Vệ Sĩ Không Thời Hạn


Chuyện hơn mười mấy năm trước toàn bộ thông tin đều đóng kín cài gì cũng không điều tra ra được , Cao Chính Quân mấy ngày này đều chạy đi chạy lại để tìm thông tin cũng chết mệt , đã thế tiền lương thì không được tăng còn phải nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của ông chủ mà anh ta chỉ có thể khóc thầm trong lòng.

" cậu không thể điều tra được thêm thông tin gì sao , vô dụng ."
Bị mắng nhưng là nhân viên nhận lương 5 nghìn đô anh ta chuyên nghiệp đưa ra ý kiến của mình :" ông chủ của tôi ơi ngài còn có thêm tin gì hữu ích mà ngài nhớ ra lúc ở bệnh viện không ạ ?"
Hắn ngẫm nghĩ một lúc nhưng bản thân hắn như chưa tứng có khí ức gì ở bệnh viện cả , mặc dù hắn lúc ấy ở viện trong khoảng thời gian rất lâu.

Hắn bỗng nhớ ra bản vòng cổ hồi môn của bà nội tặng cho mẹ hắn, con dâu bao đời của Trần gia đều nhận được nó.

Nhưng mà hắn hình như đã đưa cho ai đó ở bệnh viện , liệu có phải em ấy?
" cậu điều tra kĩ chuyện ở bệnh viện lần nữa xem , cũng tìm luôn sợi dây chuyền của mẹ tôi ."

Nhận thấy sắp tới bản thân sẽ phải buôn ba đi tìm lấy thông tin đã thế còn là thông tin đã bị người ta sạch sẽ từ thửa nào rồi , anh ta cảm thấy bản thân mình thật là số khổ .
" làm tốt tiền lương tăng gấp đôi ."
" ông chủ tôi sẽ dốc hết sức mình !"
Thấy tiền lương sẽ được tăng ông chủ độc ác tư bản đã hoá thành thượng đế.

Đình Trung nhận ra đã quá giờ hắn xin nghỉ rồi liền vội vàng từ công ty chạy ra để về biệt thự .
Trời thu vào tháng mười gió heo mây đã sớm mang theo khí lạnh, mới đó khi hắn đến làm vệ sĩ cho cậu là khi hoa sữa chớm nỡ giờ đã giao hoà giữa thu và đông.

Để hắn nhận ra chỉ hơn một tháng thôi mà hắn đã nhận thức cậu là người nhà , cái này hình như có nhanh quá .
Khi ngồi xem phim với mọi người trong biệt thự những nhân vật trong phim đã trải qua bao nhiêu thăng trầm mới đến bên nhau vậy mà hắn chưa gì đã nhận thực cậu rồi thực sự là quá nhanh , hắn lên chậm lại .
Vừa vội vàng vào nhà thấy mọi người tụ tập ăn uống xem phim.

Giống như đến đoạn cao trào cảm động làm ai lấy đều rưng rưng nước mắt.

Dì Hoa lấy khắn ra lau mắt cảm thán :" cuối cùng thiếu gia đã trả thù cho mẹ mình được rồi ."
Chú tư thậm chí là người khóc to nhất tốn cả phịch giấy , ông Năm vẫn chu đáo như cũ ngồi lau nước mắt cho bà Năm.

Bình An thẫn thờ nhìn mọi người rồi đưa mắt ra nhìn cửa chính thấy hắn đang thay giầy da thành dép đi trong nhà.


" anh về rồi à , sao muộn thế ?"
" việc ở công ty nhiều quá ."
Đang bận lau nước mắt cho vợ nhưng ông Năm vẫn hóng hớt tốt :" cháu về đúng lúc kết hết phim ."
Đình Trung đi tới ghế sopha mà chống lên tay nắm ẩn xe mà đáp :" à vâng tuy là không thể xem nhưng cái kết là có hậu nhân vật chính về bên nhau đúng không ạ ?"
Dùng kính ngữ , tuy ý xem phim tức lộn ruột chắc chắn là trước đây có chết hắn cũng không làm nhưng thời thế thay đổi rồi.

Chú Tư lau xong nước mắt nước mũi bĩnh tĩnh cảm xúc lại :" chuyện tình cuối cùng là hai nhân vật chính kết thúc bằng phân cảnh trong lễ đường nhìn hạnh phúc quá ."
" chú nói đúng nhìn nhân vật cô dâu đó xinh quá trời quá đất."
Bà Năm đúng chuẩn tâm lý người già đi xem phim , hắn đúng là thích bầu không khí của ngồi nhà này vui vẻ tràn đầy năng lượng và điều quan trọng nơi này vì có em ấy trở lên ấm áp lạ thường .
Nhìn mọi người mơ mộng như vậy câu trưng ra mặt vô cảm .
" mọi người biết vì soa chỉ dừng lại ở cảnh lê đường không ?"
Nhận lấy câu hỏi của cậu mọi người ngẫm nghĩ ra câu trả lời.

Nhìn mọi người suy ngẫm cậu nói hết ra luôn :" vì sau đám cưới cuộc hôn nhân tưởng như đẹp khi yêu sẽ đổ vỡ ."

Nghe vậy dì Hoa kinh ngạc thốt lên :" sao lại có thể như thế ?"
Cậu mỉm cười mà phân tích :" bộ phim này giông chuyện tình yêu giai thoại của bố mẹ cháu , ai cũng nghĩ hai người đó cưới nhau về sẽ sống hạnh phúc nhưng sự thật thì sao ạ ? "
Mọi người trong biệt thự lúc này không ai dám nói gì , chỉ có hắn là dám lên tiếng :" thế lên tình đẹp nhất là khi dở dang đúng không ? Hay là trong hôn nhân phải có hai từ chung thuỷ ?"
" anh nói đúng đấy , vì có một số người có được rồi liền không biết chân trọng ."
Từng câu nói của Bình An đều đang mỉa mai người đàn ông cậu gọi bằng bố vì quan hệ huyết thống chứ kẻ khốn nạn đó không xứng để đủ cậu gọi bằng bố .
Nhìn đôi mắt đen xinh đẹp của cậu chứa đựng sự tức giận anh đẩy xe cậu đi ngủ :" đã muộn thế này rồi Mèo nhà em sẽ buồn ngủ đó ."
....
Trong lúc mọi người ngủ say , vì nào đó lén nút ném bé mèo mũm mĩm xuống sàn nhà rồi ôm người vào lòng rồi hít hà đủ kiểu rồi nói :" đợi tôi tìm được sợi dây chuyền ở chỗ em thì em đừng hòng chạy ."
Chỉ là người tính thì luôn luôn không bằng trời tính , mọi chuyện mà sảy ra dễ dàng quá chừng tỏ càng về sau mọi chuyện sẽ trở nêu phong ba bão táp .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận