Bánh xe lăn chậm chậm đi vào phong khách của Lê gia.
Không hổ danh là danh gia vọng tộc mọi thứ trong căn biệt thự này đều tính tiền tỷ .
Nhìn thấy cậu lăn xe nhưng không một ai đứng lên giúp cậu cả.
Mà không biết hôm này có đại tiệc gì cô dí chú bác cậu mợ con cháu chút chít tập hợp rất đầy đủ .
Lê Văn Hữu vừa gặp mặt mặt con trai điều đầu tiên ông ta làm là mắng người .
" tao bảo mày mấy giờ về hả ? Mà đến tận bây giờ mới vác mặt về hả ."
Mặc tiếng mắng chửi của ông ta cậu gật đầu chào ông nội.
" ông ạ ."
Thấy bố con Bình An không thoà thuận , Đỗ Hương Chi ra vẻ người vợ tần tảo vuốt lưng thuận khí cho chồng nhỏ giọng khuyên bảo nhưng thực chất là thêm dầu vào lửa .
" An có lẽ là vừa nhìn thấy em liền khó chịu mới vô lễ với mọi người như vậy em đi vào phòng là được ."
Văn Hữu vừa nghe bà ta nói vậy liền ôm người vào lòng mà an ủi rồi mắng cậu khoẻ hơn .
" thằng bất hiếu mày đối ...."
Ông ta chưa kịp nói xong thì bị cậu chặn họng :" đám ăn bám mấy người có quyền lên tiếng sao ."
Nếu là Bình An của những năm trước đây vẫn chưa đủ tuổi để nhận cổ phần của công ty sẽ là tâm điểm chế diễu mua vui cho đám người này .
Nhưng bây giờ đã khác rồi dù chân cậu què thật nhưng giờ đám người này đang tiêu tiền cậu làm ra lên coi cậu thành thần tiên luôn rồi .
Cậu đã lên tiếng đám người kia không dám lên tiếng luôn , Lê Hữu Chung bất lực nhìn đám con cháu bất tài của mình mà thở dài .
Thật may cho lão thằng con phá gia chi tử ít ra còn sinh được đứa cháu đích tôn có năng lực hơn người .
" mấy anh chị nghe đấy tí người bên Ngô gia tới đây phải giữ lấy mặt mũi cho tôi biết không ?"
Nhưng có người không phục như bác gái đã gả đi nhưng vẫn ăn bám bố mẹ này .
" vì lí gì mà bố gọi cả đám về chỉ để tiếp Ngô gia chứ , làm con tưởng bố muốn giao nốt 5% cổ phần cho ai ."
Lê Hải Yến nhất quyết muốn moi thông tin người trong di chúc hưởng 5% cổ phần còn lại mà ông lão nắm giữ .
Ông lão nhìn cô con gái luôn để ý đến tiền của ông rồi nhìn thằng con trai có đôi chút tai thì lại dính sắc mà phế .
Người con trái út ông đê tâm thì lại nhát cầy sợ vợ , may là mấy đứa này để con còn có chút là tạm được có thể trở thành người có ích cho gia tộc .
" chúng mày biết sao tao phải gọi hết người ra đây không ? Là vì tiểu thư là ngọc cành vàng của Ngô gia thực hiện hôn ước với gia tộc chúng ta đó ."
Nghe đến đây mọi người như nhìn thấy núi vàng vậy , Đỗ Hương Chi thì khỏi bàn bà ta ngay lập tức muốn có được hôn ước luôn cho con trai mình .
" sao bố không đợi Hoàng Anh về rồi mới người ta tới ..."
" tại sao một đại tiểu thư như tôi lại có thể để ý đến người con trai sinh ra từ kẻ thứ 3 ?"
Giọng nói cắt ngăng bà ta là từ một cô gái có phong thái của một tiểu thư đài càc Ngôn Uyển Nhi .
Ông lão thấy bạn mình tới ra ngoài hớn hở bắt tay nói chuyện với ông Ngô .
" bạn già lâu không gặp vẫn tốt chứ ?"
" có tốt thì hôm nay mới mang cháu gái tôi sang chứ ."
Ông Chung mới hai ông cháu vào nhà mà không để ý câu nói châm chọc của Uyển Nhi với bà ta .
Khi người hầu mang trà nóng lên hai ông bạn già vừa nói mà bàn tính toán chuyên các kiểu .
" năm ấy là tôi hứa với ông là có cháu gái sẽ gả cho cháu trai quý tử nhà ông nhưng có vẻ nhà ông có nhiều thiếu gia quá ."
" chuyện này thì để con bé nhà ông chọn đi vợ chồng bầy giờ là duyên số mà."
Uyển Nhi bên cạch nghe như chuyện cười , mở miệng là duyên số vậy thì thực hiện hôn ước cổ hủ làm gì ?
Lúc này ông Chung mới hỏi đến ý kiến của cô :" Nhi đúng không ? Cháu xem đứa nào vừa mắt mình ."
Hương Chi nhìn cô mà có chút chán ghét nhưng có cô mới kiến con trai bà ta có chỗ đứng trong gia tộc .
Bà ta luôn ra hiệu với chồng mình kêu ông ta giới thiệu con trai họ.
Nghĩ đến con mình sau này thua con của người đàn bà đó ông ta mở miệng giới thiệu con trai út của mình .
" ta thấy trong gia tộc cũng chỉ con trai cưng của ta thôi , tuy thằng bé đi du học nước ngoài nhưng nó sắp về rồi đấy ."
Đỗ Hương Chi ở bên cạnh cũng chua chát thêm vào một câu :" đặc biết là sức khoẻ nó rất tốt tuy không nhiều tiền tài như chú cả nhưng chân tay vẫn đầy đủ ."
Mọi người nghe vậy liền sợ xanh mặt vì ở trước mặt cậu rất ý ai dám nói về cái chân tàn tận của cậu cả ,trừ khi kẻ đó tìm đường chết .
Nhìn hai người pha trò hề trước mặt Uyển Nhi từ chỗ ông nội mình đứng dậy đi lại chỗ cậu.
Không một động tác thừa ngồi lên đùi cậu thân mật vắt hai tay qua cổ của Bình An rồi kiêu kích nhìn bà ta .
" nhưng đại tiểu thư tôi thích người như này hơn làm , tại tôi sợ con trai bà đạo đức giả giống bà và ông ta chạy theo gái cắm cho tôi một cái sừng ."
Một câu nói hàm ý kiến cả đôi vợ chồng nào đó tư nhột .
Cậu cảm nhận được đôi tay ôm cổ mình có chút run liền cưng chiều bất đắc dĩ mà kéo tay cô ra rồi nắm lấy .
Mười ngón tay đan xen nhau , Uyển Nhi cười nhẹ cụm trán lên đầu cậu chắc nịch nói với ông mình .
" cháu định sẵn là cậu ấy rồi ."
Tuy chân cậu bị tật nhưng Ngô lão gia rất vừa ý liền muốn đặt hôn ước cho hai người .
Có chút miễn cường như ông Chung vẫn đồng ý với ông Ngô.
" nhìn lại cũng có chút trai tài gái sắc nhỉ , nhưng Lê tiểu thư sao cô không xem xét đến con trai tôi ?"
" à con trai chị ạ ? Chi bằng con bé thích con em là được rồi thằng bé có sắc có tài xuất thân tốt hơn ."
Khi bác cả quảng bá con trai mình thì thím Lan đã chặn họng .
Chú Đạt sợ vợ chỉ có thể một bên nghe thím mắng nhau với chị gái mình .
" Lan à con dâu như em nên an phận thì hơn , chị không dễ tính như em trai chị đâu ."
" còn chị đã gả đi theo nhà chồng chứ về nhà mẹ đẻ ăn bám vừa thôi ."
Hai người không ai nhường ai mỗi người một câu kiến ông Chung tức giận .
" hai cô có thôi đi không ."
Thấy ông tức giận như vậy cả hai ngày lập tức im lặng .
" thôi thì cháu tôi đã nhắm trúng vị trí cháu dâu trưởng của nhà họ Lê rồi ."
Nghe vậy ông lão gật đầu tán thành :" cháu gái cưng của ông sắp thành người nhà họ Lê chúng tôi rồi ."
Nhìn hai người mỗi bên một câu cho hợp ý hợp tình , Uyển Nhi và Bình An nhìn nhau mà cùng nói :
" chúng con là vừa ý nhau ."
Thấy hai đứa nhỏ kiên định như vậy hôn ước liền cứ thế mà hình thành .
Đạt được mục đính cô từ đùi cậu ngồi dậy vòng ra sau xe để ẩn cậu đi .
" bọn con đi bồi dưỡng tình cảm đây ."
Không cần phải nói xong đâu Uyên Nhi đã ẩn người đi mất tiêu.