rất tức giận, cô biết điều đó.
Người đàn ông này, trước giờ chưa bao giờ có tâm trạng tốt.
Thẩm Thu lên xe, Triệu Cảnh Hàng yêu cầu tài xế lái xe về nhà.
Sau đó, cả hai đều im lặng suốt đoạn đường.
Thẩm Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe tới xe lui, suy nghĩ có chút hỗn độn.
Trước kia làm nhiệm vụ, mặc kệ vì cái gì, cô đều không có cảm xúc đối với chuyện tình cảm.
Nhưng khi nhắc tới Triệu Cảnh Hàng…… Cô cảm thấy mọi chuyện có chút phức tạp, những sợi tơ thích hay không thích liền quấn vào nhau, tất cả đều là những nút thắt xa lạ.
Không bao lâu, bọn họ đã về đến nhà.
Dì Lương không ở đây, khi hai người vào nhà thì trong nhà trống không, cũng không có người tới đưa dép lê.
Triệu Cảnh Hàng mở tủ giày thay dép lê, lúc Thẩm Thu muốn đi lấy, dưới chân được ném một đôi.
Triệu Cảnh Hàng ném xong liền đi vào nhà, Thẩm Thu nhìn anh một cái rồi thay dép đi vào.
Triệu Cảnh Hàng tùy tiện ném áo khoác sang một bên, ngồi xuống ghế sô pha, mở TV chuyển kênh, cũng không biết có xem hay không.
Thẩm Thu đi qua bên cạnh ngồi xuống, nói: “Cậu chủ, buổi tối hôm nay thật xin lỗi, về sau tôi sẽ không tùy tiện ra ngoài cùng Triệu tiểu thư nữa.”
Triệu Cảnh Hàng thấy cô nhận sai, trong lòng có chút thoải mái, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Chơi với vị thành niên có vui không?”
Thẩm Thu: “Triệu tiểu thư nói, bọn họ là người trưởng thành.”
“Em ấy nói cô đã tin.”
Thẩm Thu: “…… Chắc là vậy.”
Triệu Cảnh Hàng giọng nói vẫn châm chọc như cũ: “Vậy là…… chơi với thằng nhóc đó rất vui?”
Hỏi hai lần.
Thẩm Thu nhìn anh một cái, nhớ tới Triệu Tu Diên đã nói… anh ghen.
Cảm thấy có chút thái quá, nhưng vẫn giải thích nói: “Không có, bởi vì tay của tôi không thể cầm mạt chược, cho nên mới ngồi bên cạnh.”
Triệu Cảnh Hàng: “Ồ.”
“Là thật, nếu không tin thì anh có thể hỏi Triệu tiểu thư là người sắp xếp.” Thẩm Thu dừng lại rồi nói, “Nhưng cũng may mắn là có anh ở đây, tôi tính nghỉ chơi nhưng không biết nói với Triệu tiểu thư thế nào.”
Triệu Cảnh Hàng nhớ tới hình ảnh kia thì cảm thấy rất khó chịu, nhưng Thẩm Thu nói như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của anh vơi đi không ít.
“Lần sau không cần nghe điện thoại của em ấy.”
Thẩm Thu: “Có thể sao?”
Triệu Cảnh Hàng: “Vì sao lại không thể.”
“Được, tôi đã biết, tôi sẽ không nhận.”
Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng ừ một tiếng, tuy chưa nói cái gì, nhưng Thẩm Thu biết, đại khái anh đã bớt giận.
Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.
“Cô lại muốn đi đâu.” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
“Buổi tối ra ngoài tôi chưa ăn gì.” Thẩm Thu hỏi: “Trong nhà có gì ăn không.”
Triệu Cảnh Hàng nói thẳng: “Dì Lương không ở đây, không ăn.”
“Ồ……” Thẩm Thu chịu thua, xoay người muốn lên lầu, nhưng không quá vài giây lại nghe thấy giọng điệu không kiên nhẫn của người đằng sau nói, “Kêu cơm hộp đi, cô muốn ăn cái gì.”
Thẩm Thu hơi sửng sốt, quay người lại.
Triệu Cảnh Hàng: “Hỏi cô đó, ăn cái gì.”
Thẩm Thu nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Nhưng tôi không muốn ăn cơm hộp.”
Triệu Cảnh Hàng: “?”
“Tôi muốn ăn lẩu Oden.” Thẩm Thu nhìn Triệu Cảnh Hàng chớp mắt một cái, được một tấc tiến một thước, “Cậu chủ, chúng ta đi ra ngoài mua đi.”.