Vệ Sĩ Không Thời Hạn


Đến công ty không giống như trong các bộ phim tổng tài bá đạo phòng tổng giám đốc của Bình An ở tầng giữa .
hắn đẩy xe lăn cho cậu vào thang máy riêng cho cấp trên trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của mọi người trong đại sảnh vì ai cũng ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp trai của vị đi sau giám đốc nhà bọn họ .
" là ai nhỉ nhìn đẹp như người mẫu ."
" đẩy xe cho giám đôc nhà chúng ta là trợ lý mới sao ?"
Mỗi người một câu ra vào rất nhộn nhịp những nếu không điểm danh nhân sự sớm tháng lương này sẽ bị trừ nên mọi người vội đi làm việc .
Khi thang máy dừng lại ở tầng cần tới , Đình Trung đã không ẩn xe cho cậu nữa mà mặc người đi ra trước rồi dùng ánh mắt như nhìn người chết.
" tôi nghĩ cậu chủ nhỏ nêu tự thân vận động nốt đi ."
Trước thái độ như vậy , Bình An dí nút trên thanh của xe lăn , nhận được tín hiệu xe tự động lăn bánh di chuyển ra khỏi thang máy trước khi cửa thang máy đóng lại .
nhưng không dừng lại ở đó khi đứng trước cửa phòng làm việc cậu nhờ hắn mở hộ cửa , hắn đứng im nhìn cậu chân tay không động đậy nhìn ra được người trước mặt đang muốn chọc mình tức giận để chấm dứt hợp đồng cậu nhíu mày nói:
" anh năm nay đã 27 tuổi rồi đừng hành động như con nít như vậy , không thấy nhục à , hay anh cảm thấy mình bị điên nên có thể lông bông như thế , tôi nói cho anh biết anh có làm gì đi nữa cũng sẽ gánh mắc người bị điên đến lúc ấy Trần gia sẽ bị anh hại chết lũ lượt , anh nên biết một điều anh làm việc cho tôi và tôi sẽ giúp anh lấy lại hết cổ phần đặc biết là cứu vãn danh tiếng bị điên của anh thế nên anh đừng làm ra hàng động như một đứa trẻ trâu thế "
Trước câu nói của cậu , hắn cũng không biểu hiện gì thêm chỉ lặng lẽ mở cửa cho cậu .
thực sự mà nói một người sinh ra từ vạch đích đã có cái tôi kiêu ngạo riêng huống chi là một người chưa từng để ai vào mắt như Đình Trung .

thế nhưng nếu hắn không học cách mềm mỏng nhượng bộ cứ điên điên khùng khùng như thế với thái độ không coi ai ra gì như vậy thì cổ đông của Trần thị sẽ không để hắn làm người thưa kế và lãnh đạo tập đoàn .
đó chính là lí do mà ông Trần bắn hắn đi làm vệ sĩ chính là để sửa tính nết cho hắn .
.....!
Sau khi sử lí hết công việc ở công ty đến gần 7 giờ tối Bình An mới về nhà nghỉ ngơi, Đình Trung cũng không nói gì từ lúc đó tới giờ hắn chỉ lằng lặng ẩn cậu vô phòng khách , bà Năm thấy cậu đi làm về rất vui mừng.
" cậu chủ về rồi , thân già này chờ ngài rất lâu"
Từ trong phòng ăn vọng ra tiếng nói của dì Hoa
" Lão Tư cậu chủ về rồi ăn cơm thôi ."
nhận được tín hiệu mọi người vui vẻ vào phòng ăn .
Nhìn thấy tất cả mọi người ngồi ăn với nhau Đình Trung rất kinh ngạc đừng nhìn mọi người ngồi ăn .
thấy hắn đang ngẩn người cậu lên tiếng gọi:
" Trần Đình Trung , anh không ngồi xuống ăn sao , ông nội anh mà biết lại tưởng tôi ngược đãi anh ."
Anh ngồi xuống bên cạnh ông Năm , ông lão vui vẻ trò chuyện với anh :" tôi biết bình thương người làm không được ăn với chủ nhưng ở đây là ngoại lệ cậu cứ thoả mái lên ."
trái ngược với sự trào đón đó chú Tư mặt khó ở nhìn hắn .
"Chắc chẵn là vị đại thiếu gia trước mắt chê chúng ta nên không muốn ngồi xuống ăn rồi người ta mang trong mình dòng máu cao quý cơ mà "
Đình Trung ngồi xuống ăn với mọi người hắn không biết vì sao lại cảm thấy ngồi nhà này rất ấm áp , hắn chỉ lặng lẽ ngồi ở đó ăn từng món một mọi người cũng không ai để ý hắn trò chuyện vui vẻ với nhau.

