Trần Đình Trung đi từ bữa tiệc về nhà , căn biệt thự sáng đèn khi bước vào cửa nhà đã thấy ông nội đáng ngồi ở phòng khách với sắc mặt không tốt.
Hắn tháo giày đi dép trong nhà vào phòng khách :
" muộn vậy rồi sao ông không đi nghỉ ?"
Vừa dứt lời liền nhận được cơn mưa yêu thương của ông nội phát ra :" thằng nghịch tử , hết làm loạn cổ đông của công ty rồi lại phá tiệc rượu nhà người ta mày xem mặt mũi của ông mày phải để đi đâu đây.
"
sau khi ông nói xong hắn không lạnh cũng không nóng cho toàn bộ ấm chén đắt đỏ đi bán muối , tiếng vỡ đồ sứ kêu vang khắp căn phòng ông Quý đang mắng đứa cháu hăng say thì im lặng , để tránh đau đầu Đình Trung đi lên trên lầu đi ngủ luôn.
Vì trong đầu hắn bầy giờ có rất nhiều âm thanh khác nhau đang gào thét vô vọng.
Đóng cửa phòng lại , mọi thứ rất yên lặng cả căn phòng như chìm vào bống tối không có một âm thanh nào cả thế nhưng trong đầu hắn vẫn luôn phát ra nhưng âm thanh đau điếng người.
Không ai hiểu được hắn cũng không biết được hăn khó chịu đau đơn đến mức nào tất cả đều giống nhau đều chỉ trò nói hắn điên mà hình như hắn điên thật rồi .
Ở phòng khách quản gia kêu người giúp việc lau dọn tàn dư mà thiếu gia gây nên rồi chuyên nghiệp khuyên lão gia không nên tức giận .
" ngài thấy đấy lão gia , thiếu gia nhà mình vốn có tính nóng không kiểm soát nên ta phải nhẹ nhàng ứng phó ngài quản thiếu gia chỉ kiến ngài ấy chống đối lại mà thôi ."
" nhưng ngươi xem lần nào người cũng nói như vậy mà thân già này đã dùng bao nhiêu cách rồi ."
nhìn lão gia nhà mình bất lực với thiếu gia với bổn phận là người hầu thân cận ông chỉ có thể góp ý thôi .
" thiếu gia nhà chúng ta năm nay đã 27 đã lớn ngài không quản được đâu ."
ông Trần xoay thái dương thực sự là ông đã không quản được vậy người khác thì sao? Như nhìn thấu ý của lão gia Trịnh quản gia kẻ về bữa tiệc tối cho ông nghe :" thấy cũng làm lạ không hiểu sao thấy mọi người trong bữa tiệc kể lại là thiếu gia nhường đường cho thiếu gia nhà họ Lê, thật sự rất lấy làm lạ "
" Là đứa nhỏ tàn tật của Lê gia ? "- ông Trần nhíu mày hỏi .
Trịnh quản gia gật đầu trước câu hỏi của lão gia , ông Trần đứng dậy chống cây dậy gỗ chạm khắc tinh xảo đi vào phòng nghỉ tiếng gậy va xuống đất tạo ra âm thanh không to không nhỏ giống như trong lòng của ông Trần đang tính toàn gì đó .
.........
Khi mà cơn mưa tạnh từ đêm qua nắng đã chiếu lên toàn thủ đô , hồ tây nước cao lên mấy bậc không khí quanh hồ trong lành người dân xung quanh vui vẻ trò chuyện tạo ra ngày mới sôi nổi của thành phố từ trong căn biệt thự ngắm ra hồ tây.
Bình An thất thần nhìn bản hợp đồng trước mặt rồi hỏi chú Tư :" cháu tính thuê vệ sĩ để phòng tránh một số chuyện và chú cũng đỡ phải chăm sóc cháu nhiều hơn.
"
" cậu chủ chịu cởi mở hơn nghĩ đến việc thuê vệ sĩ làm chú rất vui nhưng chú tư vẫn luôn muốn chăm sóc cậu chủ " - chú Tư ân cần nói
Cậu mỉm cười mà đáp " vậy cháu thuê vệ sĩ nhé "
" vâng , nhưng cậu chủ thuê ai vậy "
Nụ cười trên môi Bình An càng tười " là Trần Đình Trung "
" à vâng ......!ở ngài thuê ai cơ ạ " chú Tư toát mồ hôi
" là Trần Đình Trung đó chú " Binh An cong mắt
" là vệ sĩ trùng tên đúng không ạ " mặt mày lo lắng
" không đâu là Trần Đình Trung của nhà hộ Trần đấy ạ "
Nghe đến đây sống lưng của chú Tư lạnh điếng người người ta thuê vệ sĩ để bảo vệ mình còn cậu chủ nhà tôi muốn thuê một kẻ điên về hắn mà nổi điên lên khéo sẽ bóp chết cậu chủ mất.
Biết được lỗi lo của chú , cậu đưa ra bản hợp đồng không thời hạn cho chú xem .
" cháu biết sự lo lắng của chú , nhưng cái đấy không phải lo đâu ạ ông Trần đã bán anh ta cho nhà họ Lê chúng ta rồi.
"
" nhưng anh ta bị điên thưa cậu chủ "
...........
Sau tất cả ý Bình An đã định thì không thể thay đổi dù toàn bộ hợp đông đều có lợi nghiêng nhiều về bọn họ thì Nguyễn Văn Tư cũng không thể vui nổi vì chú lo cậu chủ.
Chính vì như vậy chú đã tập hợp toàn bộ người làm trong nhà ra để bàn bạc .
dì hoa bên nhà bếp nhíu mày tay cầm dao gọt hoa quả nói với chú: " quản gia tôi nghĩ ông lo qua thôi cậu chủ đã quyết ta phải nghe theo "
lão Năm làm vườn cầm kéo dơ lên :"Cái đấy thì không phải lo tên đó mà không làm tròn trách nghiệm ta sẽ thiến hắn "
bà Năm tay cầm chổi lau nhà cũng kiến nghị
" hắn làm không được cho hắn uống nước lau sàn mới đúng ."
mỗi người một ý góp vào nói chung lại là Trần Đình Trung hắn thảm rồi .
.....
Ai đó bỗng dưng rùng mình không biết vì lý do gì vừa bước xuống dưới lầu đã lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị nhăn nhó như đít khỉ của ông nội .
hắn đi xuống ngồi ở ghế gỗ chạm rồng phượng , ấm trà bốc hơi nóng ông nội tao nhã uống cốc nước chè sau đó đưa cho cháu mình một bản hợp đồng gì đó.
Cầm lấy bản hợp đồng đọc từng dòng hắn tức đến phát điên mà đập bàn .
" ý nội là sao hả ?"
Không để ý đên hắn ông lão chầm chậm rót cho mình thêm ít chè nói :
" ý của ông à cháu phải tự hiểu , đã ngán chuyện cổ đông của công ty vậy thì không làm nữa ......"
ông chưa kịp nói xong cháu trai ông đã bóp vỡ náy cốc nước thuỷ tinh người hầu vừa mang ra .
những mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay chảy ra rất nhiều màu nhưng ông Trần đã định không thể làm lay chuyển đến cũng cũng không ai hiểu ông đã dùng cách gì để Đình Trung chịu theo cái hợp đồng vệ sĩ không thời hạn đó nhưng hắn sẽ không kiến mọi thứ được như ý đâu .