Như những căn nhà bình thường khác sinh hoạt ăn cơm xong mọi người dọn dẹp bàn ăn.
ngay cả người ngồi xe lăn là cậu cũng một tay câm bát một tay di chuyển vào bếp tất nhiên với thân phận người làm thêm thì hắn cũng biết xấu hổ đứng dạy thu dọn bàn ăn cùng mọi người.

Xong xuôi tất cả họ lại kéo nhau ra xem
Tivi , tất nhiên là hắn không hứng xem phim toàn chuyện gây tức ói máu nên hỏi quản gia sắp xếp phòng mình ở đâu.

Đang xem Phim truyện Bình An ngửa đầu ra khỏi ghế sopha nói với hắn :

" anh ngủ cũng phòng với tôi , hình như anh không đọc kĩ bản hợp đồng vệ sĩ 24/7 ."
như nghe chuyện điên rô nào đó ,hắn có thể đồng ý mấy chuyện linh tinh khác nhưng riêng việc này thì không , hắn không phải loại người nghe theo người khác sắp xếp nhưng không để hắn nổi điên chú Tư đã kéo hắn lên lầu bằng thang máy.

" cậu là có phòng riêng nhưng không có giường nên sang ngủ chung với cậu chủ nhà chúng tôi à không nhà chúng ta , hàng lí của cậu tôi đã để sang đó rồi , tôi biết cậu nghĩ gì nhưng mong cậu có thể hiểu cho cậu chủ , hai vị đều bất hành như nhau.

"
nói xong chú Tư đi mất để mình Đình Trung ở lại , hắn vài phòng tắm giặt rồi ra lấy máy tính cầm tay của mình xem các bản hợp đồng do thư kí của mình gửi tới .
Hắn trầm ngâm suy nghĩ là hắn giống cậu ta ở chỗ nào chẳng lẽ là một người điên và một thằng què nên đồng cảm chung với nhau ?
Không nghĩ lâu hắn ra lệnh cho trợ lý tìm hiểu về vị thiếu gia què của Lê gia này.

Vừa làm việc vừa nghĩ lại hắn đây là điên thật hay điên giả nếu không sao hắn lại nghe theo lới yêu câu quái quỷ của ông nội .
chấp nhận làm vệ sĩ cho người ta đi thi thôi lại còn phải cúi người chịu thiệt thòi , hắn có thể phá bệnh doạ cho thiếu gia ốm yếu kia một trận những hắn lại không làm như vậy giống như bị ma nhập hành xử trẻ con với người ta cái này cũng quá là nhục rồi.

Khi màn đêm buông xuống hắn và cậu đứng nhìn nhau trong phòng , như không nhìn thấy hắn Bình An chậm dãi ngồi lên giường đắp chăn đi ngủ.

Hắn đứng đó nhìn cậu cuối cùng quyết định lên tiếng :" cậu định để tôi ngủ ở đâu ?"

Cả căn phòng vắng lặng nhưng rồi lại có giọng nói nhỏ nhẹ tựa như không đi đến .
" anh thích ngủ ở đâu cũng được ."
Như tìm được cái vui hắn đi đến ngủ trên giường với cậu nhưng Bình An đã nhắm lại đôi mắt xinh đẹp đó để say giấc ngủ.
Hăn quay người sang nhìn gương mặt tựa như búp bê phương tây xinh đẹp tuy đôi mắt hút hôn đó đã nhắm lại những mỹ nhân an tĩnh ngủ say này ngăm thôi cũng thấy vui mắt.

Hắn thở dài :" đến người trong bộ chính trị cần vệ sĩ bảo vệ như thế này ,cậu nói xem làm màu như thế để làm gì chứ không biết ."
Mùa thu gió lạnh thổi hoa sữa đã rở rộn đặc sản mùa thu của thủ đô làm người khác phát sợ .
Ánh trăng không thể chiếu sáng mây đen bao phủ cả bầu trời , tan dư của những cơn mưa đầu thu đã làm cái chân tàn phế của cậu chở lên đau nhức .
cái đau từ cổ chân làm cậu không thể chợp mắt được tí nào cả .
nhìn khuôn mặt đẹp như tượng tạc của người đan ông bên cạnh rồi lại nhớ đến đôi mắt u ám điên cuông ai nhìn vào cũng phải sợ đó mà Bình An thở dài ra tiếng .
" coi như em trả nợ cho anh đi ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận